Người đưa tin của quân cầu viện vừa mới ra khỏi thành Tương Dương thì viện quân liền tới!
Vui cái gì?
Tào Bằng ngạc nhiên khó hiểu, vội vàng dẫn theo Khấu Phong, hấp tấp chạy ra ngoài thành Tương Dương. Cửa bắc của thành Tương Dương đóng chặt, canh phòng nghiệm ngặt.
Văn Sính cũng đã biết được tin tức, dẫn theo người vội vã tới.
Khi Tào Bằng đến cửa thành phía bắc thì đúng lúc đối mặt với Văn Sính. Không đợi Tào Bằng mở miệng, Văn Sính liền nhảy xuống ngựa xông lên trước.
-Tào tướng quân, ngươi có ý gì?
-Lời của Trọng Nghiệp là sao?
- Sao lại có binh mã tới ngoài thành?
-Ta cũng vừa mới nghe được tin nên đặc biệt đến xem xét…Trọng Nghiệp tướng quân đừng vội hiểu lầm, trước đó ta đã đồng ý, tuyệt đối không có lời qua loa tách trắc, nếu không cần gì đơn thân tới nơi nguy hiểm này? Đây chắc là quân tiên phong do Thừa tường phái đến trước, vì bảo đảm sự an toàn của ta mà tới, tuyệt không có ý khác.
Nếu không phải vậy, ta và Trọng Nghiệp lên thành quan sát được không?
Văn Sính nghe lời chân thành của Tào Bằng thì không khỏi có chút do dự.
Lúc nghe tin quân Tào đến dưới thành, Văn Sính quả thật hoảng sợ. Tuy Lưu Tông đã gửi thư đầu hàng, bày tỏ ý nguyện quy thuận triều đình. Nhưng theo quy củ, Tào Tháo sẽ phái người đến trước, đem thông báo ban thưởng, sau đó hẹn thời gian tiến vào chiếm giữ Tương Dương. Trước đó hai bên sẽ không điều động binh mã, giữ tình hình được cân đối. Nào ngờ, quân Tào lại bỗng nhiên đến, mà Văn Sính lại chưa có được tin.
Nếu không có Tào Bằng trong thành Tương Dương, thậm chí y sẽ nghĩ Tào Bằng không giữ lời mà lại nuốt lời, chuẩn bị có hành động bất lợi với Lưu Tông…
Xem thái độ của Tào Bằng, hắn cũng thật sự không rõ lắm.
Văn Sính nghĩ một chút, liền cùng Tào Bằng lên thành trông ngóng.
Dưới thành, quân Tào cách đó không xa, đang đóng trại.
Xem tình huống này, hình như đều là kỵ quân, một lá cờ lớn màu đen bay trong gió, phía trên viết một chữ “Tào” lớn. Hai bên lá cờ đều có một cây cờ xí. Một mặt thêu chữ HỔ, mặt kia thêu chữ Báo. Tào Bằng vừa nhìn thì liến nhận ra, nhóm quân này chính là quân Tào tinh nhuệ, Hổ Báo Kỵ.
-Trọng Nghiệp, đây là Hổ Báo Kỵ dưới trướng thừa tướng tiến đến đây.
Chắc hẳn Trọng Nghiệp cũng đã nghe nói, thừa tướng đã lệnh cho Tào Thuần tướng quân thay ta làm Thái thú quận Nam Dương, mà ta thì làm Phó Đô Đốc Hổ Báo Kỵ. Đây chắc chắn là Hổ Báo kỵ tiến đến để nghe ta điều khiển, Trọng Nghiệp tướng quân có thể yên tâm.
-Hổ Báo kỵ?
Văn Sính nhíu mắt lại và thở mạnh ra.
Y đã nghe từ lời của trinh sát, ngoài nhóm binh mã này ra, thì hoàn toàn không có quân Tào khác đến đây.
Đại quân Tào Tháo, còn đóng ở phía bắc của A Đầu Sơn, cũng chưa có ý xuất kích Hà Tiến. Nếu chỉ là Hổ Báo kỵ thì Văn Sính cũng có thể yên tâm.
Y liền gọi một tên hầu thân cận, nói nhỏ hai câu vào tai của tên hầu thân cận đó, người hầu cận lập tức xuống dưới thành.
Có lẽ, Văn Sính để người hầu thân cận đi thông báo cho Thái phu nhân và Lưu Tông. Đột nhiên có quân Tào đến, đám người Thái phu nhân và Lưu Tông tất nhiên cũng khẩn trương vạn phần. Sau khi Văn Sính sắp đặt thỏa đáng thì xoay người nói chuyện với Tào Bằng, chợt nghe một trận rối loạn dưới thành, một vài kỵ từ trong trận doanh phe quân Tào cưỡi ngựa như bay mà ra, khi đến dưới thành Tương Dương thì ghìm ngựa lại.
Tào Bằng vịn vào mái che nắng, ngẩn người ra.
-Dưới thành chính là Lệnh Minh ư?
-Công tử, Lệnh Minh phụng lệnh Thừa tướng dẫn theo ba ngàn Hổ Báo kỵ, đặc biệt để đến nghe hiệu lệnh của Công tử.
Viên quan võ tướng cầm đầu đúng là Bàng Đức.
Mà hai viên đại tướng cưỡi ngựa cầm thương, trợ thủ đắc lực của Bàng Đức, Tào Bằng cũng không lạ, nhận ra hai người này là hai ái tướng của Tào Tháo. Hai người này bởi vì có công bình định Ô Hoàn mà gia phong bình làm Bình Địch tướng quân Trương Cáp và phó tướng quân Cao Lãm. Trong lòng Tào Bằng âm thầm hít một hơi khí lạnh. Vì sao Trương Cáp, Cao Lãm lại hộ tống Bàng Đức đến đây? Hơn nưa xem dáng điệu này, hình như lấy Bàng Đức làm thủ lĩnh.
-Trọng Nghiệp, ta được ra khỏi thành không?
Văn Sính cũng nhìn ra được đầu mối, quân Tào này cũng không phải là vì chinh phạt mà đến, đơn thuần cũng là đến để bảo vệ Tào Bằng.
Trong lòng không khỏi ngưỡng mộ, Tào Tháo quá tin Tào Bằng, đã không phải là kẻ địch, đó cũng không phải lo lắng…Đương nhiên Văn Sính cũng sẽ không vì điều này mà buông lơi việc cảnh giác. Y đồng ý để Tào Bằng ra khỏi thành, nhưng lại cùng lúc lệnh cho binh tốt dưới thành chuẩn bị sẵn sàng để tránh có gian trá.
Tào Bằng dẫn theo Khấu Phong, đi ra từ trong thành, chắp tay trên ngựa với ba người Bàng Đức.
-Lệnh Minh sao lại đến tận đây.
Hắn không chào hỏi Trương Cáp Cao Lãm, bởi vì hắn biết Trương Cáp Cao Lãm hộ tống Bàng Đức đến, tất nhiên có sứ mạng bí mật. Nếu không với chức quan hai người này, quyết không thể làm bộ khúc Bàng Đức. Cấp quan Bàng Đức bao nhiêu chứ? Hiện nay Tào Bằng làm Phó Đô Đốc Hổ Báo Kỵ, Bàng Đức cùng lắm cũng chỉ là Lang tướng Hổ Báo kỵ. Nếu theo bổng lộc hoặc phẩm trật, ước chừng cũng chỉ là Giáo Úy. Nhưng Trương Cáp, Cao Lãm lại là cấp bậc tướng quân phẩm trật cao hơn rất nhiều so với Bàng Đức. Hai người này xuất hiện ở đây, tất nhiên có sứ mệnh, tốt nhất đừng nói ra thân phận hai người này.
Cũng may Trương Cáp Cao Lãm cũng là người thông minh, nhìn Tào Bằng như không thấy, chưa có phản ứng gì.
Bàng Đức giục ngựa tiến lên phía trước, nói:
-Công tử, Đức nhận mệnh lệnh của Thái Trung, đến nghe theo sự điều khiển của công tử. Thái Trung nói, Kinh Tương đại cục đã định, dĩ nhiên vẫn có hạng người xấu. Trong tay Công tử chỉ có tám trăm lính, thực lực ít. Cho nên lệnh ta dẫn Hổ Báo kỵ đến, nghe theo sự điều khiển của công tử.
Thái Trung căn dặn, phải cẩn thận Lưu Bị chạy trốn.
Tào Bằng nhíu mắt lại.
Giả Hủ cũng lo lắng Lưu Bị sẽ làm cho cá kia lọt lưới sao?
Có Hổ Báo kỵ đến, nhưng thật ra có thể giải quyết cho tình trạng yếu kém vì không có binh lực trong tay của Tào Bằng.
-Như vậy, các ngươi đóng quân ngoài thành, không cần vào thành.
Ta sẽ nói rõ với Tống công tử, mời người đưa lương thảo tới, các ngươi lập tức lùi lại mười dặm, nhớ không được nhiễu dân. Đợi ra sắp xêp xong sẽ cùng các ngươi hội hợpợmột nơi.
-Vâng!
Ba người Bàng Đức tuân lệnh cáo từ Tào Bằng.
Tức thì ba ngàn Hổ Báo kỵ lùi lại sau hơn mười dặm đóng trại.
Mà Tào Bằng thì dẫn Khấu Phong trở vào thành Tương Dương. Hắn gọi Văn Sính cùng đi tới Châu phủ, giải thích với Thái phu nhân và Lưu Tông.
Đối với việc Hổ Báo kỵ đã đến, Thái phu nhân cũng không bất mãn.