- Đừng có giả bộ, chính là Nguyên Tôn Kiếm Đế trong miệng nhân loại các ngươi!
Chu tỷ tức giận quát, con mắt trên mặt mang theo oán giận.
Dạ Côn bây giờ mới biết, Nguyên Tôn Kiếm Đế tên thật là Nguyên Hạo.
Chuyện này trên sử sách không có ghi chép.
- Ta chính là ta, không ai do ai phái tới, chẳng qua là đến sát hạch viện trưởng mà thôi, các ngươi suy nghĩ nhiều rồi.
Kỳ thật Dạ Côn cảm thấy ba con hung thú này rất tốt, rất đáng yêu, vừa rồi chỉ là do tức giận bộc phát mà thôi.
Bị thê tử gọi đầu trọc còn có thể nhịn một chút, nhưng mà người khác gọi, liền không khống chế nổi quả đấm.
Chu tỷ rõ ràng không tin Dạ Côn, khí tức yêu thú bỗng nhiên bùng nổ:
- Đánh rắm! Nhiều năm qua, người tiến đến sát hạch viện trưởng nào có ai hung tàn như ngươi? Đều chỉ vung tay múa chân vài cái, nói! Ngươi có phải do tên Nguyên Hạo kia phái tới giết lão sư hay không?!
- Hiểu lầm a.
Dạ Côn cũng không muốn cõng nồi cho người khác, dù sao đã quen để đệ đệ gánh cho mình rồi.
- Hiểu lầm em gái ngươi, Chu tỷ, ngươi nhìn ta, mặt mày hốc hác!!!
Chỉ thấy Nghĩ ca đỡ Ngân Cổ Câu mất đi ba cái răn nanh, chậm rãi đi tới.
Thế nhưng trùng hợp một cái là ba cái răn bị mất đều là răn cửa, lúc nói chuyện còn có gió thổi.
Thật thê thảm...
Tiểu Mã ca ta cao lãnh như vậy, hiện tại răng cửa không còn, làm thế nào cao lãnh được nữa, đây không phải khi dễ Tiểu Mã ca sao...
- Chu tỷ, người này nhất định là do Nguyên Hạo phái tới, nếu như không phải, cả nhà Nguyên Hạo sẽ chết hết sạch!
Nghĩ ca thề vô cùng độc, Dạ Côn đều phải bội phục.
Dạ Côn buồn bực, tò mò hỏi:
- Tại sao các ngươi cho rằng ta là do Nguyên Tôn Kiếm Đế phái tới, lão sư của y là ai? Vì sao y lại muốn giết lão sư của mình? Cho dù các ngươi muốn ta cõng nồi, thì cũng phải cho ta một cái lý do chính đáng chứ.
Tiểu Mã ca mang theo giọng gió nói:
- Chu tỷ, tên tiểu tạp mao Nguyên Hạo rất xảo trá, người được y dạy dỗ nhất định cũng giống như vậy.
- Chu tỷ, ba người chúng ta cùng tiến lên! Nhất định có thể giết chết tên tiểu tạp mao này!
Nghĩ ca phẫn nộ quát, thế mà đứng lên. Một cỗ khí tức doạ người lập tức ập tới, chỉ thấy sáu cái chân thế mà bắt đầu bành trướng, nắm đấm vừa thô vừa lớn kia là nghiêm túc ư?
Dạ Côn ý thức được, cho dù mình giải thích thế nào cũng vô dụng, bọn chúng căn bản sẽ không tin, vì sao lại kiên định như thế?
Hiện tại Dạ Côn cũng không muốn đánh với chúng nó, loại chiến đấu này không đáng.
Trong lúc Dạ Côn bất đắc dĩ, trong vực sâu trống trải lại vang lên một âm thanh già nua.
- Được rồi...
Âm thanh này sâu lắng lại hùng hậu, tựa như gia gia giáo huấn tôn tử, không giận tự uy nói chính là như vậy đi.
Dạ Côn nhìn xung quanh tìm kiếm nguồn gốc âm thanh, nhưng căn bản không tìm được.
Thế nhưng ba con hung thú nghiêng thân thể cao lớn xuống, cung kính hô:
- Lão sư.
- Lão sư???
Dạ Côn không hiểu ra sao.
Đột nhiên!
Trước mắt Dạ Côn toát ra lục mang mạnh mẽ, toàn bộ Thâm Uyên đều bị chiếu sáng, thế nhưng chỗ sâu vẫn sâu không thấy đáy.
Dạ Côn khẽ ngẩng đầu, híp mắt từ trong khe bàn tay nhìn ra, chỉ thấy trên đỉnh đầu có một trái tim do rễ cây tạo thành đang phát ra lục mang, mà tất cả rễ cây trên đó đều mọc ra cỏ xanh, sinh khí bừng bừng.
Đây chẳng lẽ chính là Cổ Sâm Thụ sao???
Cổ Sâm Thụ là lão sư của Nguyên Tôn Kiếm Đế?
Chờ chút... trước đó nghe Đạo Đức Tử nói qua, Nguyên Tôn Kiếm Đế từng tu luyện ở đây.
Nhưng vì sao Nguyên Tôn Kiếm Đế lại phong ấn lão sư của mình trong lòng đất, không thể tưởng tượng nổi.
Nói thật, Côn ca xem không ít thư tịch về Nguyên Tôn Kiếm Đế, tinh thần anh dũng tu luyện không ngừng xoay quanh ở trong đầu Dạ Côn, cũng tưởng tượng Nguyên Tôn Kiếm Đế tu luyện như thế, đột phá ở bên bờ sinh tử, phản giết địch nhân.
Nhưng Côn ca thật không làm được...
Lão thiên đã bóc lột cơ hội tu luyện của Côn ca ta.
- Lao thỉ! Canh phân xa hao tổn nạp ngốc bạc béo sữa! (Dịch: đang hở răng nói không thành câu)
Tiểu Mã ca hở cũng rất nghiêm trọng a, Cổ Sâm Thụ đều không nghe rõ.
- Lão sư, tiểu tử này đánh Tiểu Mã, còn đánh Tiểu Mã rụng răn, cho nên hắn khẳng định là do Nguyên Hạo phái tới.
Nghĩ ca cung kính nói ra.
Dạ Côn xem như phục, các ngươi muốn định tội ta cũng quá qua loa rồi đi.
Dạ Côn nhìn trái tim bằng rễ khổng lồ kia, trong lòng kinh ngạc tán thán, cha nói rất đúng, chỉ có rời nhà mới có thể mở mang tầm mắt.
- Người trẻ tuổi, ngươi rất ưu tú.
Cổ Sâm Thụ phát ra âm thanh trầm trọng cổ lão.
Dạ Côn hoàn toàn không hiểu rõ, vì sao mấy tồn tại ngưu bức này đều muốn vỗ mông ngựa Côn ca ta, vừa mở miệng chính là ngươi rất ưu tú.
Không đúng! Chẳng lẽ nó cũng muốn truyền công?
Giữ gìn hòa bình Huyền Nguyệt đại lục liền giao cho Côn ca ngươi.
Đừng a...
- Lão sư, hắn là do tên Nguyên Hạo kia phái tới, ngài đừng để Nguyên Hạo lừa.
Chu tỷ cực lực khuyên ngăn, năm đó lão sư tin Nguyên Hạo nên mới có kết quả như hôm nay.
Cổ Sâm Thụ từ tốn nói:
- Hắn không phải.
Mặc dù chỉ ba chữ rất đơn giản, nhưng lại đại biểu cho sự kiên định cùng tín nhiệm của Cổ Sâm Thụ.
- Lão sư!
Ba vị hung thú khẩn cầu, năm đó người cũng dùng giọng nói này, nhưng đổi lấy là cái gì, chẳng lẽ lão sư người quên rồi sao...
Nguyên Hạo kia chính là loại người khi sư diệt tổ.
- Được rồi, lúc vị thiếu niên này bước vào thành, ta đã biết được.
Lời của Cổ Sâm Thụ ngược lại khiến Dạ Côn sững sờ, không phải chứ, mới vừa tới An Khang châu đã bị để ý?
Chẳng lẽ!!!
Chuyện nghị xự bên nhà xí nó cũng biết???
Cổ Sâm Thụ phảng phất biết Dạ Côn đang suy nghĩ chuyện gì, liền mang theo ý cười nói ra:
- Những chuyện phát sinh ở An Khang châu, ta đều biết.
Ngàn vạn lần không nghĩ tới, dưới chân có người nghe lén.
Bất quá bây giờ đều đã bại lộ, vậy cũng không sao.
Chẳng qua là bại lộ mình có quan hệ với Đông Tứ và Đát Từ, còn có mình chính là chủ mưu.
- Dạ Côn, ngươi không cần lo lắng, ở trên thân thể ngươi, ta cảm giác được khí tức cố nhân.
Lời của Cổ Sâm Thụ khiến Dạ Côn có chút ngổn ngang, đại nhân vật đúng là đại nhân vật, nói chuyện đều chỉ nói một nửa, một nửa kia để ngươi tự đi đoán.
- Bọn họ có khỏe không? Tính toán thời gian cũng đã rất lâu rồi.
Lời này của Cổ Sâm Thụ tựa hồ mang theo một tia hoài niệm, thực lực càng mạnh, tri kỷ càng ít, người ở bên cạnh đều lấy lợi ích làm trọng.
Dạ Côn xem như đã hiểu, nguyên lai là nói hai người Vạn Ác Thiên Tôn cùng Từ Hàng Thiên Tôn.
Dạ Côn chắp tay nói ra:
- Hai vị Thiên Tôn đã cưỡi hạc về trời.
Cổ Sâm Thụ nghe xong trầm mặc.
Trong lòng Dạ Côn đột nhiên chấn động, không phải là tưởng niệm bạn cũ, muốn cùng đi đấy chứ.
Sau đó liền nói, người trẻ tuổi, ta thấy ngươi hết sức ưu tú, vì vậy truyền thụ tu vi lại cho ngươi, giúp ta chiếu cố tốt ba con hung thú này.
Cứ như vậy, Côn ca ta lại mạnh lên, thậm chí còn thu được ba con hung thú làm tiểu đệ.
Quả nhiên, Côn ca ta chỉ cần nhảy một cái, đó liền là tín hiệu sắp mạnh lên, không có việc gì tuyệt đối đừng bảo Côn ca ta nhảy, Côn ca ta nhảy một cái liền sẽ mạnh hơn.
Bất quá lúc này Dạ Côn đang suy nghĩ, nếu như lúc nữa muốn truyền công, mình nhận hay không nhận.
Có giáo huấn lần trước, Dạ Côn cảm thấy không thể dùng hai chiêu kia được, phải lấy lý do đối phương vô pháp phản bác.
Côn ca ta ở trên con đường cự tuyệt này, quả thật là dũng cảm tiến tới.
Côn ca ta đau đớn, ai có thể hiểu rõ được, đây chính là vô địch tịch mịch đi ~