Khúc Quân hít sâu một hơi, dùng giọng điệu cực kỳ nghiêm túc nói “Bởi vì tương lai sẽ có vi khuẩn gây chết người rất nguy hiểm lan tràn khắp nơi, chỉ có cậu mới có thể điều chế ra vaccine cứu cả thế giới…”
Khúc Quân còn chưa nói hết thì Lăng Mặc đã giơ súng lên.
“…Tôi thích cậu. Tôi là vì cậu mà đi đến nơi này.” Khúc Quân lập tức chân thành trả lời.
Máu giống như ngừng chảy, ngay cả hô hấp cũng bị đè ép, Khúc Quân cẩn thận phân biệt dao động trong ánh mắt của Lăng Mặc.
Lăng Mặc yên tĩnh đứng tại chỗ, gió thổi qua hất bay sợi tóc của anh, qua hồi lâu, khóe môi của Lăng Mặc phảng phất như hơi cong lên.
“Duke nói tôi đề phòng anh, bởi vì anh thích đàn ông đẹp.” Anh cúi đầu xuống, mở ra lớp chống thấm nước trên đồng hồ đeo tay rồi lau chùi bụi bặm trên đó.
Khúc Quân có cảm giác như bị đánh thành cát bụi.
Lần đầu tỏ tình trong đời cậu chỉ có thể dùng hai từ để miêu tả, nát bét.
Duke! Duke! Một ngày nào đó tiểu gia đây sẽ dằn mi nát nhừ ra bã! Ai kêu mi tung tin vịt! Ai kêu mi bêu xấu tiểu gia! Ai kêu mi làm sụp đổ hình tượng tốt đẹp của ta!
“Cho anh thêm một cơ hội nói thật cuối cùng.” Lăng Mặc hất cằm.
Khúc Quân thở dài một hơi, nói với vẻ chán chường “Vì để mang cậu còn sống đi đến phía nam. Mặc dù bến tàu phía nam là giả, nhưng nếu như tôi thành công, có lẽ bọn chúng sẽ cho tôi rời khỏi cái nơi quái quỷ này.”
“Ừ.” Lăng Mặc giống như chấp nhận câu trả lời này.
Ánh trăng trên bầu trời càng ngày mờ dần, gió thổi còn mạnh hơn trước, bóng cây nghiêng ngã dữ dội, giống như đang run sợ gì đó, trong không khí đều là hơi ẩm.
“Trời sắp mưa.” Lăng Mặc nói.
“Cơn mưa này tới cũng nhanh mà tạnh cũng nhanh.” Khúc Quân vừa quẹt nhánh cây ra vừa nói.
“Tôi không muốn bị ướt.”
“Cũng đúng, trên người cậu đang bị thương.”
Với cả vết thương trên vai bị trúng đạn Khúc Quân nữa, cũng cần phải xử lý, có lẽ đầu đạn đã ghim vào bên trong rồi, mỗi lần cử động đều rất đau, nhưng cậu đã quen nhịn được.
Vận may của bọn cậu rất tốt, trước khi trời đổ mưa đã tìm được một cái hang động, cái hang này không sâu, hơn nữa trên đảo cũng không có thú dữ.
Vừa mới đặt mông ngồi xuống thì trời đã mưa như trút nước.
Khúc Quân nói với Lăng Mặc “Cậu nghỉ ngơi một lát đi.”
Lăng Mặc không khách khí, lập tức nhắm mắt khoanh tay dựa lưng vào vách nghỉ ngơi, nhưng anh vẫn cầm súng trong tay, nếu có bất kỳ dị động nào thì sẽ tỉnh lại ngay.
Khúc Quân cởi áo ra, khó khăn quẹo đầu ra sau dùng dao nhỏ moi đầu đạn ở bả vai ra, máu chảy xuống còn mang theo chút nhiệt độ, đi đôi với miệng vết thương lở miệng bong tróc.
Khúc Quân không có ý định nhờ Lăng Mặc, bởi vì nếu như Lăng Mặc đồng ý giúp đỡ thì không cần cậu mở lời nhờ vả.
Hơn nữa khi mà nghĩ tới thái độ thờ ơ không quan tâm của tên này, Khúc Quân không khỏi căm tức một trận, nhưng chỉ có thể tự mình phiền muộn.
Khúc Quân loay hoay gần nửa tiếng, cậu cũng lười để ý vai còn chảy máu hay không, đầu đạn vẫn chưa lấy ra được, mà cũng không biết ngày mai còn có thể cử động cánh tay được không, thôi trước ngủ một giấc đã.
Lại nửa tiếng sau, có người đá nhẹ Khúc Quân, Khúc Quân lập tức cầm súng ngồi dậy, lúc này mới phát hiện người đá cậu là Lăng Mặc
“Sao cậu không ngủ, đá tôi làm gì?” Khúc Quân bất mãn nói.
“Xem anh còn sống không?”
“Điên.” Khúc Quân giơ tay ấn ấn vai mình, mặc dù đã phun thuốc sát trùng nhưng vẫn còn đau nhức.
Lúc này Lăng Mặc đi tới bên cạnh Khúc Quân, cầm lấy con dao của Khúc Quân rồi giữ lấy vai cậu, Khúc Quân còn chưa kịp hỏi anh định làm gì thì Lăng Mặc đã nhanh chuẩn khều đầu đạn kia ra.
Trong chớp mắt tim của Khúc Quân như muốn nhảy ra ngoài, trên trán nổi đầy gân xanh, nhưng trong tích tắc đầu đạn được lấy ra hoàn toàn kia, Khúc Quân nhất thời cảm giác thả lỏng rất nhiều.
Cậu há miệng hô hấp, nhìn vật nhỏ chiết xạ ánh sáng nằm trên đất.
Tốc độ xử lý vết thương của Lăng Mặc nhanh hơn Khúc Quân nghĩ nhiều, giống như một cái máy không có cảm tình vậy, cho dù là đang ở trong hoàn cảnh thiếu ánh sáng nhưng anh cũng có thể nhanh chóng may miệng vết thương của cậu lại.
Mặc dù anh giúp Khúc Quân nhưng cậu vẫn thất vọng như cũ.
Lúc Lăng Mặc nâng tay của cậu lên vòng vải thưa qua để băng lại, Khúc Quân nghiêng mặt đi không muốn nhìn đối phương.
Nhưng trên cổ luôn truyền đến cảm giác ấm áp, là hơi thở của Lăng Mặc phả lên da thịt cậu, nhưng khi Khúc Quân quay đầu lại thì phát hiện Lăng Mặc luôn ngồi thẳng lưng mà bang vải thưa cho cậu.
Ở trong bóng tối như vậy, ngũ quan của Lăng Mặc như tỏa ra cảm giác thần bí, giống như một con sông im lặng chảy xuôi về một phương trời nào đó rồi lặng lẽ biến mất. Khúc Quân muốn tìm con sông này ở nơi nào, nhưng không thể tìm được gì mà chỉ nghe thấy tiếng nước chảy róc rách êm dịu của nó.
“Tốt rồi.” Đầu ngón tay của Lăng Mặc ấn nhẹ lớp vải thưa, giống như là không đành lòng mà an ủi.
Trái tim của Khúc Quân như bị đối phương nhéo một chút.
“Cám ơn.” Khúc Quân cầm áo mặc vào.
Có lẽ là vì ở gần Lăng Mặc nên không khí xung quanh Khúc Quân cũng có chút ấm áp.
Nhưng Khúc Quân biết, Lăng Mặc không phải là loại người luôn mang ấm áp đến cho người khác.
“Kỹ thuật xử lý vết thương của cậu rất nhuần nhuyễn, học ở đâu thế?” Khúc Quân nói bằng giọng tán gẫu.
Phía chân trời truyền đến tiếng sấm, rạch ngang bầu trời đêm, trong nháy mắt thắp sáng hang động này, ánh sáng cũng vừa lúc chiếu lên khuôn mặt của Lăng Mặc.
Đáy mắt của anh phảng phất như có dòng nước mềm mại, gánh lên sự chờ đợi vĩnh hằng.
Nhưng trong nháy mắt đó tựa như ảo giác vậy, giọng nói lạnh băng của Lăng Mặc vang lên sau tiếng sấm.
“Tự học.”
Kết thúc đề tài.
Khúc Quân thầm thở dài trong lòng, dứt khoát nhắm mắt lại nghỉ ngơi, nếu đã không muốn nói nữa thì có gợi chuyện ra cũng vô dụng.
Nhưng mấy phút sau, Lăng Mặc lại chủ động lên tiếng.
“Khi anh rơi vào nỗi đau đớn tận cùng nhất, anh sẽ nghĩ gì?”
Ý nói là cậu mới mổ vết thương lấy đạn ra sao?
“Lúc rơi vào nỗi đau đớn tận cùng nhất… Trừ đau ra, hẳn là không còn sức để mà suy nghĩ nữa.”
“Tôi sẽ tưởng tượng.”
“Tưởng tượng gì?”
Giọng nói của Lăng Mặc mang theo cảm giác chậm rãi mà nhẹ nhàng làm cho dây thần kinh đang căng chặt ở nơi sâu nhất trong đầu Khúc Quân cũng phải từ từ thả lỏng ra, tựa như dè dặt sợ đâm vỡ cái gì đó mong manh và cũng rất là quan trọng.
“Tưởng tượng tôi một lần nữa gặp lại người quan trọng nhất đối với tôi.”
“…Là Lộ Kiêu?” Khúc Quân nghiêng mặt sang hỏi.
« Xem ra anh đã điều tra tôi. »
Có lẽ là vì trong hang động này chỉ có hai người bọn cậu, giống như Khúc Quân không có lựa chọn nào khác ngoài việc tin tưởng Lăng Mặc, còn Lăng Mặc khi muốn nói gì đó thì cũng chỉ có Khúc Quân ngồi nghe.
Khúc Quân cảm thấy đây có thể là nguyên nhân chính mà Lăng Mặc không muốn tỉnh lại.
« Cậu không giống loại người dằn vặt không thoát nổi quá khứ… Có lẽ là một năm, hai năm, cậu sẽ dần quên đi Lộ Kiêu. Có lẽ vẫn còn đau lòng, nhưng ít ra sẽ không cố chấp như bây giờ. »
« Bọn chúng nói anh là Nghiêm Cẩn. » Lăng Mặc nhàn nhạt lên tiếng.
« Ừ. Nhưng con người tôi lại không hề nghiêm cẩn một chút nào. »
« Nghiêm cẩn như vậy, anh nhất định chưa từng chân chính chờ đợi một người, tưởng tượng xem một tên cẩu thả… Cho dù là trên đường bị anh ta đi theo, ở khúc quẹo trong siêu thị bị anh ta cố ý đụng vào, hay dưới đèn đường bị anh ta gọi lại… »
Ánh mắt của Lăng Mặc dừng lại trên mặt Khúc Quân, trong chớp mắt Khúc Quân không khỏi sốt sắng, lời Lăng Mặc nói chẳng phải là lúc cậu bị Chakri phái đi tiếp cận anh khi vừa mới đến thế giới này sao ?
Đây rốt cuộc là ám chỉ của Lăng Mặc, hay anh chẳng qua đơn giản là kể lại chuyện tối đó Khúc Quân giả vờ tiếp cận anh?
Lăng Mặc cúi đầu vuốt ve đồng hồ trong tay.
Thật giống như mỗi khi bọn cậu nói chuyện, Lăng Mặc đều thích sờ chiếc đồng hồ đeo tay điện tử kia… Tựa như là động tác vô nghĩa nào đó nhằm che giấu tình cảm của mình.
« Cỏ khô mọc, băng đá tan, rốt cuộc tôi cũng có thể hít thở. »
Khúc Quân siết chặt nắm đấm, móng tay ghim sâu vào lòng bàn tay.
« Tôi thừa nhận trên đầu đường ở Washington đã theo dõi cậu, ở đó có một cửa hàng tiện lợi 24/24… Tôi còn cầm một hộp khoai tây chiên đi tìm cậu. »
Tận sâu trong lòng Khúc Quân có một sự chờ mong, ngay cả nói chuyện cũng xém bị cà lăm.
Hỏi đi, chỉ cần anh hỏi em tại sao thích hương vị kia của khoai tây, em liền nói cho anh biết đó là mùi vị mà Lộ Kiêu và Mạc Tiểu Bắc đều thích, mà em chính là bọn họ !
Lăng Mặc nhìn thẳng vào mắt Khúc Quân tựa như trong chớp mắt có ngàn cân đè nặng xuống, làm cho Khúc Quân không thể nào hô hấp được.
Bất thình lình, Lăng Mặc đánh về phía Khúc Quân, con dao trong tay anh lóe lên ánh sáng lạnh, giống như muốn bổ đôi thế giới của Khúc Quân ra làm hai.
Khúc Quân thấy được sát ý và khát máu trong mắt Lăng Mặc.
Anh muốn giết cậu sao ?
Khúc Quân trợn to hai mắt, con dao sắc nhọn lướt qua gò má của cậu, dứt khoát đâm xuống.
Khúc Quân cứng ngắc cả người nhìn Lăng Mặc.
Đối phương cúi đầu xuống, tóc mái rũ xuống quẹt lên trán của Khúc Quân, cảm giác này rất nhột, nhột đến mức Khúc Quân không để ý được gì cả, chỉ biết gập gối lại.
Cậu không dám hô hấp, sợ hơi thở của mình sẽ đánh vỡ tiếp xúc nhỏ nhoi giữa mình và Lăng Mặc.
Lăng Mặc dùng lực rút con dao ra, lúc này Khúc Quân mới nghiêng mặt sang thì thấy đó là một con rắn, mà con dao của Lăng Mặc đang cắm phập vào đầu nó.
Con rắn vẫn còn giữ tư thế há miệng lè lưỡi, thân thể nó giãy giụa vì đau, Lăng Mặc hung hăng hất một cái, nó liền bay ra đâm sầm vào vách hang.
Bả vai của Khúc Quân run lên, cậu có thể cảm nhận được sự hung tàn của Lăng Mặc, theo bản năng nuốt nước miếng.
Cậu vừa dời tầm mắt khỏi con rắn quay đầu về thì chống lại ánh mắt nặng tựa thái sơn của Lăng Mặc, khí thế mạnh mẽ như muốn nghiền ép đó làm cho Khúc Quân hoảng hốt trong chớp mắt.
« Cám… Cám ơn… »
Lăng Mặc nhét con dao vào bên chân, nhưng tay còn lại của anh vẫn đè lên ngực Khúc Quân, lạnh lùng hỏi « Tại sao vừa rồi thấy tôi đâm dao về phía mình mà không né tránh ? »
« Tôi… Cho là cậu muốn giết tôi… »
« Nếu như tôi muốn giết anh thì chẳng phải anh nên né tránh sao ? » Lăng Mặc nhẹ giọng hỏi, không còn khí thế hùng hổ dọa người như mới nãy nữa, trong lòng của Khúc Quân càng căng thẳng.
Nếu như anh muốn giết em, em sẵn sàng đưa mạng cho anh.
Khúc Quân vừa hé miệng thì đột nhiên có tiếng sấm vang lên, cậu nhanh chóng tỉnh người lại, nếu cậu trả lời như thế thì liệu Lăng Mặc có tin không ?
« Cũng may là con rắn kia không có độc.” Khúc Quân nhún vai, cố cười một tiếng tỏ vẻ nhẹ nhõm.
Cánh tay của Lăng Mặc chống bên tai Khúc Quân rồi ngồi dậy.
Cảm giác được đối phương rời đi, trong lòng Khúc Quân lại cảm thấy mất mác.
Cậu đột nhiên cảm thấy rằng, cho dù là Mạc Tiểu Bắc hay Lộ Kiêu, có thể thân thiết với Lăng Mặc, được Lăng Mặc tin tưởng, là một điều… May mắn biết bao. Nhưng Lăng Mặc của bây giờ, luôn cảm thấy ngay cả muốn nói chuyện cũng không tạo được bầu không khí tốt!
Lăng Mặc không thèm nói gì nữa, mà Khúc Quân cũng không tìm được đề tài để bắt chuyện, thôi đành dứt khoát nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nhiệt độ xung quanh hạ xuống, Khúc Quân cảm thấy rùng mình, cậu với tay lấy balo ôm vào người để sưởi ấm nhưng vô dụng.
Trong cơn mơ màng, cậu có thể cảm nhận được cái gì đó vén tóc của cậu lên, giống như có ai đó đang nói chuyện với cậu.
Cậu nhìn thấy Trần Đại Dũng cầm ống nhòm nằm cách đó không xa, hướng cậu làm động tác ‘Mau lăn lại đây cho ông’, Khúc Quân chạy băng băng tới, nhưng càng chạy càng xa.
“Đại Dũng… Đại Dũng… Anh tới…”
Cậu còn chưa chạy tới trước mặt Trần Đại Dũng, bất chợt bị người hung ác hất chân té rầm xuống đất, khuôn mặt của huấn luyện viên Lương xuất hiện trước mắt cậu, nụ cười đắc ý của ổng còn chói mắt hơn cả ánh nắng.
“Ông đó nha… Huấn luyện viên Lương… Tại sao ông không dạy tôi… không dạy tôi…”
Tựa hồ có người nâng đầu cậu dậy đặt ở trên vai, rồi ôm lấy người cậu.
Nhiệt độ cơ thể của đối phương truyền tới, Khúc Quân theo bản năng chui vào lòng của đối phương.
Mùi hương quen thuộc kia làm cậu muốn giơ tay ra bắt, nhưng quơ quoạng một hồi lâu cũng chỉ có không khí, cho đến khi có người nắm lấy tay cậu.
Cậu nhìn thấy Lăng Mặc, anh ngồi ở đầu giường bệnh, giọng nói vẫn lạnh lùng hờ hững nhưng mang theo nhiệt độ hỏi cậu “Cậu chính người đã cứu tôi ở trong khoang phi cơ?”
“Là tôi.”
“Cậu tên gì?”
« Khúc Quân, tôi đã nói với anh rồi… »
« Cậu tên là gì ? »
« Khúc Quân… »
« Lặp lại tên của cậu ? »
« Khúc Quân… Ôi thiệt là, rốt cuộc phải nói bao nhiêu lần thì anh mới nhớ đây ! »
Có người nhéo má của Khúc Quân, Khúc Quân theo bản năng mím chặt môi, cậu nghe có người dịu dàng nói với cậu « Há miệng ra, ngoan nào. »
Giống như đang dỗ một đứa trẻ vậy.
Khúc Quân hơi hé miệng ra, cảm thấy có cái gì vừa mềm vừa ấm, mang theo nhiệt độ nào đó đưa một viên thuốc vào trong miệng của cậu.
Ý thức dần trở nên nặng nề, Khúc Quân vẫn bị sức mạnh kia giữ lấy, nhưng cậu không hề muốn tránh thoát, chỉ muốn giao hết toàn bộ cho đối phương chiếm giữ.
Khúc Quân chợt mở mắt, hít sâu một hơi, sau đó phát hiện mình không còn ở trong hang động nữa mà đang di chuyển trong rừng.
Cậu lập tức cựa quậy nhưng hai chân đang bị bấu chặt.
« Anh muốn té xuống à ? »
Giọng nói của Lăng Mặc vang lên, lúc này Khúc Quân mới nhận ra mình đang bị Lăng Mặc cõng trên lưng !
Vai của anh rất có lực, không chỉ cõng Khúc Quân mà còn cõng cả balo đựng đầy súng bắn tỉa, đạn dược và lương khô mà Khúc Quân khổ cực gom góp được, nhưng có điều… Khúc Quân đang đeo nó trên lưng.
« Tôi… Tôi sao vậy… » Khúc Quân cảm giác cổ họng mình rất khô, toàn thân vô lực mệt mỏi.
« Tối qua anh bị sốt. » Lăng Mặc xốc lên một chút, tiếp tục vững vàng đi về phía trước « Ngồi đợi quá lâu trong hang động kia sẽ không an toàn. »
Hai tay của Khúc Quân tự nhiên sẽ khoác lên vai Lăng Mặc, nhưng bây giờ cậu bỗng nhiên rất muốn ôm anh thật chặc.
« Chẳng phải cậu nói sẽ giết tôi sao ? Tối qua là một cơ hội tốt. »
« Chúng ta không có lương thực gì hết. » Lăng Mặc trả lời.
« Chuyện đó và chuyện giết tôi, còn có chuyện đang cõng tôi thì có liên quan gì ? » Khúc Quân nói ngoài miệng như vậy nhưng lại không nhịn được cúi thấp đầu hít mùi hương trên tóc Lăng Mặc.
Chóp mũi của cậu cọ vào tóc anh rất nhột, nhưng cậu còn muốn vùi cả mặt của mình vào.
« Đến khi cần thiết tôi sẽ ăn anh. » Lăng Mặc trả lời « Thức ăn chết là thức ăn ôi. »
Chớp mắt Khúc Quân ớn lạnh trong lòng, Lăng Mặc rất có tiềm chất làm ra mấy chuyện khủng bố dọa người đó!
Khúc Quân nhìn bóng cây dưới đất rồi lại liếc nhìn góc độ ánh sáng dưới tán cây, sau đó tiếp tục nhìn la bàn trên tay, cậu vỗ vai Lăng Mặc nói « Tôi nói này, có phải cậu đi nhầm hướng rồi không ! Hướng này là đi về phía Tây Nam, hay cậu định đi lòng vòng một hồi ? »
« Dựa theo hướng gió và sóng biển, ở hòn đảo này, nơi có khả năng cho thuyền cập bến nhất là ở hướng tây. » Lăng Mặc nói.
« Hướng tây… » Khúc Quân cảm thấy trong lòng nặng nề, cậu không hiểu được Lăng Mặc đang nghĩ gì.
Lăng Mặc còn chưa ‘dung nhập’ vào Hắc Tước, chưa lấy được danh sách các tổ chức ngầm rải rác trên thế giới của chúng, anh chắc chắn sẽ không cam lòng rời đi như vậy, hơn nữa trò chơi lần này của West rất hợp với ý của Lăng Mặc, thế thì tại sao anh lại đi về hướng tây ? Chẳng lẽ anh muốn từ bỏ mục tiêu rời khỏi đảo lưu đày, hay là anh đã lấy được danh sách rồi ?
Không thể nào, bây giờ West vẫn chưa để cho Lăng Mặc tiếp xúc với bất kỳ tin tức nào liên quan đến Hắc Tước.
« Anh không dám đi về hướng tây là vì muốn hoàn thành nhiệm vụ mà West đã giao cho anh, sau đó ôm trọn số tiền cả đời xài không hết ? » Giọng nói của Lăng Mặc như ánh nắng soi xuống vô số mảnh kiếng vỡ, mang đến tổn thương cho bất kỳ ai lại gần, nhưng lại khúc xạ lên ánh nắng có vẻ ấm áp. Đây là một loại mâu thuẫn làm cho Khúc Quân không hiểu tại sao mỗi lần cảm thấy Lăng Mặc giống như đã muốn tin tưởng mình, nhưng lại bất chợt lạnh lùng kéo giãn khoảng cách giữa hai người.
« Tôi còn không có quỵ lị vào đồng tiền đến mức đó. » Khúc Quân trả lời.
Lại đi thêm mấy mét, Lăng Mặc liền thả Khúc Quân xuống. Khúc Quân càng cảm thấy kì lạ, lúc cậu bị sốt thì không nói gì, bây giờ tỉnh rồi, sao Lăng Mặc lại cõng cậu đi xa như vậy ?
Lăng Mặc đè đầu Khúc Quân, Khúc Quân từ trong rừng thấy một cái thung lũng, trong thung lũng có một tòa nhà hai tầng, trên sân thượng có bốn người đang tuần tra.
« Đây là căn cứ phòng thủ trong rừng, phụ trách tiếp nhận tin tức đến từ trung tâm nghiên cứu, mọi chỉ thị của West đều thông qua ở đây gửi về trung tâm. »
« Cậu muốn chiếm lấy căn cứ này ? »
« Anh không dám ? » Giọng nói của Lăng Mặc vẫn lạnh nhạt nhưng làm Khúc Quân nghe có cảm giác khó chịu.
« Tôi có cái gì mà không dám ? »
Khúc Quân hừ nói.
Ngay cả một tên Diêm La như anh mà tôi còn thích thì sợ gì việc xông vào địa ngục.
Lúc nãy tay của Lăng Mặc ấn ấn cái gáy của cậu, khi người tuần tra xoay người lướt súng qua chỗ bọn cậu núp, anh luôn kịp thời đè gáy của cậu xuống, hại cậu suýt mấy lần ăn nguyên miệng đất.
Mọe ! Anh không cần đè tôi cũng biết cúi xuống, cám ơn !
Nếu không phải dựa vào việc ông đây thích anh thì tiểu gia khẳng định 凸凸 anh rồi!
Khúc Quân rất không vui chùi cái miệng dính đầy cát.
« Anh có bản lĩnh bắn hạ bốn tên kia không ? » Lăng Mặc hỏi.
« Bọn chúng chẳng khác nào cái bia di động, nếu tôi mà không bắn trúng… Thì dẹp chén cơm đi cho rồi. »
Đối với sự không tin tưởng của Lăng Mặc, giá trị khó chịu trong lòng Khúc Quân lại tăng lên.
Lăng Mặc lấy ra một quả lựu đạn khói, tay kia cầm súng, nói với Khúc Quân « Tôi sẽ làm đám người trong kia đi ra, đứa nào đi ra đều bắn hạ hết, anh làm được không ? »
« Hay là… Hay là để tôi dẫn bọn chúng ra cho… »
Lỡ như xui xẻo, Lăng Mặc bị bắt chỉ là chuyện nhỏ, ngủm củ tỏi là chuyện lớn, không đùa được đâu !
« Anh cảm thấy khả năng bắn tỉa của anh cao hay tôi cao ? » Lăng Mặc hỏi lại.
« Tôi. » Mặc dù Khúc Quân rất tự tin về điểm này nhưng không hiểu sao lại cảm thấy tức giận trước mặt Lăng Mặc.
« Vậy anh đợi ở đây. Trước tiên giải quyết bốn tên trên sân thượng kia, tôi mới có thể tiếp cận được. Còn nữa, nhìn thấy dây ăng ten đó không ? » Lăng Mặc chỉ chỉ.
Khúc Quân gật đầu, nhưng ngay sau đó cậu lại chú ý đến ngón tay của Lăng Mặc, vừa dài vừa trắng, mà còn là trắng ngần nữa… Thật là muốn cắn quá đi…
Bất chợt Khúc Quân bị suy nghĩ của mình dọa cho hết hồn.
« Tôi có thể. »
« Được, anh giải quyết bốn tên tuần tra trước đi, sau đó tôi sẽ lên trên sân thượng, anh tiếp tục bắn đứt dây ăng ten, nhất định sẽ có người đi lên kiểm tra sửa chữa, anh lại tiếp tục thay tôi giải quyết sạch bọn chúng. Sau đó tôi sẽ đột nhập vào từ sân thượng. »
Khúc Quân bỗng nhiên biết Lăng Mặc định làm gì, anh muốn thử xem có thể từ nơi này tiếp cận với căn cứ nghiên cứu nòng cốt trên đảo không, nói không chừng có thể đào được nhiều thông tin cơ mật của Hắc Tước.
Nhưng Khúc Quân không có ý định nói toạc ra, cậu chỉ lo lắng cho sự an nguy của Lăng Mặc.
« Tôi sợ cậu xảy ra chuyện. » Khúc Quân vừa lắp ráp khẩu bắn tỉa vừa nói.
« Căn cứ này cũng chỉ lớn như thế, có thể chứa được thiên quân vạn mã sao ? Quan trọng hơn là từ thông tin của căn cứ nội bộ, chúng ta có thể biết rõ tình huống phòng thủ rải rác trong rừng. »
« Được. Không vào hang cọp sao bắt được cọp con. » Khúc Quân suy tư hồi lâu mới hạ quyết tâm phất tay ra hiệu ‘đi đi’ với Lăng Mặc.
Lăng Mặc xoay người, di chuyển dọc theo mặt bên thung lũng tiến lại gần căn cứ kia.
Khúc Quân điều chỉnh lại hô hấp, chăm chú nhìn nhất cử nhất động của bốn tên trên nóc nhà, trong lòng không ngừng suy đoán nếu bắn trúng bọn chúng rồi thì sẽ xảy ra chuyện gì.
Nếu xảy ra sơ sót thì Lăng Mặc sẽ không trở về được, nghĩ tới đây, lòng bàn tay của Khúc Quân toàn là mồ hôi, cậu khẽ nhấc ngón tay lên hoạt động khớp xương, không để ngón tay tê cứng vì sự khẩn trương của mình.
Lúc này Lăng Mặc đã tiến lại gần căn cứ kia, thần kinh của Khúc Quân căng chặt, một phát súng bắn chết một tên đứng canh gác ở hướng đông nam, khi tên đó ngã xuống, ba tên canh giữ ba hướng còn lại bị đánh động chú ý, Lăng Mặc nhanh chóng vọt tới một góc chết trên sân thượng.
Khúc Quân không do dự bắn hạ tên thứ hai và thứ ba, tên cuối cùng đang định nằm xuống, Khúc Quân có thể thấy ngón tay của gã đang bấm cái gì đó, nếu không phải lựu đạn thì là muốn báo về cho người của căn cứ biết, Khúc Quân không nhiều lời xử luôn gã.
Lăng Mặc thuận lợi leo lên, núp phía sau thùng chứa nước.
Khúc Quân ngắm chuẩn bắn đứt dây ăng ten.
Quả nhiên, không lâu sau có người mở cửa đi lên nóc nhà, mới vừa ló đầu ra thì thấy ba cái xác, Khúc Quân liền một phát giải quyết gã, Lăng Mặc tiếp tục ném ra ba quả lựu đạn khói, rồi cầm súng vói vào cửa, Khúc Quân có thể tưởng tượng những tên khác chạy tới kiểm tra chẳng khác nào tự nộp mạng.
Một căn cứ phong bế như vậy, nếu như bọn cậu có lựu đạn hơi cay ném vào lối đi thì hiệu quả sẽ còn tốt hơn nữa.
Quả nhiên không lâu sau liền nhìn thấy có người ho sặc sụa chạy lên sân thượng, giống như ăn kẹo hồ lô vậy, Khúc Quân bắn hạ từng tên một, cậu có chút đắc ý, xem ra quả nhiên Lăng Mặc sẽ làm như vậy, chỉ số thông minh của cậu phần nào nhờ vào Lăng Mặc đó !
Lúc này trong căn cứ bay ra một đám máy bay không người, hơn nữa còn mang theo súng tự động, bọn chúng đang bay về phía Khúc Quân, hơn nữa không ngừng bắn đùng đùng khắp xung quanh Khúc Quân, cũng may Khúc Quân phản ứng nhanh lẹ, nếu không nhiệm vụ này phải kết thúc trước thời hạn.
Khúc Quân thở hắt ra một hơi, vứt cây bắn tỉa đi rồi cầm lấy súng lục, chạy núp vào phía sau thân cây, khi một cái máy bay không người đang định lượn quanh, Khúc Quân nhanh chóng bắn trúng bộ phận quan trọng của nó, nó lập tức rớt xuống.
Nhưng ngoài ra vẫn còn hai chiếc vẫn quanh quẩn bắn càn quét, Khúc Quân ngược lại lo lắng cho Lăng Mặc lẻn vào căn cứ, có phải anh đã bị phát hiện rồi không ?
Nhưng không lâu lắm hai chiếc máy bay không người kia liền yên tĩnh lại, Khúc Quân thật không dám ló đầu ra ngoài nhìn, sơ ý một tí thôi là thành tổ ong ngay !
So với chuyện này, Khúc Quân càng muốn biết tình huống bây giờ của Lăng Mặc có an toàn hay không, Khúc Quân hít sâu một hơi rồi mạo hiểm xông ra.
Hai máy bay không người tựa như chết máy mà rơi xuống, Khúc Quân lập tức nổ súng bắn nát chúng, sau đó nhanh chóng chạy về phía căn cứ.
Khi cậu nhìn thấy bóng đen trên mặt đất thì cũng nhận ra có người phục kích, cậu nhanh chóng húc mạnh báng súng ra sau, nhưng cái bóng mờ trên mặt đất đã nói cho Khúc Quân biết—súng lục của đối phương đã nhắm ngay sau gáy của cậu !
Khúc Quân căng chặt toàn thân, lập tức nằm sấp xuống né tránh, viên đạn gần như bay tới xé gió lướt qua vành tai của cậu, cùng lúc đó, một chiếc máy bay không người bay lên phía sau lưng kẻ địch, Khúc Quân thầm quát to một tiếng ‘xong đời !’
Nhưng máy bay không người lại bắn kẻ địch thành tổ ong, Khúc Quân hoàn toàn sửng sờ với màn trước mắt.
Khi kẻ địch ngã xuống, Khúc Quân ghìm súng chỉa vào chiếc máy bay không người kia, mà nó lại rút hết súng về, bay quanh người Khúc Quân, rồi dừng lại bên tai cậu.
Ở khoảng cách này, dù Khúc Quân có nhanh nhẹn đến mấy thì cũng không đọ lại được với nó, chỉ có thể đứng im mặc cho mồ hôi tuôn ra như tắm.
Cái máy bay không người này tính làm gì đây ?
Quả nhiên họng súng của nó lại thò ra ngoài, nhưng chỉ chạm vào vành tai của Khúc Quân, nhẹ nhàng quẹt một cái.
Trong chớp mắt kia, Khúc Quân chợt nhớ đến ngón tay hơi lạnh của Lăng Mặc.
===Hết chương 62===
Tác giả có lời muốn nói : DAY 62.
Khúc Quân : Em chân thành tỏ tình như thế, tại sao anh lại không tin tưởng em ?
Lăng Mặc : Vì để em tiếp tục biểu hiện tốt thêm một chút.
Khúc Quân : Thật ?
Lăng Mặc : Đương nhiên là giả. Lời tỏ tình của em để anh nghe là được, đừng có mà đi nói thật với người khác, coi chừng lên đường sớm.
Khúc Quân : Má ôi ! Là chuyện nào ?
Lăng Mặc : Tự biết.
Cá : Chắc là những lời mà Khúc Quân nói với Duke, ‘Anh không đẹp bằng mối tình đầu của tôi’, mà Duke cũng là một chàng trai đẹp, nghe thế không bực mới lạ =)))