Mạch Nhân đột nhiên chết khiến cho rất nhiều người Hải Tây lo lắng.
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, hương lão của Hải Tây liền chia làm hai phái. Một phái cương quyết không chịu nhượng lại đất đai, còn một phái khác thì từ từ ủng hộ Đặng Tắc. Vào giữa tháng chạp, Đặng Tắc hạ lệnh bắt đầu đo đạc đất đai, điều tra dân cư. Những người chống lại thì vẫn giữ lập trường của mình, còn những kẻ chủ động phối hợp thì tới tháng chạp, cả chín vị chủ sử của Hải Tây đều giao nộp đất đai rảnh rỗi...
Mà sau khi điều tra, trong nhà của chín vị chủ sự có gần ba nghìn hộ nông dân.
Những người này đều được đăng ký, chính thức trở thành dân chúng Hải Tây.
Đầu tháng mười hai, nhóm dân đầu tiên của Úc châu sơn gần tám ngàn người đã đi thuyền tới Hải Tây.
Đặng Tắc ra lệnh bố trí. Không lâu sau, tám nghìn xân liền được sắp xếp vào trong đồn điền, trở thành đám dân điền của Hải Tây đầu tiên.
Trong lúc nhất thời Hải Tây thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Không chỉ có Trần Khuê, Trần Đăng chú ý tới Hải Tây mà có rất nhiều người ở Hạ Bì, Đông Hải, thậm chí là huyện Bái cách Hải Tây rất xa cũng chú ý về cái huyện Hải Tây nhỏ bé này khiến cho nó nhanh chóng trở thành tiêu điểm của lưỡng Hoài.
Đặng Tắc đối với nhiều người mà nói thì là một cái tên hết sức xa lạ nhưng bắt đầu được mọi người chú ý.
Việc người này nổi lên dường như có chút buồn cười. Vốn y chỉ là một tiểu lại ở huyện Cức Dương, quận Nam Dương, sau đó không biết làm sao lại tới Hứa Đô rồi kết giao với rất nhiều người như Mãn Sủng thái thú Nhữ Nam, quân sư Quách Gia, thượng thư Tuân Du, Thị trung Tuân Úc... Những người này dường như đều có chút quan hệ với Đặng Tắc. Hơn nữa việc Đặng Tắc ở Hứa Đô từng giúp Điển Vi luyện binh cũng được người ta bới ra. Vì vậy mà cái tên tham quân cụt tay cũng từ từ nổi lên. Sau đó, việc Đặng Tắc là con rể của Ẩn Mặc cự tử hiện giờ đang làm Giám lệnh ở Chư Dã giám cũng bị người ta điều tra ra. Một năm trước, thanh danh của Đặng Tắc còn chưa nổi lên, nhưng sau một năm, gã bắt đầu đã có những thành tích.
Có điều cũng chính vì quầng sáng của Đặng Tắc khiến cho cái tên Tào Bằng, ngoài một số người biết ra cũng không lan truyền rộng....
Trong nha phủ của huyện Bái, một người trung niên đang cau mày lo lắng. Y mặc một bộ cẩm phục, thân hình cao lớn, tướng mạo tuấn mỹ khiến cho người ta cảm thấy ôn hòa. Có điều nếu nói tới điểm đặc biệt thì chính là hai cái tai có vành tay rất to, lại dầy. Nếu theo tướng pháp của đời sau thì đó là hai cái tai có phúc.
Trong khách sảnh còn có một người. Một nam tử mặc hoa phục ngồi ngay ngắn ở giữa, phía sau hắn ở hai bên có hai đại hán khôi ngô.
Một người mặc áo bào màu xanh, râu dài tới ngực. Da mặt y đổ thẫm, có đôi lôi mày ngài, mắt phượng, tản ra khí thế khiến cho người ta sợ hãi.
Người còn lại mặc áo bào đen, râu hùm nhìn hơi hung dữ. Da mặt y màu đen, hai tay đang ôm trước ngực. Y và nam tử mặt đỏ đứng lẳng lặng sau lưng nam tử hoa phục.
- Công Đài! Có chuyện gì xảy ra? Chẳng phải mọi chuyện đã sắp xếp ổn thỏa rồi, tại sao lại xảy ra chuyện này? Mạch Nhân đột nhiên qua đời, con đường muối ở Hải Tây lại bị phong tỏa?
- Chủ công! Việc này đúng là có chút cổ quái, không thể trách Công Đài được.
Một nam tử ngồi trong phòng khách, đứng dậy khom người vái chào.
- Chúng ta cũng thật không ngờ huyện lệnh Hải Tây lại khó giải quyết như vậy. Lúc trước Công Đài có nói với tại hạ nhưng tại hạ không để ý lắm. Tuy nhiên vì để đảm bảo binh khí, thậm chí ta còn liên lạc với hải tặc của Úc Châu sơn. Nhưng không ngờ... Ba nghìn tên hải tặc lại bỏ mạng ở Hải Tây. Tiết Châu cùng với Quản Hợi đều bỏ mạng. Hải Tây gần như trong một đêm đã mạnh lên, hơn nữa còn phong tỏa con đường muối của chúng ta. Ta đã phái người tới Đông Hải phát ra ba loạt hàng hóa nhưng không biết có phải bị huyện Hải Tây điều tra được hay không mà không thấy tăm hơi... Giới buôn muối lưỡng Hoài đã có chút xôn xao. Nếu như không nhanh chóng giải quyết chuyện Hải Tây thì chỉ sợ chủ công sẽ bị ảnh hưởng thật lớn.
- Tên Đặng Tắc này thật ra là một nhân tài.
Nam tử mặc hoa phục đột nhiên mở miệng, nhưng không ngờ được khi mở miệng, y lại nói vậy.
- Ý của chủ công là...
- Hay là phái người tiếp xúc với hắn một chút xem thế nào?
Tôn Càn lên tiếng:
- Ta đã từng có duyên gặp mặt em vợ của Đặng Tắc. Chỉ có điều...
- Có chuyện gì?
- Lúc ấy, ta muốn dậy cho Đặng Tắc một bài học nên cùng với Lữ Cát định thiết kế hãm hãi. Có điều không biết làm sao tên tiểu tử đó trốn thoát được. Ta có cảm giác người này dường như hơi có địch ý với chủ công. Vì vậy mà ta muốn bàn bạc với Tử Phòng để giải quyết Đặng Tắc.
- Công Đài! Tại sao ngươi không nói sớm cho ta biết.
Tôn Càn cúi đầu không nói gì.
Nam tử mặc áo bào đen đột nhiên lên tiếng:
- Chỉ là một tên nhóc bị cụt tay, ca ca cần gì phải lo lắng. Đệ nguyện dẫn một cánh quân tới Hải Tây lấy cái đầu chó của thằng nhóc cụt tay đó dâng cho ca ca. Thằng nhóc cụt tay đó mà chết thì con đường muối tự thông.
- Cái này...
Nam tử mặc hoa phục có chút do dự.
Vào mùa đông năm Kiến An thứ hai, bầu không khí khắp nơi dường như nóng lên.
Tào Tháo tấn công Uyển thành với khí thế ngất trời khiến cho Trương Tú liên tục lui lại rồi dựa vào Nhưỡng thành để thủ vững, chống lại sự tiến công của Tào Tháo.
Cùng lúc đó, Viên Thuật rút lui về Hoài Nam cũng không cam lòng. Sau khi cố gắng trấn an các thế tộc ở Hoài Nam, Viên Thuật lại chủ động phái người tới Từ Châu nối liền quan hệ với Lã Bố. Y lại đưa yêu cầu kết thân với Lạc Bố, hy vọng đứa con trai độc nhất của mình là Viên Diệu có thể cưới Lữ Lam con gái của Lã Bố. Lữ Lam cũng chính là Lữ Linh Hầu.
Lạc đà gầy vẫn còn hơn con ngựa béo. Mặc dù hiện giờ Viên Thuật là cái đích cho mọi người chỉ trích nhưng dù sao thì y cũng xuất thân từ nhà họ Viên.
Cái mác tứ thế tam công vẫn như một vầng sáng thu hút rất nhiều người. Trong số đó cũng có cả Lã Bố. Việc Viên Diệu cưới Lữ Lam, hơn nữa còn lấy làm chính thê đối với một người bình thường mà nói thì đúng là có sức hấp dẫn lớn. Chuyện này khiến cho Lã Bố có sự dao động. Nghĩ kỹ thì gã cũng chỉ xuất thân từ một thứ dân, mặc dù là chư hầu một phương nhưng vẫn không được sự chấp nhận của người khác. Nếu như kết thành thân gia với Viên Thuật không chừng còn có thể nâng cao được danh vọng của bản thân. Lã Bố lựa chọn không để ý tới thân phận phản tắc của Viên Thuật.
Cũng may mặc dù Lã Bố hồ đồ nhưng người bên cạnh gã lại tỉnh táo.
Cho dù Trần Cung từng coi trọng đối với Viên Thuật nhưng cũng không đồng ý với việc Lã Bố kết thân với y.
Nhưng dù sao thì cũng không thể mắc tội với Viên Thuật. Cho dù y là phản tắc thì cũng phải đối xử một cách nhiệt tình. Dù sao thì trong tay Viên Thuật vẫn còn thực lực...
Vì vậy mà Trần Cung lựa chọn chuyện không phản đối nhưng cũng chưa đồng ý kết thân ngay lập tức.
Viên Thuật thấy việc kết thân nhất thời vô vọng thì chợt nảy ra một ý.
Gã tỏ vẻ nguyện ý cung cấp quan lương binh khí để cho Lã Bố xuất binh tấn công Lưu Bị ở huyện Bái.
Lưu Bị chiếm cứ huyện Bái đối với Viên Thuật vẫn là một sự nguy hiểm. Đặc biệt huyện Bái có thể khống chế dược Nhữ Nam, nhìn ra Hoài Nam đối với Viên Thuật vẫn như là một cục đá nghẹn ở họng.
Lần này thì Lã Bố không chống nổi sự hấp dẫn mà quyết định dẫn binh chinh phạt Lưu Bị.
Tháng mười hai năm Kiến An thứ hai, Lã Bố lệnh cho Trung Lang tướng Cao Thuận dẫn Hãm Trận doanh cùng với Trương Liêu đánh chiếm huyện Bái. Đừng có thấy Lưu Bị danh tiếng cao mà nhầm, thật ra Lã Bố không hề sợ y.
Tất nhiên Lã Bố không thể chấp nhận việc mình không bằng Lưu Bị.
Cùng tháng đó, Tang Bá dẫn đám giặc Thái Sơn cướp bóc Lang Gia quốc. Dựa theo ước định của y với Lã Bố thì quân tư chiếm được phải chia cho Lã Bố một nửa. Nhưng Tang Bá lại chần chừ không có động tĩnh gì khiến cho Lã Bố không nhịn nổi, quyết định tự mình tới Thái Sơn để hỏi.
Trương Liêu có ý đồ ngăn cản đứng ra khuyên can:
- Cái chuyện này cần phái người tới là được, quân hầu cần gì phải tự mình đi? Nếu gây ra chuyện hiểu nhầm thì lại không hay. Vạn nhất không lấy được quân tư mà còn ảnh hưởng tới danh dự của quân hầu. Mong quân hầu nghĩ lại.
Đối với chuyện này Lã Bố cũng chẳng để ý. Y vẫn kiên quyết sai Trương Liêu và Cao Thuận tấn công Lưu Bị còn mình thì dẫn Ngụy Tục và Hầu Thành tới Thái Sơn.
Tại Hải Tây, trong thư phòng ở huyện nha. Bộ Chất đang tính toán thu chi trong một tháng qua, miệng thì nhẩm số còn tay thì ghi chép.
Tào Bằng thì ngồi một bên nhìn cái thứ trong tay Bộ Chất. Đó là một bản khắc được chia làm ba phần.
Hai phần cao thấp có đặt những viên tròn có thể dịch chuyển, còn bộ phận ở giữa thì dùng để xác định hàng tính.
Cái công cụ này chính là bàn tính.
Mà phương pháp Bộ Chất dùng để tính toán cũng chính là một trong mười bốn loại phép tính được lưu hành vào cuối thời Đông Hán, tính bằng bàn tính.
Có điều phương pháp này so với bàn tính mà Tào Bằng biết ở kiếp sau thì hoàn toàn khác. Ở đây sử dụng những hạt có màu sắc khác nhau đặt vào trong từng dãy hình cung rồi thông qua một chút phương pháp tính toán để điều chỉnh hạt tính mà tính toán.
Còn Đái Càn thì ghi chép một đống con số lên bản ghi chép trong sổ sách.
Sổ sách những năm cuối thời Đông Hán cũng hết sức đơn giản, chẳng hạn như mỗi mục chi bao nhiêu tiền rồi mỗi mục thu vào bao nhiêu thì ghi lại. Sau khi ghi chép những con số này liền tiến hành cộng lại, việc đó thường tốn rất nhiều thời gian.
Tào Bằng ngồi một bên xem mà cảm thấy mơ hồ, liên tục lắc đầu.
- A Phúc! Ngươi lắc đầu cái gì?
- Cái việc tính toán này rất rắc rối.
Bộ Chất dừng lại, nghiêng đầu nhìn Tào Bằng:
- A Phúc! Chẳng lẽ ngươi có biện pháp hay sao?
- Chuyện này... Thật ra ta thấy có thể tính toán tổng quát như vậy sẽ dễ hơn rất nhiều. Hồ Ban!
- Có.
Sau tiếng gọi của Tào Bằng, Hồ Ban liền chạy vào trong thư phòng.
- Công tử có gì sai khiến?
- Ngươi tới phường mộc ở chợ Bắc, bảo Phan Dũng nhanh chóng gửi cho ta một người thợ mộc có tay nghề tốt. Ta có việc cần phải làm.
- Vâng!
Hồ Ban không nói hai lời mà quay đầu bước đi.
Trần Quần thì nhíu mày nhìn Tào Bằng:
- A Phúc! Ngươi định làm cái gì?
- Định chơi một chút. Đệ thấy tính toán như họ thật sự rất rắc rối.
Vừa nói, hắn vừa đi tới bên cạnh Đái Càn:
- Đái tiên sinh! Có thể cho ta thử được không?
Đái Càn là một người cương trực, tính tình bình thường của y có thể nói là ôn hòa.
Nghe Tào Bằng nói vậy, y không nhịn được cười nói:
- Nếu vậy thì ta nghỉ ngơi một chút.
Giọng nói của y có một chút coi thường. Có điều đó cũng không phải là bản chất mà phần nhiều Đái Càn chỉ nghĩ Tào Bằng ham chơi, nghịch ngợm mà thôi.
Tính toán vào thời này cũng là một môn học vấn nhưng không phải ai cũng được học.
Tào Bằng trải rộng một tờ giấy nhưng không dùng bút lông mà dùng một loại bút cứng vẽ trên đó một cái bảng, giống như hình thức sổ sách đời sau. Nói thật hắn không biết gì về nghiệp vụ kế toán nhưng đây gọi là chưa ăn thịt dê cũng nhìn thấy con dê thế nào. Ở kiếp trước đối với kinh tế, Tào Bằng ít nhiều cũng nghe nói. Có mượn tất phải có vay.
- Tử Sơn tiên sinh. Có thể bắt đầu rồi.
Đái Cán thấy Tào Bằng định đùa thành thật thì nóng nảy định tới ngăn cản nhưng không ngờ Trần Quần lại ngăn y lại.
- Đái pháp tào không cần phải lo lắng. Xem A Phúc như vậy thì dường như có gì đó nắm chắc.
Trong đầu thằng nhóc này có rất nhiều thứ kỳ lạ. Ngươi cứ để hắn làm xem. Cho dù có sai thì ngươi cũng chỉ cần tính lại một lần là được.
Đái Càn suy nghĩ thì thấy cũng đúng.
Dù sao thì cũng chẳng có gì, đây cũng chỉ là tính toán sơ bộ, sau này còn phải cộng lại.
Cho dù thế nào thì làm lại cũng được.
Bộ Chất hứng thú liếc mắt nhìn Tào Bằng:
- Nếu vậy thì bắt đầu.
Gã nhanh chóng ghi chép, trong miệng đọc ra một đống con số. Còn Tào Bằng thì hạ bút như bay ghi chép trên tờ giấy.
Ước chừng một nén nhang, bản ghi chép đã dầy đặc.
Tào Bằng cầm tờ giấy đưa cho Đái Càn. Đái Càn vừa mới thấy lập tức nổi giận.
- Hữu Học! Ngươi viết gì như gà bới thế này?
- Đái tiên sinh đừng có nóng. Nghe ta giải thích. - Tào Bằng vội vàng ngăn Đái Càn định xé tờ giấy đó đi mà kéo y sang một bên.
Bộ Chất và Trần Quần cũng đi tới, cúi đầu xem.
Cả hai chỉ thấy trên tờ giấy đó có viết một số ký hiệu nhưng không biết nó có nghĩa gì.
- Đây là những con số giản lược... Đây là...
Phương pháp Tào Bằng ghi trên tờ giấy chính là dựa theo những con số ả rập sau này.
Hắn giải thích:
- Đây là nhưng con số lẻ, hàng chục, hàng trăm, hàng nghìn. Chúng ta chỉ cần dựa vào những con số này ghi chép lại rồi xem là hiểu ngay. Bên này là chi, bên này là thu vào. Chúng ta tách bản ghi chép ra, chỉ cẩn cộng hai bên lại.... Chẳng hạn như cột này, ngay hôm qua lương thực cho dân điền mất bằng này, xây dựng phòng ốc mất bằng này, cuối cùng cộng lại thì chính là con số tổng cộng đã chi ngày hôm qua. Sau đó thì lấy số lượng thu vào rồi trừ đi.... A! Sau khi tính toán hai bên rồi trừ đi thì ra tiền lời. Tính toán như vậy thì thật ra ngày hôm qua chúng ta... Ừm! Trên cơ bản thì chúng ta phải phụ thu...
Thời điểm bắt đầu đồn điền thì tiền chi lớn hơn tiền lời. Về điểm này đám người Tào Bằng hiểu rất rõ. Cũng may lúc trước đã có được gia sản của Trần Thăng, sau lại thông qua việc bán của cải lấy tiền khiến cho trong kho lúc này không cần phải lo lắng về vấn đề chi phí.
Mà trong khoảng thời gian ngắn vừa qua, huyện Hải Tây thông qua việc phong tỏa con đường muối, tấn công muối lậu đã thu lại rất nhiều sản lượng muối.
Sau khi thu được muối lậu, Đặng Tắc liền chuyển nó cho đám người Hoảng Chỉnh bán lấy tiền để lo đồ quân nhu và lương thực. Nhưng xét cho cùng thì chi vẫn lớn hơn thu. Dù sao thì số lượng chi phí ban đầu cho đồn điền, đặc biệt là ba vạn hải dân cuồn cuộn tiến vào huyện Hải Tây cũng khiến cho vấn đề tài chính hơi gấp gáp. Nhưng tổng ther mà nói thì cũng không phải là vấn đề lớn.
Hơn nữa, cảm xúc của người Hải Tây cũng tăng vọt nên đối với lệnh của Đặng Tắc cũng phần lớn là tuân theo hơn là phản đối.
Bộ Chất và Đái Càn cảm thấy ngạc nhiên.
Ngay cả Trần Quần cũng giật mình. Cả ban người vây quanh bàn, nhỏ giọng nói chuyện với nhau, đồng thời hết sức khen ngợi đối với phương pháp ghi chép của Tào Bằng.
Thực ra cái con số Ảrập bọn họ cũng không để ý lắm. Cái mà họ để ý chính là phương pháp ghi chép của Tào Bằng. Dù sao thì trước đây bọn họ ghi chép hỗn hợp tiền lời và tiền chi vào với nhau rồi sau đó tính toán. So với cách này thì cách ghi chép của Tào Bằng lại rõ ràng hơn nhiều. Chi bao nhiêu, sử dụng thế nào, thu nhập ra sao chỉ cần nhìn là có thể hiểu ngay.
- Tốt! Cách này đúng là rất hay. - Đái Càn liên tục khen ngợi.
Cái cách phân chia thế này thật ra cũng không phức tạp, chẳng qua đối với người thời đó cũng không suy nghĩ nhiều lắm. Hơn nữa cái loại toán pháp này cũng chỉ là chuyện phụ. Mặc dù có người cũng nghiên cứu nhưng dù sao thì cũng chỉ ngoài lề. Vì vậy mà phần lớn kẻ sĩ cũng không muốn mất thời gian vào chuyện này.
- A Phúc! Ngươi làm cái kia chẳng lẽ có liên quan tới thứ này?
- A! Sau khi làm xong thì mọi người sẽ biết.
Tào Bằng gãi đầu trả lời với một chút ngượng ngùng. Điều đó càng khiến cho hai người Đái Càn và Bộ Chất thêm tò mò.
Sau bữa cơm trưa, Trần Quần kéo Tào Bằng ra ngoài tản bộ. Gần đây Tào Bằng cũng không có chuyện gì để làm. Công việc ở Hải Tây cũng từ từ đi vào quỹ đạo. Mà hiện tại Đặng Tắc đang dốc sức tiến hành đo đạc đất đai cũng với kiểm kê số lượng người. Bộc Dương Khải và y có thể nói là đi khắp mọi ngóc ngách của Hải Tây. Còn việc bố trí dân điền, thanh lý hàng hóa thì do hai người Bộ Chất và Đái Càn phụ trách. Việc buôn bán của chợ Bắc cũng không cần phải tới tay Tào Bằng, mà do chín vị chủ sự thống nhất thu rồi giao cho Tào Duyện thự để đưa tới huyện nha.
Còn bên phía Vương Mãi và Đặng Phạm thì Tào Bằng rất yên tâm. Việc trị an trong thành giao cho Phan Chương chịu trách nhiệm. Ngoài thành có hai trăm binh lính đóng được giao cho Hác Chiêu quản lý.
Còn về phần Chu Thương và Hạ Hầu Lan thì không có thời gian mà rảnh rỗi. Một người phụ trách thủ trong thành, còn một người thì đi theo Đặng Tắc.
Tóm lại đối với tình hình của Hải Tây mà nói thì không gian để cho Tào Bằng có thể nhúng tay vào càng hẹp.
Chờ sau khi dân điền ổn định xong, Hải Tây sẽ hoàn toàn đi vào quỹ đạo của nó. Có điều, theo như suy đoán của Tào Bằng thì để cho Hải Tây được ổn định, Đặng Tắc còn cẩn phải có thời gian và cố gắng. Đám hương thân Hải Tây có một phần đã thể hiện thái độ hợp tác với Đặng Tắc tuy nhiên còn có rất nhiều người vẫn chưa đồng ý với việc khai khẩn đất đai. Có điều những kẻ đó cũng không quan trọng, chỉ cần Đặng Tắc làm tốt, năm sau những người khác có được tiền lời thì tự nhiên sẽ có người dao động. Cuối cùng cho dù vẫn còn có thành phần ngoan cố thì cũng chẳng làm được gì. Dựa theo những gì Đặng Tắc và Tào Bằng bàn bạc thì Hải Tây chỉ cần có sáu phần đất đai đưa vào đồn điền là đủ.
Chưa nói khi dân cư tăng lên, Hải Tây đại khái còn có thể tiến hành khai hoang.
Tới lúc đó, những kẻ ngoan cố cũng không còn là vấn đề nữa, nếu không muốn giao đất thì mặc kệ họ.
Có điều việc này còn phải xem năng lực của Đặng Tắc. Cho dù Tào Bằng có muốn giúp thì hắn chưa chắc đã làm được gì.
Đang đông nên thời tiết rất lạnh.
Mà trời lạnh cũng đồng nghĩa với việc mùa xuân đang đến.
Mặc dù đất đai vẫn bị bỏ hoang như trước tuy nhiên bước trên nó vẫn có thể cảm nhận được sức sống đang ẩn chứa dưới chân...
Tào Bằng và Trần Quần cùng cưỡi ngựa, thả lỏng dây cương...
- A Phúc! Chuyện Nguyên Long mời ngươi dự tính thế nào?
Tào Bằng gãi đầu:
- Đệ không biết.
Hắn nghiêng mặt nhìn Trần Quần:
- Huynh trưởng...thật ra ta không hiểu được tại sao Trần công lại đột nhiên triệu kiến ta?
Hắn nói tới Trần công cũng không phải là Trần Đăng mà là phụ thân Trần Khuê của y. Bởi vì việc Trần Đăng triệu Tào Bằng nghe nói là ý của Trần Khuê.
Tào Bằng cũng không yên tâm lắm vì không hiểu Trần Khuê triệu hắn là có dụng ý gì.
- Chuyện này... - Trần Quần do dự một chút rồi nhìn Hạ Hầu Lan dẫn theo mười tên lính hầu đi cách một khoảng phía sau.
Gã nói nhỏ:
- A Phúc! Việc thành lập hành hội ở chợ Bắc có phải là ý kiến của ngươi không?
- Thì sao?
- Còn có những hành vi trước đây của Thúc Tôn đều có chứa dấu vết của ngươi. Thật ra có một số việc không cần nói chúng ta cũng có thể nhận ra được. Không phải Thúc Tôn không có tài học. Ta tiếp xúc với hắn một thời gian nên cũng hiểu được. Thúc Tôn là một người tinh tế, vận mệnh cũng được. Điều này hình như có liên quan tới việc hắn học hình danh, vì vậy mà lúc làm việc có chút dính dáng. Nếu biết tùy cơ ứng biến thì ta có thể đoán ra được việc hắn tới Hải Tây. Nếu ở lại Hứa Đô thì hắn chỉ có thể làm việc mà không được rèn luyện. Đối với Thúc Tôn mà nói thì có chút đáng tiếc. Vì vậy mà hắn mới thay Lương Tử Ngu tới Hải Tây nhậm chức có đúng không?
Tào Bằng nghe thấy vậy liền im lặng.
- Trần công từng nói với ta rằng sau khi Thúc Tôn tới Hải Tây, mỗi hành vi rất có ý nghĩa. Nhưng khi tiếp xúc với hắn, Trần công lại nghĩ rằng những hành vi đó Thúc Tôn không thể nghĩ ra được. Lúc ấy, Trần công có nói rằng bên cạnh Thúc Tôn có người giúp đỡ. Nhưng khi đó, người bên cạnh Thúc Tôn cũng không có nhiều, Bộ Chất và Đái Càn còn chưa tới, chỉ có một mình Bộc Dương Khải. Nhưng Trần công nhận định rằng Bộc Dương tiên sinh mặc dù tài học tốt nhưng lại hơi nặng chuyện thư sinh cũng không phải người bày mưu cho Thúc Tôn. Vì vậy mà sự chú ý của Trần công cuối cùng tập trung về phía đệ...
- Thật không?
- Đệ có biết Trần công tại sao lại biết đệ không?
- Chuyện này đệ cũng không rõ.
- Ha ha! Bởi vì từng có người tiến cử đệ với Trần công.
- Có người tiến cử ta?
Tào Bằng nghe thấy vậy thì không giấu được sự kinh ngạc.
"Ai là người tiến cử ta?"
- Ha ha! Đó chính là Thủy Kính tiên sinh ở Tương Dương.
- Tư Mã.... Huy?
- Đúng vậy.
Trần Quần thấy Tào Bằng hơi sững sờ thì giải thích:
- Đức Tháo tiên sinh đối với ngươi rất coi trọng. Sau khi ngươi mắc tội với Hoàng gia mà rời khỏi Nam Dương, Đức Tháo tiên sinh vẫn cảm thấy thật đáng tiếc. Lúc trước, Bàng thượng thư có ý thu ngươi làm môn sinh, Đức Tháo tiên sinh cũng tán thành. Chỉ có điều... Mặc dù ngươi ở cách Nam Dương nhưng Đức Tháo tiên sinh vẫn quan tâm tới ngươi, lại phái người nghe ngóng tin tức của ngươi.
- Hỏi thăm tin tức của đệ?
- Đức Tháo tiên sinh nói, ngươi là người có thiên tư, tương lai không thể nào tính được. Ngài sợ ngươi bỏ rơi bài vở cho nên sau khi biết ngươi tới Quảng Lăng liền phái người liên hệ với Trần công. Lại nói, Đức Tháo mặc dù là vãn bối của Trần công nhưng được Trần công coi trọng. Nếu Đức Tháo đã tiến cử ngươi thì Trần công sẽ chú ý...vốn Trần công cũng không xác định ngươi là người bày mưu sau lưng Thúc Tôn nhưng sau khi Mạch Nhân tới tố cáo thì Trần công hoàn toàn chắc chắn. Ha ha! Trần công triệu kiến ngươi có hai mục đích.
- Cái thứ nhất, Thúc Tôn có tài học nhưng cần phải tôi luyện. Việc này có thể theo thời gian mà tăng thêm kinh nghiệm. Nhưng nếu cứ để ngươi ở bên cạnh hắn thì Thúc Tôn sẽ có sự ỷ lại, khó có được sự quyết đoán. Muốn thành viên ngọc, Thúc Tôn phải tự mình đối mặt với mọi chuyện. Lúc trước, Hải Tây vốn phức tạp thì hai huynh đệ ngươi có thể giúp đỡ cho nhau. Nhưng hiện tại, Hải Tây đang từ từ ổn định, ngươi tiếp tục ở lại bên cạnh Thúc Tôn cũng không có ích cho hắn.
Điểm này đúng là Tào Bằng có suy nghĩ.
- Còn chuyện thứ hai thì sao?
- Hải Tây.....rất nhỏ
Trần Quần cười cười nói:
- Ngươi ở lại Hải Tây cũng không có ích. Mặc dù Quảng Lăng không rộng lớn nhưng dù sao cũng ở lưỡng Hoài lại kẹp giữa Hạ Bì, Giang Đông, Hoài Nam, kết nối Giang Đông với Trung Nguyên. Trần công ấy ngươi tới Quảng Lăng tầm mắt sẽ mở rộng hơn ở Hải Tây nhiều, đối với tương lai của ngươi rất có ích. Trước đây ta cũng không tin lắm. Nhưng hôm nay thấy ngươi có ý tưởng kỳ diệu như vậy mới nghĩ điều Trần công nói là có lý.
Đây chính là sự quan tâm của trưởng giả. Vào những năm cuối thời Đông Hán, tính tình của kẻ sĩ vốn hẹp hòi nhưng đồng thời cũng có sự bao dung mà người đời sau không có.
Chẳng hạn như Trần Khuê, Tư Mã Huy đối đãi với mọi người hoàn toàn khác biệt. Bọn họ yêu tài. Mặc dù có tư tâm nhưng xét tổng thể mà nói thì không hề có ác ý. Sự quân tâm đối với nhân tài hoàn toàn là bản tính của họ.
Tào Bằng nghe Trần Quần nói vậy thì cũng trầm tư. Đúng là ở Hải Tây không còn có nhiều ý nghĩa. Nhưng nếu phải ra đi thì cũng đồng nghĩa với việc bản thân đang đứng sau màn lại phải ra trước sân khấu.
Mặc dù sớm muộn cái ngày đó cũng tới nhưng đột ngột thế này khiến cho Tào Bằng vẫn chưa có sự chuẩn bị. "Đi Quảng Lăng có thêm nhiều sự rèn luyện? Ta đã chuẩn bị tốt chưa?"
Nghĩ tới đây, Tào Bằng hít một hơi thật sâu rồi thốt lên một từ...
Màn đêm buông xuống, Đặng Tắc dẫn theo người, mệt mỏi trở lại huyện nha.
Tổng thể mà nói thì việc mở đồn điền rất thuận lợi nhưng sự khó khăn thì nếu không tự mình trải qua rất khó có thể tưởng tượng được. Một số người bản địa ngoan cố tạo ra sự cản trở rất mạnh. Có thể nói đây là một công việc công phu cần phải có tính nhẫn nại. Cũng may Đặng Tắc đã xây dựng được uy tín của mình ở Hải Tây, lại thêm Chu Thương dẫn một đám lính đi theo.
Đám hương thân mặc dù muốn gây khó dễ nhưng dù sao cũng không dám làm quá. Dù sao thì Đặng Tắc cũng không phải là một kẻ lương thiện. Một người có thể trong một đêm đánh bại ba ngàn hải tặc thì làm sao có thể để cho họ đắn đo?
Đặng Tắc xuất thân là một tiểu lại, có thể nói đó là cơ sở. Vì vậy mà việc một số người cố tình gây sự, hắn cũng giữ sự khắc chế. Vừa co vừa duỗi khiến cho đám người đó mặc dù làm huyên náo nhưng cũng không dám tiến thêm. Dù sao thì bên ngoài thành cũng còn có hai trăm binh lính.
Bộc Dương Khải tương đối nhẹ nhàng hơn một chút. Chủ yếu chịu trách nhiệm về những mảnh đất tưởng như bỏ đi và những thôn xóm. Nhưng cho dù như vậy thì sau khi về, Bộc Dương Khải cũng lăn ra ngủ.
Vốn Đặng Tắc định ăn một chút gì đó rồi chuẩn bị đi nghỉ sớm nhưng không ngờ khi trở về huyện nha đã thấy Tào Bằng bày đồ ăn trong phủ chờ mình về.
Món chính là một chén cháo trắng trộn thêm một ít gia vị cùng với một ít tôm cá tươi đặc sản của bản địa. Sau khi băm nát, trộn vào trong chén cháo thành một bát cháo tươi ngon hiện ra trước mắt. Ăn chén cháo vào bụng, Đặng Tắc cảm giác thư thái hơn nhiều.
Quan trọng hơn cái cảm giác kén ăn lúc trước mất sạch mà thấy thèm ăn hơn.
- Cháo này rất ngon.
- Nếu tỷ phu thích ăn thì ta sẽ ghi một phương thuốc, giao cho Hồ Ban để y mỗi ngày chuẩn bị cho tỷ phu một chén.
Đặng Tắc buông đũa, kinh ngạc nhìn Tào Bằng. Sau một lúc, gã nói nhỏ:
- A Phúc! Đệ đã quyết định?
Tào Bằng cúi đầu ừ nhẹ một tiếng. Trong suy nghĩ, hắn cảm thấy rất xấu hổ. Lúc trước, hắn muốn đi với Đặng Tắc tới Hải Tây, bảo là hai người giúp đỡ nhau, không ngờ...
Nào ngờ, Đặng Tắc lại nở nụ cười. Nét mặt của gã có chút ấm áp.
- Thật ra nếu đệ không quyết định thì ta cũng sẽ khuyên đệ. Bạn đang đọc chuyện tại Trà Truyện
- Thật không?
Đặng Tắc không phải là người ngu. Mấy năm cọ xát khiến cho gã hiểu ra được rất nhiều điều. Khi Tào Bằng nói ra câu nói kia, Đặng Tắc liền biết ngay kết quả. Có điều gã không hề tức giận mà còn cảm thấy vui mừng.