- Bạn cũ rời đi, khiến cho ta thật lâu không thể tỉnh táo lại, nghĩ đến sinh thời, có thể cùng bạn cũ nâng cốc ngôn hoan, đàm tiếu phong nguyệt.
Lời này của Cổ Sâm Thụ khiến Dạ Côn hiểu ra, người càng mạnh, càng muốn bình thường, mình cũng có thể cảm nhận được loại tâm tình này.
- Đáng tiếc đáng tiếc...
Cổ Sâm Thụ thở thật dài một hơi.
- Xin hỏi, Cổ Sâm Thụ tiền bối, ngươi quen với hai vị Thiên Tôn như thế nào?
Dạ Côn hỏi.
Cổ Sâm Thụ cười khẽ một tiếng, lâm vào hồi ức, chậm rãi nói ra:
- Khi đó ta vẫn là một cái cây, bọn họ là đồng môn sư huynh đệ, thường xuyên luận bàn ở chỗ ta, từ mộc kiếm đến lợi kiếm, đến sau đó tách ra, những chuyện này ta đều tận mắt nhìn thấy.
- Bắt đầu từ lúc đó, hai người bọn họ không còn đồng thời xuất hiện, nhưng hằng năm đều sẽ tới chỗ ta kể chuyện, còn cùng ta uống rượu, lúc ấy ta rất muốn nói cho bọn họ biết suy nghĩ của đối phướng, bọn họ sẽ lại có thể hòa hảo, vì mục tiêu này, ta tu luyện...
- Nhưng khi ta có thể nói chuyện, bọn họ cũng không xuất hiện nữa, ta ở chỗ này chờ, chờ bọn họ xuất hiện lần nữa, nhưng ta lại chờ được ngươi, Dạ Côn.
Cổ Sâm Thụ nói khiến tâm tình Dạ Côn có chút trầm nặng, kỳ thật ở trong lòng Dạ Côn, giao tình với hai vị Thiên Tôn không tính sâu, thời gian gặp mặt nói chuyện còn không đến một nén nhang, căn bản không tính là hiểu rõ.
Thế nhưng nghe Cổ Sâm Thụ nói như thế, liền có một chút hiểu rõ về hai vị Thiên Tôn.
Nguyên lai bọn họ còn có chuyện xưa như thế, khó trách thời điểm hai vị Thiên Tôn ngã xuống, đều lộ ra biểu lộ được giải thoát, phảng phất buông xuống gánh nặng trên vai.
Đối với Cổ Sâm Thụ, Dạ Côn tràn đầy kính nể, ông ta xem hai vị Thiên Tôn như bằng hữu, nhưng hai vị Thiên Tôn cũng không biết ông ta tồn tại, mà Cổ Sâm Thụ một mực ở chỗ này chờ đợi hai vị Thiên Tôn đến, hy vọng hóa giải mâu thuẫn giữa bọn họ.
Nhưng có lẽ ông ta không ngờ hai vị Thiên Tôn đã huyên náo đến mức cùng nhau phong ấn đối phương.
- Ở trên thân thể ngươi, ta tìm được khí tức quen thuộc, khiến cho ta rất xúc động, vạn vạn năm, ta rốt cuộc đã chờ được, bọn họ lại ở cùng một chỗ, ta phảng phất thấy được thời niên thiếu bọn họ cùng nhau đàm tiếu chí hướng, Dạ Côn, cám ơn ngươi đã tác thành cho bọn họ.
Dạ Côn khiếp sợ!
Hiện tại rốt cuộc minh bạch hành động của Vạn Ác Thiên Tôn, kỳ thật mặc kệ mình nói cái gì, y đều sẽ cho.
Bởi vì trong cơ thể mình đã có tu vi Từ Hàng Thiên Tôn, Vạn Ác Thiên Tôn nói, xem của ai dùng tốt hơn, kỳ thật là dùng một loại khác phương thức khác đoàn tụ với Từ Hàng Thiên Tôn.
Dạ Côn cảm thụ được hai cỗ tu vi trong cơ thể, đột nhiên phát hiện mình không chỉ kế thừa tu vi, mà con kế thừa một đoạn tình nghĩa, một phần ký thác, một tia tín niệm.
Nguyên lai mình vô địch không phải là không có ý nghĩa, không phải băng lãnh, hai cỗ tu vi kia mang theo sự nhiệt tình sinh tồn ở trong cơ thể của mình.
Bỗng nhiên!
Toàn thân Dạ Côn toát ra ánh sáng mỏng manh, Dạ Côn đang trầm tư ở bên trong cố sự cũng không biết, hai cỗ tu vi trong cơ thể thế mà đang chậm rãi dung hợp.
Hai loại tu vi khác biệt dung hợp, đây là chuyện vi phạm Thiên Đạo, thế nhưng Dạ Côn đang đắm chìm trong cố sự hồn nhiên không biết.
Cổ Sâm Thụ đều ngây ngẩn cả người, chẳng qua là cảm thán bi thương vài câu, thế mà đứa nhỏ này!!!
Ngay cả ba con hung thú đều trợn tròn mắt, đậu xanh, có để cho thú sống nữa hay không!!!
Oanh!
Thân thể Dạ Côn ầm ầm bắn ra kim quang mạnh mẽ, lấn áp toàn bộ lục mang của Cổ Sâm Thụ, chiếu toàn bộ Thâm Uyên sáng như ban ngày.
Một cỗ khí tức hung tàn đến cực điểm từ trong thân thể Dạ Côn phát ra, ba con hung thú hoàn toàn không chịu nổi, trực tiếp bị ép nằm bẹp trên rễ cây không thể động đậy.
Cổ Sâm Thụ thầm nghĩ không ổn, nếu như cỗ khí tức này phát tán ra, chỉ sợ sẽ gây bất lợi cho Dạ Côn.
Một đạo lục sắc kết giới bao vây xung quanh, phòng ngừa khí tức cuồng bạo trên người Dạ Côn toát ra.
Nhưng ngay cả kết giới của Cổ Sâm Thụ cũng không thể chống lại khí tức của Dạ Côn, đều dồn dập nứt ra.
Ầm!
Kết giới rốt cuộc không ngăn được khí tức của Dạ Côn, vỡ vụn!
Cổ Sâm Thụ khó chịu kinh hô, chỉ thấy bên trên rễ cây bắt đầu tràn ra huyết dịch.
Nhưng vào đúng lúc này, Dạ Côn thu lại khí tức kinh khủng vừa rồi.
Đột nhiên mở to mắt!
Mắt phải của Dạ Côn có màu đen, nhưng mắt trái lại biến thành màu vàng kim, thậm chí hình dạng con ngươi đều thay đổi.
Loại hiện tượng này chỉ tồn tại một hơi, đồng tử màu vàng liền khôi phục thành màu đen.
Dạ Côn cúi đầu nhìn hai tay một chút, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Làm sao cảm giác lại mạnh lên rồi???
Hai cỗ tu vi trong cơ thể làm sao không thấy đâu nữa???
Cổ Sâm Thụ lúc này mang theo ý cười nói ra:
- Hài tử, hai cỗ tu vi trước kia là gửi ở trong cơ thể ngươi, chúng nó không phải của ngươi, nhưng bây giờ, chúng nó thuộc về ngươi, không thể không nói, bọn họ chọn đúng người, quả thật vô cùng may mắn, người trẻ tuổi ưu tú càng ngày càng ít.
Dạ Côn thật không thể không phục, nguyên lai trước đó là gửi ở trong cơ thể, khó trách không ổn định như vậy, không chịu khống chế.
Lần này tốt, sau khi nhảy xuống liền giải quyết vấn đề, hơn nữa còn mạnh lên.
Ông trời ơi, Côn ca ta thật không biết sáo lộ của ngươi sâu bao nhiêu, đúng là dùng mọi biện pháp để cho Côn ca ta mạnh lên mà.
- Đa tạ tiền bối chỉ điểm.
Dạ Côn chắp tay hô, lộ ra vẻ thành kính, cũng không có bởi vì mình mạnh mẽ mà xem thường người khác.
Cổ Sâm Thụ hết sức tán thưởng Dạ Côn, khiêm tốn điệu thấp, không giống Nguyên Hạo, đều là công phu mặt ngoài.
- Dạ Côn, đây đều là vận mệnh của ngươi, cho dù không có gặp ta, về sau cũng sẽ vì chuyện khác mà trưởng thành.
- Tiền bối, vãn bối có một chuyện không rõ.
Dạ Côn tò mò hỏi, trong lòng có quá nhiều nghi vấn.
- Nói đi, ta sẽ nói cho ngươi biết chuyện ngươi muốn biết.
Trong lòng Dạ Côn vui vẻ, vội vàng hỏi:
- Ta muốn biết, năm đó hai vị Thiên Tôn là vì chuyện gì mà sinh ra bất hòa, sau đó quyết liệt?
Cổ Sâm Thụ trầm mặc, Dạ Côn yên lặng chờ lấy.
- Ngày đó bọn họ nâng cốc ngôn hoan, nhưng đột nhiên nói đến một chuyện, dần dần liền xảy ra tranh chấp.
- Sự tình gì?
- Trên đời này, là Hổ Điêu có trước, hay là trứng Hổ Điêu có trước.
Dạ Côn:......
Ba con yêu thú đều không còn gì để nói.
Hổ Điêu ngươi cường đại đến mức nào, thế mà có thể khiến hai vị Thiên Tôn quyết liệt vì ngươi.
- Lúc đầu hai người chỉ là nói cái nhìn của mình, thế nhưng sau khi nói xong liền kì quái, sau đó liền tranh chấp, càng nháo càng lớn, ta nhìn đều gấp, vì một đầu Hổ Điêu...
- Nhưng rất nhiều năm sau, thời điểm bọn họ đơn độc trở về, đều nói đối phương đúng, đáng tiếc khi đó bọn họ đều rất mạnh mẽ, cũng không nguyện ý cúi đầu nhận sai, thế là mâu thuẫn bắt đầu.
Dạ Côn hít một hơi thật sâu, chuyện này cũng quá qua loa đi, bất quá đến cùng là Hổ Điêu có trước, hay là trứng Hổ Điêu có trước?
Trở về cùng thê tử thảo luận một chút thử xem.
Biết sự tình của hai vị Thiên Tôn, Dạ Côn hỏi lần nữa:
- Tiền bối, vì sao chúng nó nói Nguyên Tôn Kiếm Đế muốn giết ngươi? Y không phải học sinh của ngươi sao?
- Y là một tên tiểu nhân ti tiện!
Nghĩ ca trầm giọng nói ra.
Nhưng Cổ Sâm Thụ lại khẽ cười nói:
- Cả đời này của ta chỉ vì chờ hai vị cố nhân, chuyện tình phát sinh chẳng qua là một khúc nhạc đệm mà thôi, nếu Dạ Côn ngươi muốn biết, vậy ta sẽ nói cho ngươi biết nghe.
Dạ Côn đột nhiên muốn kéo cái ghế nhỏ tới ngồi, mua một chút bắp rang ngồi nghe chuyện xưa.