Nhìn vẻ mặt của Quách Gia vui mừng, không biết vì sao, tâm trạng của Tào Tháo, lập tức trở nên tốt đẹp hơn rất nhiều.
- Phụng Hiếu, có chuyện gì vui?
Nói xong, Tào Tháo xoay người đi vào trong đại trướng, mà Quách Gia thì theo sát phía sau. Khi thân hình hai người chưa vào tới lều lớn, Điển Vi và Hứa Chử lập tức một trái một phải đã đi ra ngoài lều. Đi theo Tào Tháo đã lâu, bất luận là Điển Vi hay là Hứa Chử, đều đã thành thói quen. Rất nhiều lần, không cần Tào Tháo chỉ bảo, thường là chỉ cần một câu, hoặc chỉ là một động tác, bọn họ đã biết cần phải làm gì. Tuy rằng vừa rồi Tào Tháo chưa nói cái gì cả,
nhưng Điển Vi, Hứa Chử lại biết, Tào Tháo và người ấy, nhất định có sự việc quan trọng cần bàn bạc.
Vào bên trong lều ngồi xuống, Tào Tháo nghi hoặc hỏi:
- Phụng Hiếu vừa rồi nói là có chuyện vui lớn, rốt cục là có chuyện gì xảy ra?
Quách Gia nghe thế, lập tức mỉm cười.
- Thừa tướng, mới vừa rồi ta đi gặp Tử Văn, thấy hắn đang lật xem sách “ ba mươi sáu kế” của Hữu Học. Vì thế ta bèn cùng hắn hàn huyên vài câu, lại phát hiện Tử Văn dường như có một chút ý tưởng. Hơn nữa, hắn để cho ta xem một vài món đồ, ta cảm thấy có chỗ hữu dụng rất lớn cho Thừa tướng, liền vội vàng trở về.
- Cái gì vậy?
- Thừa tướng, sao không cho Tử Văn mang đến, dâng cho Thừa tướng?
Quách Gia cười ha hả đề nghị với Tào Tháo, làm cho Tào Tháo rất lấy làm hiếu kỳ.
- Vậy thì bảo Tử Văn lập tức đến đây.
Từ khi cuộc chiến ở U Châu bắt đầu, Tào Chương nhiều lần lập được chiến công.
Đặc biệt là ở trận chiến Đốc Kháng Đình, Tào Chương đánh bại Tương Nghĩa Cừ, lộ ra năng lực phi thường. Sau đó y cướp lấy Ung Nô, tuy nói có một phần nguyên nhân là do Quản Thừa Hiến quy hàng nhưng cũng là một công lao to lớn. Sau hai cuộc chiến đó, Tào Chương đã thăng chức là phó Thừa tướng, lên chức Giáo Úy Đãng Khấu. Phương diện này đương nhiên có một phần nguyên nhân y là con trai của Tào Tháo, nhưng không thể phủ nhận, mấy tháng trước, Tào Chương đã làm cho Tào Tháo có được niềm vui hết sức bất ngờ.
Hiện nay, Tào Chương đang theo Tào Tháo hành quân, đóng quân ở ngoài thành Vô Chung.
Chỉ một lát sau, Tào Chương đã vội vàng tới lều chủ soái. Đồng thời y còn mang theo hai người là Ngưu Cương và Điển Phất, chỉ huy bọn tùy tùng mang theo một vật nặng trịch gì đó.
- Tử Văn, vật này là gì?
Tào Tháo nghi hoặc nhìn Tào Chương hỏi.
Tào Chương nhếch miệng cười nói:
- Phụ thân, đây là bảo bối tiên sinh làm ra khi ở Hà Tây năm đó.
Tào Chương hiện giờ mười bảy tuổi, từ nhỏ đã rất kiêu ngạo, cũng không phục ai.
Tiên sinh mà y nói chỉ có một, đó chính là Tào Bằng…
Tào Tháo nhíu mày, hỏi:
- Hữu Học lại làm ra cái gì?
- Mời phụ thân xem.
Tào Chương vừa nói vừa sai tùy tùng dọn dẹp một khoảng trống trong lều, rồi sau đó đem vật đó bày ở giữa lều. Binh đoàn của Tào Tháo hiện nay, cũng không phải giống như Tư Không lúc trước có thể sánh bằng. Thân là Thừa tướng Đại Hán, thống lĩnh mười ba Tào, quản hết mọi việc trong nước, hầu như là làm cho Hoàng Đế bị mất quyền lực hoàn toàn.
Cho nên bày trí ở trong lều này, cũng lớn hơn rất nhiều so với trước kia.
Một cái lều soái lớn, tổng cộng trước sau, diện tích gần một ngàn mét vuông. Bên trong sắp bày các loại đồ đạc và dụng cụ, dọn dẹp chúng hết cả lập tức trở nên trống trải rất nhiều. Tào Chương mang đến vật gì đó, được bao phủ bằng một tầng vải bố màu đen. Tào Chương khoát tay một cái, chỉ thấy Ngưu Chương và Điển Phất hai người, mỗi người nắm lên một góc vải bố, chậm rãi xốc lên lộ ra một tấm sa bàn có diện tích cực kỳ kinh người.
- Đây là…
Tào Tháo ngẩn ra, có chút không hiểu rõ được nguyên cớ.
Tào Chương cười nói:
- Cái sa bàn nổi tiếng này, lúc trước khi tiên sinh thảo phạt tây Khương có thiết kế một loại mô hình, đem toàn bộ địa hình tây Khương phục chế lại hoàn toàn. Con thấy gần đây mưa dầm kéo dài, chiến sự có chút bất lợi, vì thế đã dự tính phải thiết kế một cái sa bàn, đem toàn bộ chiến trường Liêu Tây phục chế lại hoàn toàn. Mà nay, con vừa mới bắt tay vào chuẩn bị làm, toàn bộ sa bàn, chưa thể hoàn toàn thành hình.
- Phải vậy không?
Tào Tháo thấy có hứng thú đi đến bên cạnh sa bàn, con ngươi đột nhiên co lại.
Trước kia, có bản đồ hành quân, tuy rằng bức vẽ cực kỳ chính xác, nhưng nếu so với sa bàn trước mặt, rõ ràng là lớn không bằng.
Đương nhiên, sa bàn này cũng không phải không có chỗ thiếu sót. Ví dụ như, nó chỉ có thể xoay quanh một bộ phận của địa hình, không thể cho một tầm nhìn toàn cục. Nhưng, khi Tào Tháo đứng ở sa bàn trước mặt, lại nảy sinh ra một cảm giác hoàn toàn bất đồng. Dùng bản đồ, là vừa xem, vừa suy nghĩ; nhưng dùng sa bàn, cũng là một người vừa xem vừa suy nghĩ. Điều này khiến cho Tào Tháo, cảm thấy rất ngạc nhiên.
- Đây là cái gì?
Ngón tay Tào Tháo chỉ đến một con sông trên sa bàn hỏi.
- Phụ thân, đây là Nhu Thủy…Còn nơi này, chính là Phì Như.
Tào Chương tiến tới trước, bắt đầu giải thích cho Tào Tháo:
- Toàn bộ sa bàn, là đem Vô Chung cùng với Liêu Tây bao hàm trong đó…Mời phụ thân xem, đây là Từ Vô Sơn, nơi này chính là Lư Long Tắc. Chỗ ở của chúng ta hiện tại, là ở bên cạnh. Căn cứ thám báo bẩm báo lại, binh mã quân Viên, một đường bố trí đến Nhu Thủy. Đồ quân nhu và lương thực đều tích trữ ở Phì Như, …, muốn dùng kỳ binh đánh lén, rất khó khăn.
Đồng thời, địa thế ở ven bờ Nhu Thủy lại phức tạp.
Nơi này là đồi núi, nơi này là núi và sống…Về sau quân Viên canh giữ vài cái bến, rất khó phát động toàn bộ tuyến công kích.
Con càng nghĩ, nếu tấn công mạnh Nhu Thủy, tất nhiên tổn thất sẽ rất lớn. Mà hiện nay Viên Hi, giả như dùng phương thức của phụ thân ở Quan Độ năm đó, lấy Nhu Thủy làm chiến hào tự nhiên, ý đồ tử chiến cùng quân ta một phen. Mà hiện tại mùa này, đúng là mùa mưa. Nước sông Nhu Thủy tăng vọt, thế nước chảy mạnh, nếu muốn vượt qua Nhu Thủy, phải trả giá thật lớn. Nếu như ta là Viên Hi, tất nhiên sẽ lấy địa hình Liêu Tây, từng bước lui lại, tầng tầng ngăn chặn. Từ đó, phụ thân muốn phá được Liêu Tây, sẽ phải tiêu hao lương thực và binh lực, tất nhiên chính là một con số cực kỳ kinh người.
Mặc dù là thắng, cũng là thắng thảm.
Viên Hi có thể lui về trấn thủ Liêu Đông, tiến hành đọ sức với chúng ta.
Đợi thời tiết trở nên rét lạnh, các huynh đệ của chúng ta khó có thể thích ứng với cái lạnh khủng khiếp ở Liêu Tây, Liêu Đông, đến lúc đó sức chiến đấu cũng sẽ giảm đi.
Chỉ cần y có thể chịu đựng qua mùa đông này, đến đầu xuân năm tới, chúng ta sẽ xuất hiện vấn đề thiếu lương thực, không thể không rút lui khỏi U Châu…Mà cuộc chiến này, là trận chiến đầu tiên từ khi phụ thân làm Thừa tướng tới nay. Phụ thân xem trọng việc bố trí chức Thừa tướng, trong triều đã có rất nhiều người phản đối. Nếu như không thành công mà trở về, tất nhiên sẽ dẫn tới bất mãn càng nhiều. Lại thêm hao tài tốn của, cuối cùng, rất có thể sẽ xuất hiện cuộc nổi loạn của các chư hầu lần thứ hai.
Tào Tháo không khỏi kinh ngạc nhìn về phía Tào Chương.
Một lát sau, lão lại nhìn thoáng qua Quách Gia, đột nhiên hỏi:
- Tử Văn, những việc này đều là do chính ngươi nghĩ phải không?
Trên mặt Tào Chương lộ vẻ xấu hổ, nhẹ nhàng gật đầu, nhưng rồi lại chợt lắc đầu.
- Cũng không phải tất cả là do con nghĩ ra, chính là những lúc gần đây có vinh dự được đọc qua “ba mươi sáu kế” của tiên sinh, có một kế rút củi dưới đáy nồi (giải quyết tận gốc) của cuộc hỗn chiến, đột nhiên có cảm xúc. Tiên sinh nói kế rút củi dưới đáy nồi của cuộc hỗn chiến là: …Lúc tiên sinh giảng giải về kế này, dùng trận của Chu Á Phu và Ngô vương Lưu Chương làm ví dụ, còn có trận chiến trước kia ở Quan Độ, tập kích bất ngờ Ô Sào của phụ thân làm ví dụ điển hình.
Năm đó Đổng Trác cùng với Đại tướng quân Hà Tiến ở thư trung có nói: biện pháp không triệt để, chi bằng…
Trong những ngày này, con luôn luôn nghĩ đến “củi” của quân Viên, rốt cục là ở nơi nào? Chợt thấy, Phì Như chính là trận chiến ở Quan Độ năm đó, đúng là O Sào, là “củi” của quân Viên. Nhưng con lại thấy, “củi” của quân Viên không phải ở Phì Như, mà là chỗ của y. Lúc trước khi con rời khỏi Hứa Đô đến Tham Hộ Đình nhậm chức, tiên sinh đã từng nói với con: Thừa tướng chinh chiến ở U Châu, khó khăn không phải ở Viên Hi, cũng không phải ở thế của quân Viên, mà chính là ở ba quận Liêu Đông. Lúc ấy con có chút khó hiểu, nhưng cho đến mấy ngày nay, đại quân khó thể tiến tới, mới đột nhiên minh bạch ý tứ của tiên sinh. Cái gọi là ba quận Liêu Đông, ý nói không phải chỉ người, mà là chỉ trời, chỉ đất…Vì thế, con liền sai người thăm dò địa hình, hy vọng có thể đem Vô Chung tới Nhu Thủy thành một địa thế, hoàn toàn dùng sa bàn để phục chế ở đây, rồi sau đó tìm sơ hở của quân Viên.
Tào Chương nói một hơi những lời này, thực sự khiến cho Tào Tháo chấn động.
Y vừa nói vừa dẫn chứng, thao thao bất tuyệt.
Điều này làm cho Tào Tháo thấy được trong ấn tượng của lão, hoàn toàn khác hẳn với Hoàng Tu Nhi trước đây.
Hoàng Tu Nhi của ta, nay đã trưởng thành!
Tào Tháo đột nhiên, ngửa mặt lên trời cười to.
Lão cười cực kỳ thoải mái, thậm chí cười đến chảy nước mắt.
Tào Chương, ngạc nhiên khó hiểu, nghi hoặc nhìn Tào Tháo. Mà Quách Gia ở một bên mỉm cười không nói, trong mắt càng lộ ra vẻ vui mừng.
Y biết Tào Tháo vì sao lại cười, càng có thể đoán được trong lòng Tào Tháo lúc này.
Thật sự mà nói, từ khi Tào Phi chết đi, Tào Tháo nhìn như có vẻ rất nhanh khôi phục lại bình thường, giống như ở trong lòng cái gì cũng không nhớ. Nhưng từ sâu trong nội tâm, Tào Tháo cực kỳ bi ai, nhưng có mấy người biết được? Hai đứa con xuất sắc nhất, Tào Ngang và Tào Phi, trước sau đều chết trận ở sa trường. Tào Chương trước kia, chỉ biết có tranh cường độc đấu, tuy rằng rất được Tào Tháo yêu thương, nhưng cũng không phải là một người có thể phó thác.Vốn dĩ, Tào Tháo khá coi trọng Tào Thực và Tào Xung. Nhưng không nghĩ tới, Tào Thực có tài văn chương xuất chúng, nhưng lại lỗ mãng, không thể trọng dụng; mà Tào Xung cũng rất trí tuệ, thậm chí không kém hơn Tào Thực, cũng không có tính tình lỗ mãng như Tào Thực. Nhưng, trong tính cách của Tào Xung, hình như còn thiếu một cái gì.
Y rất khắc nghiệt, làm cho Tào Tháo có chút không hài lòng.
Lúc trước Tào Bằng thả Nhất Biên không nói, chỉ nói về việc Chu Bất Nghi…
Quan hệ giữa Tào Xung và Chu Bất Nghi, khi đó có thể nói là mật thiết. Nhưng sau khi Chu Bất Nghi gặp chuyện không may, Tào Tháo ra lệnh cho Tào Chân đi Thư viện Toánh Xuyên hỏi, không ngờ Tào Xung căn bản không hỏi đến sự sống chết của Chu Bất Nghi, chỉ nói mình bị người lừa bịp, tuyệt đối không thể hại tính mạng của Tào Tháo.
Đương nhiên Tào Tháo tin tưởng, Tào Xung sẽ không hại tính mạng của lão.
Nhưng vấn đề cơ bản là ở chỗ, Tào Xung lúc ấy nóng lòng chỉ thanh minh cho mình, không hề niệm chút tình nghĩa, khiến cho Tào Tháo rất mất hứng.
Tào Tháo, là người thà ta phụ người chứ không để người phụ ta. Nhưng trong lòng, lại rất xem trọng tình cảm. Như lúc trước, Tào Bằng tự ý tự quyền, thả người nhà của Lữ Bố ra khỏi nước. Theo đạo lý mà nói, Tào Tháo có thể trị Tào Bằng tội chết. Nhưng, lão lại tha cho Tào Bằng… Rồi sau đó, Tào Bằng vì tỷ tỷ Tào Nam, chém đứt tay của Phục Hoàn; vì thay Vương Mãnh báo thù, mà nổi giận giết chết Vi Đoan.
Tào Tháo không tức giận sao?
Đương nhiên rất tức giận!
Nhưng đồng thời với tức giận, Tào Tháo đối với Tào Bằng, lại càng thêm yêu thích.
Bởi vì, trên đời này không ai muốn chán ghét một người trọng tình trọng nghĩa... Ngược lại là Tào Xung, hoặc nhiều hoặc ít, lại khiến cho Tào Tháo thất vọng.
Những đứa con còn lại, tuổi còn quá nhỏ, không thể trọng dụng.
Ở sâu trong nội tâm của Tào Tháo, luôn luôn vì chuyện chọn người thừa kế, mà cảm thấy phiền não.
Nhưng hiện tại, Hoàng Tu Nhi năm đó chỉ biết múa đao xách thương kia, lại có thể thao thao bất tuyệt cùng lão chuyện trò, giống như Tào Phi, Tào Ngang khi trước, tinh thần hăng hái. Điều này làm cho Tào Tháo có thể nào không chờ mong? Có thể nào không cảm thán? Trong mắt lão ẩn chứa ý cười, lẳng lặng nghe Tào Chương nói hết.