Đột nhiên có một bóng người xuất hiện, từ tốn nói:
- Ngữ Lan, ngươi đi chuẩn bị đi, chuyện nơi đây không cần phải để ý đến.
- Lão sư.
An Ngữ Lan chắp tay với Quan Thanh bên cạnh hô.
Dạ Côn chắp tay:
- Phó viện.
- Dạ viện trưởng.
Quan Thanh hoàn lễ kêu.
An Ngữ Lan rất kinh ngạc, người trẻ tuổi trước mặt thế mà thật sự là viện trưởng.
Thậm chí còn khiến lão sư lấy lễ tiếp đón.
Hắn rốt cuộc là ai?
- Phó viện, học sinh của ngươi vừa rồi muốn bắt ta.
- Vậy nhất định là có hiểu lầm gì đó, mời Dạ viện trưởng đi theo ta, tất cả mọi người đã đến đông đủ.
Quan Thanh cũng không có cách, toàn bộ học viện đều đang chờ ngươi đấy.
- Ồ, đều đến đông đủ rồi à, vậy thì thật thất lễ quá.
Dạ Côn xấu hổ, nói giống như thật.
Dạ Tần bên cạnh kỳ thật có chút không hiểu, hôm nay đại ca hình như hơi kỳ quái, hung hăng càn quấy hơn ngày thường rất nhiều.
Trước kia đại ca rất điệu thấp, mọi chuyện đều không thể khiến đại ca lung lay một chút nào.
Dạ Côn làm như vậy, cũng có đạo lý của mình.
- Phó viện, mời dẫn đường.
- Mời.
- Mời.
An Ngữ Lan nóng vội hỏi:
- Lão sư, hắn đánh người của chúng ta.
- An Ngữ Lan, làm tốt chuyện của ngươi đi.
Quan Thanh quay đầu từ tốn nói, nhưng ngữ khí lại vô cùng nghiêm khắc.
An Ngữ Lan trầm mặc, vì sao lão sư lại đối xử đặc biết bới tên đầu trọc này như thế.
Mặc dù không phục, nhưng An Ngữ Lan cũng không có biện pháp gì.
Quan Thanh cũng không có cách, thấy chiếc nhẫn đỏ trên ngòn tay trỏ của Dạ Côn không, đó chính là Thần Kiếm!
Cho dù một người bình thường cầm ở trong tay, cũng đã có tư cách chiến một trận với Kiếm Đế.
Hơn nữa trong tay cha hắn cũng có một thanh!
Cho dù hiện tại hắn đánh hoàng tử, Thánh Nhân cũng phải suy nghĩ cẩn thận nên giải quyết mâu thuẫn này như thế nào.
Đoán chừng hiện tại Thánh Nhân đang nghĩ, nếu có thể xuất hiện một người chống lại Dạ gia liền tốt.
Trong Học Viện An Kinh có một sân bãi chuyên giành cho các học viên so tài, đó chính là đấu võ trường.
Quy mô trong sân hùng vĩ, có thể chứa mười vạn người.
Ở trung ương có một khối luận võ đài, ước khoảng năm mươi trượng. Ở xung quanh chính là ghế ngồi cho khán giả.
Vậy mà lúc này giờ phút này, trong sân đã ngồi đầy người, bất quá phần lớn đều là học viên Học Viện An Kinh, dù sao đây là một cơ hội học tập rất tốt, bất quá vẫn có một ít trưởng bối ngồi quan sát.
Tỉ như Dạ Minh và Đông Môn Mộng đều đang ngồi ở đây, còn có Lưu Lăng cùng Trương Thiên Thiên.
- Ra cửa còn sớm hơn chúng ta, làm sao còn chưa tới.
Dạ Minh nhìn vị trí bên dưới, duy chỉ có Học Viện Vô Hư là trống không, học viện khác đều đã đến đông đủ.
- Không phải đã gặp chuyện phiền toái gì rồi chứ.
Đông Môn Mộng trầm giọng nói ra.
- Hẳn sẽ không đi.
Dạ Minh vừa mới nói xong, đã nhìn thấy Quan Thanh dẫn theo nhi tử xuất hiện.
Côn ca áp trục ra sân, khiến cho toàn bộ đấu võ trường thì thào một phen.
Dù sao cũng là địa bàn Học Viện An Kinh, đối với loại hành vi đến muộn này, mọi người đều sẽ thì thầm nghị luận.
Dạ Côn không nói gì, mang mọi người đi tới chỗ trống duy nhất.
Vị trí học viện được sắp xếp xung quanh luận võ đài, cách luận võ đài không quá xa.
Sau khi ngồi xuống, Dạ Côn liếc mắt nhìn quanh, rõ ràng trông thấy có thiết lập chủ vị, viện trưởng Bùi Thiên ngồi ở chỗ đó, còn có châu trưởng Ký Văn Sơn, Thái Thú kiêm Đô Úy Ba Đài, còn có một nam nhân xa lạ, Dạ Côn cũng không nhận ra, chẳng lẽ liền là người từ Thái Kinh tới?
Bất quá trong trận doanh Học Viện Anh Kinh, Dạ Côn phát hiện một người...
Ba Uyển Thanh!
Dạ Tần cũng nhìn thấy Ba Uyển Thanh, bất quá chẳng qua là hơi sửng sốt một chút, sau đó liền vững như đỉnh.
Xem ra Tần ca đã hoàn toàn chặt đứt đoạn tình cảm này.
Ba Uyển Thanh cũng nhìn thấy Dạ Tần, cũng không có lộ ra dị thường gì, có lẽ cũng bởi vì như thế mới càng đáng sợ hơn.
Ngồi ở trước mặt Ba Uyển Thanh chính là An Ngữ Lan, lúc này An Ngữ Lan cũng tức giận nhìn Dạ Côn, giống như không ma sát đầu Côn ca một thoáng liền sẽ không vui.
Dạ Côn nhìn về phía nam nhân lãnh ngạo, y ngồi ở chỗ đó nhắm mắt lại, tựa như nhập định, không chỉ là lãnh ngạo, còn rất biết giả trang.
Ở xung quanh có có mười học viện khác nhau, Dạ Côn còn chưa quen thuộc, nhưng nhìn khí thế của bọn họ dường như cũng rất lợi hại, không thể khinh thường a.
Đây chính là chuyện liên quan đến danh ngạch Kiếm Trủng!
Hiện tại bên phía Thái Kinh cũng đang tiến hành học viện so tài, bất quá danh ngạch ở Thái Kinh lại có tận năm cái, An Khang châu bên này chỉ có ba cái, những địa phương khác càng ít hơn, một cái danh ngạch có tới mười mấy phe tranh đoạt, vô cùng kịch liệt.
- Vị kia hẳn là con trai của Dạ Minh, Dạ Côn?
Nam nhân ngồi tại chủ vị tò mò hỏi.
- Tam hoàng tử, vị kia chính là Dạ Côn.
Ký Văn Sơn cung kính nói ra.
Người này từ Thái Kinh tới, chính là con trai của Thánh Nhân, Trưởng Tôn Tuấn Hiền.
Là một trong những cường nhân tranh đoạt vị trí thái tử.
Đối với Trưởng Tôn Tuấn Hiền, mọi người đang ngồi trên chủ vị đều biết mục đích của y rất có thể là quan sát Dạ Côn, muốn kéo Dạ Côn vào trong trận doanh của mình.
Bất quá trước đó cửu hoàng tử đã từng thử qua, Côn ca sao có thể bước vào vũng nước đục này.
- Đúng là tuấn tú lịch sự, nghe nói vài ngày trước thu được một thanh Thần Kiếm, có việc này hay không?
Ký Văn Sơn nhẹ nói ra, tam hoàng tử khẳng định đã sớm biết đến.
Trưởng Tôn Tuấn Hiền cười nhẹ một tiếng:
- Người trẻ tuổi vận khí thật tốt, bản hoàng tử không có may mắn như thế.
Thốt ra lời này, Ký Văn Sơn cùng Ba Đài đều hết sức hoảng hốt.
- Đúng rồi, Thánh Nhân nói, quy tắc năm nay sẽ thay đổi một chút, lúc trước bảy người, hiện tại tám người.
Bùi Thiên nghe xong khẽ nhíu mày, chắp tay hỏi:
- Tam hoàng tử, bảy người là quy củ do Nguyên Tôn Kiếm Đế định ra, hiện tại cải biến, không biết có ổn hay không?
- Bùi viện trưởng, đây không phải ý của ta, là ý của Thánh Nhân.
Trưởng Tôn Tuấn Hiền khẽ cười nói, chẳng qua là loại nụ cười này mang theo sự mất hứng.
Phảng phất đang nói, hiện tại viện trưởng cứng cáp rồi, có phải muốn bay lên trời hay không.
Bùi Thiên nhẹ gật đầu:
- Nếu là ý của Thánh Nhân, dĩ nhiên phải nghe.
Trưởng Tôn Tuấn Hiền nghe xong cười sáng lạn, trong lời nói có ý nói, ta chỉ nghe Thánh Nhân, về phần ngươi coi như xong.
Ba Đài ngồi ở bên cạnh rất là hiếu kỳ, Bùi Thiên rốt cuộc là ai, không cho hoàng tử mặt mũi, liền Đạo Đức Tử cũng không cho, chẳng lẽ chỗ dựa sau lưng là Thánh Nhân?
Bùi Thiên chậm rãi đứng dậy, vừa đứng lên, toàn trường trong nháy mắt liền an tĩnh lại.
Đây chính là uy vọng.
Côn ca còn chưa có được loại uy vọng này, nhưng nếu như xuất ra Thần Kiếm, vậy thì không phải là uy vọng, mà đó chính là uy hiếp.
- Thánh Nhân có chỉ! Từ bảy người đổi thành tám người!
Bùi Thiên vừa mới dứt lời, toàn trường càng an tĩnh, đây tựa như là một loại kinh ngạc an tĩnh.
Dù sao quy củ bảy người đã có từ rất lâu, vì sao đột nhiên lại thay đổi rồi?
Đối với cải biến đột ngột, các học viện đang ngồi có chút loạn, mặc dù nhân số có thể bù vào, nhưng an bài trước đó lại loạn.
Mà Dạ Côn bên này, cộng thêm cả Dạ Côn mới đủ tám người.