Tôi nhìn xung quanh, ở phía cổng sau rất vắng, cánh cổng bằng sắt đang bị khoá bằng sợi dây xích to trong rất chắc chắn. Không thể mở được cổng tôi chuyển sang nhìn bức tường cao hơn đầu của mình, chẳng có một chỗ nào để vịn vào mà leo lên, nhưng tôi phát hiện cánh cổng sắt kia có vài thanh sắt ngang có thể leo qua, nhưng rất nguy hiểm, nhất là phần đầu sắt nhọn phía trên cùng, lỡ mà trượt chân một cái xem như xong.
Sau một lúc suy nghĩ tôi quyết định vịn vào cánh cổng leo lên một đoạn sau đó trèo qua tường. Nhờ cánh cổng này khá chắc chắn nên tôi dễ dàng leo lên được bức tường cao kia, tiếp theo tôi dùng cách đó mà trèo xuống, chớp mắt là tôi đã vào được bên trong.
Nếu đi từ cổng sau này đến nhà tôi thì phải đi qua một cái sân chơi, sân chơi này giống như cái công viên mini cho những người trong khu nhà sử dụng, khu chung cư này chia làm hai dãy nhà đối diện với nhau, mỗi dãy gồm mười căn nhà liền kề nhau. Nhà của tôi là căn số ba, nếu tính từ chỗ tôi đang đứng thì nó nằm bên phải, tôi phải đi qua bảy căn nhà mới có thể đến nhà của mình.
Tôi đi thật nhanh nhưng không quên quan sát xung quanh, đi đến giữa công viên tôi chợt nhìn thấy hai con Zombie đang thay phiên nhau cắn xé một một xác người đang nằm gục trên băng ghế đá. Tôi nhanh chóng trốn ở đằng sau một chậu cây kiểng, nhìn những hình ảnh kinh dị kia tôi có cảm giác sắp nôn đến nơi, tôi vội đưa mắt nhìn nơi khác để quên đi hình ảnh kia, vì nếu tôi gây ra tiếng động thì lập tức hai con Zombie kia sẽ đến chỗ tôi ngay, không chỉ có hai con mà là những con khác trong khu chung cư sẽ kéo nhau đến, lúc đó tôi chỉ còn nước chết thôi.
Sau khi lấy lại được bình tĩnh, tôi cố gắng di chuyển thật nhẹ nhàng và nhanh chóng đi khỏi đó, đến gần dãy nhà tôi thấy có nhiều Zombie hơn, tôi trốn vào một góc mà quan sát bọn chúng.
Đa phần bọn chúng cứ đi qua đi lại, còn lại thì đang ăn những xác chết dưới đất, nếu liều mạng chạy qua đó thì không được, cho dù có chạy đến chỗ căn nhà của tôi thì chưa kịp mở cửa thì đã bị bọn chúng cắn rồi.
Tôi lẳng lặng đi vòng ra phía sau dãy nhà, khoảng cách giữa phía sau căn nhà và tường rào còn một khoản trống nhỏ đủ để tôi chen người vào mà đi được, tôi nâng cái balo lên cao để có thể đi vào, phần lưng của tôi gần như dính chặt vào phần tường rào, tôi chen người đi ngang như kiểu con cua mới có thể di chuyển được.
Đi được một đoạn tay của tôi đã mỏi nhừ vì nâng cái balo, tôi đẩy balo dựa vào tường của ngôi nhà để giảm sức nặng, tôi nghỉ một chút rồi tiếp tục đi, vừa đi vừa nghỉ năm lần mới đến được phía sau nhà của tôi, sức bền của tôi như thế này quá yếu rồi.
Tôi nhìn lên phía cửa sổ trên tường nhà của mình, cái cửa sổ này là cửa ở phòng bếp, nhưng mà rất kì lạ, cửa kính và khung sắt đã bị cắt ra, có ai vào nhà tôi? hay là có ai đó thoát ra?
Nếu là mẹ tôi dùng cách này để ra ngoài thì quá tốt rồi, như thế là mẹ đã an toàn, nhưng nếu mẹ vẫn còn trong nhà thì sao? không được, tôi vẫn phải vào nhà xem sao đã!
Tôi nâng cái balo xuống và mở ra, đầu tiên tôi lấy khúc gỗ khi nãy Dương đưa, sau đó lấy cuộn dây thừng tìm được ở trạm xăng ra, tôi dùng đầu đỡ cái ba lô để hai tay có thể buột dây thừng vào khúc gỗ, buột thêm mấy vòng cho chắc chắn sau đó tôi nâng khúc gỗ lên và ném nó vào cửa sổ, nhưng chưa chuẩn lắm khúc gỗ rơi xuống ngay vào tay tôi, đau điếng người, tôi bậm môi để không phát ra tiếng.
Đau đến độ nước mắt tôi điều ứa ra, tôi nắm sợi dây và lôi khúc gỗ lên lại, lần này tôi nhắm thật chuẩn và dùng sức ném thật mạnh, rất may mắn khúc gỗ đã rơi vào bên trong nhà, tôi lập tức kéo thẳng sợi dây, chiều dài khúc gỗ có thể giữ nó cố định ở cửa sổ và tôi có thể dùng dây mà leo lên.
Tôi dùng đoạn cuối của sợi dây thừng và buột thật chặt vào cái balo và ném nó xuống dưới chân, sau đó tôi nắm chặt sợi dây thừng và quấn một vòng quanh bàn tay sau đó ra sức leo lên, cả hai tay điều đau nhứt, cộng thêm cánh tay bị khúc gỗ rơi vào, tôi cắn răng chịu đựng và leo lên được một đoạn, được đà tôi dùng chân đạp vào vách tường phía sau, lúc này sức nặng giảm được một chút tôi leo lên dễ dàng hơn, đến được tới cửa sổ tôi đưa tay vịn vào, dùng sức bật để trèo vào, cả người tôi theo quán tính mà rơi vào trong, tôi cảm nhận được người mình đập xuống cái kệ và lăn thêm một vòng và rơi xuống sàn nhà.
Đầu óc tôi choáng váng, cả người dường như mất hết sức lực mà nằm bẹp dưới sàn nhà. Bên tai tôi nghe thấy tiếng giày da gõ dưới nền gạch, sau đó trước mắt tôi lờ mờ thấy được bóng dáng của người nào đó, tôi cố mở mắt để nhìn rõ hơn nhưng vẫn không được.
Tôi chỉ lầm bầm được từ "Mẹ" thì trước mắt đã tối sầm lại, bản thân cũng chẳng còn cảm giác gì.
Lúc tôi bắt đầu có cảm giác lại thì phần đầu, và phần vai vô cùng đau nhứt, khi rơi xuống phần vai của tôi có lẽ đã đập xuống sàn nhà, tôi định đưa tay lên xoa đầu để làm bớt cơn đau, nhưng tôi phát hiện tay mình không thể cử động được, cảm giác như hai tay đang được buột vào nhau, dự cảm không lành tôi liền mở mắt nhìn xung quanh.
Hai tay bị buột vào nhau, đến cả chân cũng bị buột lại, bản thân tôi thì đang nằm trên ghế sofa ở phòng khách, tôi cố gắng ngồi dậy, lúc này tôi mới nhìn thấy mọi thức trong nhà rất lộn xộn, đồ đạc bị vứt lung tung dưới sàn nhà, lúc đưa mắt đến gần cầu thang tôi giật bắn người lên vì thấy hai xác người đang nằm đó, cả hai thi thể điều nhầy nhụa trong máu, nhất là phần đầu gần như dập nát.
Tôi dời mắt nhìn sang chỗ khác, dù không phải lần đầu nhìn thấy cảnh máu me như thế này, nhưng bản thân tôi vẫn không quen nổi. Nhưng có xác chết trong nhà, vậy mẹ tôi đâu? người tôi nhìn thấy trước lúc bất tỉnqh là ai? và quan trọng hơn là tại sao tôi lại bị trói như thế này?
Trong lòng dâng lên dự cảm không lành, tôi liền cố gắng bật dậy, hai chân bị trói lại nên hơi khó để đứng được thăng bằng, mất một lúc tôi mới đứng dậy được, tôi ra sức nhảy đi từng chút, lúc đến cầu thang tôi lấy hết can đảm nhìn hai cái xác chết kia một lần nữa, kiểu quần áo nhìn rất giống người nhà của bệnh nhân của mẹ tôi, tôi nhớ rất rõ vì nhìn thấy người bà của anh bệnh nhân kia mặt một chiếc áo khoát bằng len, lúc đó tôi rất thắc mắc vì mùa này không lạnh lắm nhưng bà ấy vẫn mặt đồ len.
Tôi ngước nhìn lên phía trên lầu, vì lúc đó tôi có nghe thấy âm thanh đồ đạc rơi xuống sàn nhà, ban đầu tôi muốn cất tiếng hỏi có phải mẹ không nhưng tôi lại suy nghĩ nếu không phải mẹ mà là một con Zombie ở trên đó nếu nghe tôi nói chuyện nó sẽ nhào xuống đây, tay chân tôi điều bị trói như thế này khác nào đồ ăn dâng tận miệng.
Bây giờ tôi phải tìm cách tự cởi trói cho mình đã, tôi xoay người chuyển hướng xuống nhà bếp, nơi đó có mấy con dao để làm bếp có thể cắt được mấy sợi dây trên tay tôi. Tôi như cái lò xo nhảy từng bước xuống bếp, tôi vui mừng khi thấy mấy con dao được để trên kệ, tôi cố gắng cầm lấy một cây dao, nhưng vì tay bị trói nên tôi không thể giữ được cán dao như ý mình muốn, loay hoay mãi cây dao rơi xuống sàn nhà, tôi liền lấy con dao khác, lần này cây dao nhỏ hơn tôi dễ dàng giữ được, tôi ra sức khứa vào sợi dây.
"Này nhóc con! mẹ của em không dạy là đừng đùa với dao sao? sẽ đứt tay đó!"
Tiếng nói phát ra từ phía sau tôi lập tức quay lại nhìn, là một người đàn ông trẻ, tôi xoay mũi dao về phía anh ta và nói: "Anh là ai? "
Anh ta chẳng những không sợ mà còn nhoẻn miệng cười "Buồn thật đấy, em còn chẳng nhận ra tôi, lúc xưa tôi còn giải bài tập toán giúp em."
Giải bài tập toán? sao tôi chẳng có ấn tượng gì cả.
"Em vẫn chưa nhớ ra sao? haizz tôi là Nhân học trò cũ của ba em đây, lúc em học cấp hai tôi có đến nhà em vài lần, đã nhớ ra chưa?" anh ta nhìn tôi.
Nhắc đến đây tôi liền có một chút ấn tượng, sau đó liền nhớ ra người này, anh ta là sinh viên của ba tôi, vào chín năm trước lúc đó tôi đang cuối cấp hai, ba mẹ của tôi cũng chưa chia tay nhau, anh ta hay đến nhà tôi để lấy tài liệu giúp ba, tôi nhớ ba có nói anh ta là sinh viên giỏi nhất mà ba từng hướng dẫn, nhưng về sau này không thấy anh ta đến nữa, ba cũng không nhắc gì đến, duy nhất một lần ba nhắc đến là lúc trò chuyện cùng với mẹ nhưng vẻ mặt của ba lúc đó rất thất vọng.
"Nhìn biểu hiện của em chắc là nhớ ra tôi rồi nhỉ . " anh ta nói.
Tôi vẫn giữ nguyên mũi dao về phía anh ta để đề phòng "Nhớ ra anh là ai thì làm sao? tại sao anh lại có mặt ở nhà của tôi? tại sao lại trói tôi như thế này? còn mẹ của tôi đâu?? "
"Em trước hết bỏ dao xuống đi." anh ta đưa hai tay ra phía trước và lùi về phía sau một bước "Trói em lại là vì sợ em bị nhiễm bệnh dịch, lỡ em phát bệnh bất ngờ tôi còn có thể tự vệ mình được."
Anh ta đề phòng cũng đúng thôi, tình hình hiện giờ sơ sẩy là chết ngay, nhưng anh ta biết đề phòng tôi thì cũng vậy thôi, bây giờ tôi vẫn chưa biết được mục đích anh ta có mặt ở đây để làm gì.
"Vậy mục đích anh đến nhà tôi làm gì? còn mẹ của tôi đâu?" tôi vẫn cầm con dao trong tay và hướng về anh ta.
"Thôi thì chẳng quanh co làm gì, tôi đến đây là tìm tài liệu nghiên cứu A01 của ba em." anh ta trả lời.
Tìm tài liệu nghiên cứu, anh ta tìm tài liệu của ba tôi làm gì? với lại đây là nhà của mẹ tôi, liên quan gì đến tài liệu kia?
"Đây là nhà của mẹ tôi, ba mẹ tôi chẳng sống cùng nhau nhiều năm rồi, tài liệu gì đó làm sao ở đây được, đừng có nói dối."
Anh ta bước thêm một bước về phía tôi, tôi nắm chặt con dao trong tay, anh ta đột nhiên phì cười "Đừng căn thẳng như vậy chứ, tôi chẳng làm hại gì em cả, tôi sẽ cởi trói giúp em chúng ta sẽ nói chuyện một cách bình thường."
Tôi vẫn không tin anh ta lắm, nhưng tôi bị trói như vậy rất bất lợi, nếu anh ta muốn hại đến tôi thì đã làm trong lúc tôi bất tỉnh rồi, suy nghĩ một hồi tôi liền ném con dao xuống sàn nhà, anh ta tiến đến cởi dây trói giúp tôi.
"Tôi biết ba mẹ em ly hôn và sống riêng với nhau, nhưng tôi đã đến chỗ của ba em và tìm kiếm rồi và không thấy, tôi nghĩ ba em có thể giấu tài liệu ở mẹ em sống, cho nên tôi đã đến đây, nhưng mà tìm kiếm mãi vẫn không thấy, em có từng nghe ba em nhắc đến việc để những thứ quan trọng ở đâu không? " anh ta vừa nói vừa bày ra bộ mặt cười thân thiện nhìn tôi.
Nhưng tên này đầu óc có vấn đề sao? hành động như một tên trộm nhưng thái độ thì như thể chuyện này rất bình thường vậy.
"Anh đang muốn lấy cắp tài liệu của ba tôi, anh thật sự nghĩ tôi sẽ cho anh biết sao?"
Anh ta bật cười "Đương nhiên tôi biết em sẽ không nói cho tôi biết, nhưng tôi hỏi để thăm dò thôi, phản ứng ngạc nhiên vừa rồi của em đã nói rõ về việc em chẳng biết gì rồi."
Tên này giống như cáo già vậy, nhưng nếu là tài liệu nghiên cứu của ba tôi nếu rất quan trọng ba nhất định sẽ để một nơi rất an toàn, anh ta muốn lấy cắp chắc chắn không có mục đích tốt đẹp gì đâu.
"Đúng thế thì sao? anh hỏi tôi rồi bây giờ đến lượt tôi hỏi anh...mẹ của tôi đâu?"
Tên Nhân này nhúng vai với tôi rồi trả lời: "Mẹ em ở đâu làm sao tôi biết được, tôi có phải bảo mẫu đâu."
"Vậy lúc anh vào đây không nhìn thấy mẹ của tôi ở trong nhà? " lòng tôi bắt đầu lo sợ.
Anh ta gật đầu "Đúng, chẳng có ai ngoài hai con quái vật nằm kia đang ăn ngốn nghiến con mồi ở trên lầu, đánh mỏi cả tay mới giết được hai con này, bọn chúng lúc mới biến đổi sức mạnh không đùa được đâu. Mà em sống sót đến giờ cũng hay nhỉ? "
Tôi chẳng nghe thêm lời hắn ta nói, tôi liền chạy lên lầu để xem, cửa phòng của mẹ đang được mở, vừa bước chân đến cửa thì mùi máu tanh đã sộc vào trong mũi của tôi. Tôi chẳng chần chừ mà bước thẳng vào bên trong.
Giây phúc nhìn thấy xác chết dưới sàn nhà cả người tôi chẳng còn sức lực mà ngã khụy xuống, cái xác kia bị cấu xé rất ghê tợn, phần da mặt điều bị ăn hết, lộ rõ cả phần xương sọ, tôi lấy tay che miệng của mình.
Không thể nhận dạng nhưng bộ váy mà xác chết này đang mặc đích thị là của mẹ tôi, đồ này là chính tay tôi chọn cho mẹ, không thể như thế được, mẹ của tôi...không thể...
"Xem ra đây là mẹ của em rồi nhỉ?" anh ta đi đến giường và ngồi xuống, lôi gói thuốc lá từ trong túi lấy một điếu thuốc đưa lên miệng, vừa phì phèo thuốc vừa nói: "Thế giới trở nên như thế này cái chết cũng không lạ lẫm gì, dù người thân hay kẻ xa lạ thì mạnh sẽ sống yếu thì chết."
Tôi đau đớn tột cùng, mẹ của tôi chết một cách đau đớn như thế...nếu tôi không đi khỏi nhà liệu mẹ tôi đã không chết như thế này không, nếu tôi có thể về nhà sớm hơn thì mọi chuyện sẽ khác rồi không.
Tôi đau lòng nắm lấy bàn tay còn nguyên vẹn của mẹ, nghẹn ngào nói: "Mẹ ơi...con xin lỗi!"
Lúc này tôi nghe tiếng bật cười của tên Nhân, tôi chẳng thèm để tâm đến, tôi nắm lấy tay mẹ một lúc, đợi cảm xúc ổn định lại tôi đứng dậy đi đến tủ áo lấy một miếng ga trải giường màu trắng đắp lên thi thể của mẹ.
Dù đau buồn nhưng sự thật vẫn là sự thật, mẹ tôi mất rồi, đau khổ nhưng tôi vẫn phải sống tiếp, bây giờ tôi phải đi đến ngôi nhà cũ mà ba đã nói, tôi chỉ còn ba là người thân duy nhất, tôi không muốn mình nhìn thấy hình ảnh đau khổ này một lần nữa.
Tôi dùng thêm hai ba cái chăn dày để đắp lên thi thể của mẹ, hiện giờ tôi chỉ có thể làm như vậy cho mẹ thôi.
Tôi vào phòng vệ sinh rửa mặt cho tỉnh táo lại, đầu tiên tôi sẽ xem xét tình hình bên ngoài như thế nào, sau đó lấy một ít đồ và thức ăn dự trữ, kế đó sẽ tìm cách lấy xe của mẹ trong bãi giữ xe, và dùng xe đó đi đến chỗ nhà cũ.
Nhưng lúc tôi bước ra khỏi phòng vệ sinh thì cái tên Nhân kia đã biến đâu mất, tôi vội chạy xuống dưới nhà cũng không thấy hắn ta, tội vội chạy xuống bếp liền thấy một mẩu giấy được dán trên tủ lạnh trên đó ghi -Cám ơn vì chiếc điện thoại, bây giờ tôi biết thứ tôi cần ở đâu rồi, Good Luck baby!!-
Lúc đó tôi cũng nhìn thấy chiếc balo của mình đang nằm trên kệ bếp, đồ bên trong điều bị lấy ra, hiển nhiên chiếc điện thoại đã biến mất.
"Chết tiệt!" tôi vò tờ giấy và ném đi, tên cặn bã khốn nạn này đã đã đọc tin nhắn của ba gửi cho tôi rồi, tôi phải nhanh chóng đi đến đó thôi, nếu để hắn gặp ba tôi trước chẳng biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.