Tôi sinh ra trong một gia đình Husky thuần chủng Siberian.
Sở hữu cả hai chứng chỉ dòng dõi thuần.
Ngoại hình xuất sắc, chỉ số IQ động lòng người.
Khi còn rất nhỏ tôi đã tham gia một lớp huấn luyện chó nổi tiếng.
Thành tích.
Thứ nhất đếm ngược.
Rất lâu vẫn không được bán được.
Một ngày nọ, đột nhiên có người muốn mua tôi.
Anh ta nói: “Tôi thích ngốc ngốc.”
*
Chủ nhân của tôi là một người cực đẹp trai.
Thuộc tính, công*. (Trong công – thụ của đam mỹ)
Chân anh ấy rất dài.
Đường nét đàn ông cũng rất mạnh mẽ, nam tính.
Có thể thấy, người này chắc hẳn là đồng loại thủ lĩnh.
Đêm tôi được xem như món quà sinh nhật để tặng người ta.
Tôi bỏ chạy.
Rồi vì sự tình cờ.
Tôi lại quay về.
Anh chủ rất yêu quý tôi.
Trong sân làm một cái chuồng chó cho tôi.
Máy lạnh, hệ thống sưởi cũng được lắp đặt.
Nhưng tôi vẫn thấy giường chị chủ tốt hơn.
Anh chủ nhìn tôi trèo lên giường.
Không hiểu sao, tôi thấy ánh mắt anh ấy rất giận dữ.
Rồi đột ngột giơ dép lên.
Rồi vợ anh bước vào.
Anh lại bỏ dép xuống.
Trưng ra khuôn mặt tươi cười.
Chị chủ hỏi anh: “Em cho Louis ngủ chung được không?”
Anh chủ nói: “Em vui là được.”
A.
Anh chủ thật tốt.
Nửa đêm.
Tôi ngủ dưới chân chị chủ.
Anh chủ rất yêu vợ.
Sau khi dỗ chị ấy ngủ. Còn nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên má chị ấy–
“Chúc ngủ ngon, Hề Hề.”
Sau đó, đá bay tôi.
Tôi:…
Đồ nham hiểm.
Giống tôi thường xuyên ôm đùi chị chủ cầu xin xương.
Anh chủ cũng ôm đùi chị xin spoil.
Mỗi ngày tôi có thể có được một khúc xương lớn.
Nhưng mà anh chủ tới giờ vẫn chưa xin được spoil.
[Spoiler] chắc là khúc xương bự quý giá lắm.
Tôi cũng muốn ăn [spoil.]
Anh chủ của tôi rất lạ lùng.
Trước mặt người ngoài, anh là người rất cao ngạo.
Nhưng mà suốt ngày anh lại cư xử với vợ như đứa trẻ, cứ động chút là chui vô ngực chị ấy nũng nịu.
Lần đầu tiên nhìn thấy, tôi bị sốc–
Người anh em.
Anh là Husky hay tôi là Husky?
Trước khi đi ra ngoài, anh luôn nói: “Bà xã, lần sau anh đi xã giao bên ngoài, dù gì em cũng phải kiểm tra chứ.”
Vợ anh phớt lờ không thèm để ý.
Anh luôn miệng than thở: “Đừng nghịch điện thoại nữa, chơi với anh đi.”
Dĩ nhiên là vợ anh chọn chơi điện thoại.
Mỗi lúc anh ôm vợ làm nũng.
Tôi cũng nhân cơ hội ôm bắp đùi góp phần náo nhiệt.
Lúc đó.
Anh ấy nhìn tôi với vẻ ấm ức.
Gì?
Mọi người đều nịnh nọt.
Còn phân biệt ai cao quý hơn hả?
Họ thường xuyên chơi trò giao phối. (Vì góc nhìn của bạn Ngáo nên mình để vậy nhé)
Nhưng mà chị chủ không có sinh con.
Tôi nghĩ đó là do lỗi anh chủ.
Cho tới một ngày.
Tôi tìm thấy một cái hộp dụng cụ cản trở quá trình sinh sản của con người.
Bốn bề vắng lặng.
Tôi tha hộp dụng cụ này đi.
Vứt.
Một tháng sau.
Chị chủ mang thai.
Anh chủ mừng như điên.
Phát ra 800 triệu bao lì xì.
Chị chủ mang thai đôi.
Ai cũng lo chị chủ gầy quá, sức khỏe chịu không nổi.
Thậm chí anh chủ còn yêu cầu chị chủ giảm thai.
Con người, đúng là kiểu cách.
Tụi tôi một lần có thể đẻ 10 con.
Chị chủ có 2 con.
Tôi là đứa không gì không thể làm, không lẽ chị chủ không làm được?
Chị chủ tôi là người cứng đầu.
Người bé tẹo.
Lúc gần sinh, bụng còn to hơn người.
Chị ấy mạnh mẽ sinh được 2 con.
Đứa đực đứa cái.
Khỏe mạnh.
Anh chủ mừng tới phát khóc.
Người nhà cũng cao hứng tới điên rồi.
Tôi mập ra.
Chị chủ ở cữ.
Anh chủ nấu canh tẩm bổ mỗi ngày cho chị.
Chị uống không hết thì lén lén đổ cho tôi.
Sau thời gian ở cữ.
Anh chủ nhìn cô vợ mảnh mai của mình.
Rồi nhìn tôi thì mập như heo.
Rơi vào trầm tư.
Rốt cuộc thì tính toán sai lầm rồi.
Chỉ nháy mắt đã qua 6 năm.
Hai đứa nhóc đang học lớp 1.
Người anh thì bụng dạ xấu xa, đen tối, cô em gái thì rất giỏi văn.
Có một lần.
Sáng tác của cô em viết đạt giải Nhất cuộc thi “Sáng tác dành cho học sinh tiểu học toàn quốc.”
Người cha già quá tự hào, nhân trùng với sinh nhật 2 nhóc nên tổ chức tiệc sinh nhật cho con gái luôn.
Mời cả ngôi sao mà cô bé thích nhất tới hát chúc mừng sinh nhật, còn mời rất nhiều người thân, bạn bè, phóng viên báo đài cũng được mời tới.
Chị chủ không thích cách khoe khoang quá mức như vậy nên vắng mặt.
Tôi mê đồ ăn ngon trong bữa tiệc nên không ở lại với chị ấy.
Tôi nghe cô bé hỏi anh trai, “Sao mẹ không tới?”
Người anh nói: “Mẹ đang bận viết tiểu thuyết.”
Cô bé: “Mẹ viết tiểu thuyết hoài. Lần trước mẹ nói sẽ đi tới thế giới đại dương, rồi mẹ lo viết quên mất lời hứa luôn.”
Anh trai: “Em có muốn mẹ ở cùng với em nhiều hơn không?”
Em gái lộ vẻ mặt ngây ngô mong đợi: “—dạ muốn.”
Anh trai ngoắc ngoắc tay: “Vậy lúc lên sân khấu em nói thế này—”
Hai đứa ghé sát tai thì thầm một lúc.
Anh chủ tới, dẫn cô em nhỏ lên sân khấu phát biểu.
Dưới khán đài, tất cả mọi người đều yên lặng, nín thở rửa tai lắng nghe.
Giọng nói nhẹ nhàng của cô bé truyền qua dàn loa, vang lên khắp biệt thự—
“Con muốn cảm ơn một người, đó là mẹ con. Mẹ con tên là Giản Tây Khê. Mẹ vì viết tiểu thuyết mà mất rất nhiều thời gian. Mẹ không có thời gian đi mua sắm, cũng không có sức mà chưng diện. Đôi lúc mẹ viết nhiều quá tới mức lời hứa hẹn với cả nhà cũng quên mất. Nhưng con với anh hai, ba đều hiểu và ủng hộ mẹ. Bởi vì nếu tụi con không ngoan, thì sẽ không thể có chương mới cập nhật được. Dạ, cả ba tụi con đều là độc giả trung thành của mẹ. Mẹ có một bút danh khi viết truyện, mẹ là đại thần nổi danh trên mạng – Tiện Hề Hề.”
Woa!!!
Cả hội trường sôi sùng sục.
Anh chủ sững sờ dưới sân khấu.
Tôi thấy chị chủ cầm một cây gậy bóng chày to đùng đi về phía anh chủ.