Khúc Quân nghĩ là Lăng Mặc sẽ rên đau, nhưng anh không hề phát ra tiếng nào, thậm chí vai cũng không run, nếu như không phải thấy trên trán lấm tấm mồ hôi, Khúc Quân sẽ cho là người này không biết đau là gì.
Khi bọn cậu huấn luyện bơi lội chung với nhau, Khúc Quân cũng chưa có xem kĩ đường cong trên cơ thể Lăng Mặc, nhưng trong giây phút này, Khúc Quân lại thấy rất rõ ràng.
« Anh đang làm gì đấy ? » Lăng Mặc nghiêng đầu muốn quay lại nhìn cậu.
Cổ họng của Khúc Quân nóng lên, giọng nói cũng khàn khàn, cậu giữ gáy Lăng Mặc lại, mở miệng nói « Đừng lộn xộn, tôi sắp may lại cho cậu đây. »
« Ừ. » Lăng Mặc khẽ lên tiếng.
Động tác của Khúc Quân rất nhanh, lúc trước Trần Đại Dũng còn trêu cậu có khiếu đi làm nam y tá, sau đó Trần Đại Dũng suýt chút nữa bị Khúc Quân đánh cho ba má nhìn không ra, có lần đi làm nhiệm vụ bị thương, Khúc Quân cố ý chọt mạnh cây kim vào thịt của Trần Đại Dũng, từ đó về sau Trần Đại Dũng không dám nhắc lại chuyện Khúc Quân có khiếu đi làm nam y tá nữa.
Lau sạch vết máu xong, Khúc Quân phun thuốc sát trùng cho Lăng Mặc, rồi lấy vải thưa băng miệng vết thương lại.
« Muốn nghiên cứu nó không ? »
Khúc Quân kẹp thiết bị theo dõi hạt gạo kia đến trước mặt Lăng Mặc, đầu ngón tay của cậu có thể cảm nhận được hơi thở của Lăng Mặc, vừa mềm mại vừa nóng ấm, cổ họng của Khúc Quân lại dâng lên cảm giác khô nóng quen thuộc.
« Không cần. »
« Vậy tôi giữ nó. » Khúc Quân cười nói.
Rốt cuộc phải làm sao để Lăng Mặc tán dóc với cậu đây ?
Khúc Quân thật hoài niệm Lăng Mặc trong hai lần tư duy thâm tiềm trước đó, cho dù anh không để ý luôn làm những chuyện khiến cậu mất mặt, nhưng một Lăng Mặc như vậy mới tràn đầy sức sống.
« Anh muốn làm gì ? » Lăng Mặc hỏi.
Khúc Quân tùy tiện nhặt một nhánh cây vẽ ngoằn ngoèo trên đất.
« Duke đã cho tôi xem qua bản đồ của hòn đảo này, cậu cũng đã xem qua rồi ? »
« Ừ. »
« Gã nói ở phía nam hòn đảo có một bến tàu, nếu như muốn đến được bến tàu đó thì phải băng qua con sông này. Chỗ này là khoảng cách hẹp nhất của dòng sông, ở đây có cầu tàu vận chuyển hàng hóa. Nhưng… »
« Nhất định có người phục kích ở đó, há miệng chờ sung rụng. » Lăng Mặc nói.
« Đúng vậy, bởi thế thiết bị theo dõi này của cậu rất có ích. » Khúc Quân cong môi cười.
Khi cậu ngẩng đầu lên thì thấy Lăng Mặc đang nhìn mình.
Trong mắt anh có một tia lửa lóe lên, nhưng rất nhanh biến mất.
“Sao vậy?” Khúc Quân hỏi.
“Trên đảo có thỏ rừng.”
“Sao cậu biết?”
“Bởi vì tôi đã ăn ba bữa thịt thỏ ở đây.”
Hòn đảo này hoàn toàn tách biệt với ngoại giới, hơn nữa tàu tiếp tế lâu lắm mới tới một lần, tính ra cũng sẽ không đưa thỏ tới, mà là dạng thịt to như thịt bò và thịt heo.
“Vẫn là lần đầu tiên tương thông với não của cậu.” Khúc Quân cười nói “Nhưng chúng ta phải bắt sống thỏ. Đi, tiểu gia mang cậu đi chơi một chút.”
Khúc Quân rời khỏi nơi ẩn nấp, đi được mấy mét chợt phát hiện Lăng Mặc không có đi theo, vừa quay đầu lại thì thấy anh đang nhìn mình.
“Sao vậy?” Khúc Quân hỏi.
“Đi thôi.” Lăng Mặc không nói gì đi theo sau.
Bọn cậu không có thời gian làm bẫy rồi ngồi rình, Khúc Quân bỏ thiết bị theo dõi vào một cái bọc rồi bỏ vào bình nước kim loại để làm suy yếu và gián đoạn đường truyền tín hiệu.
Bọn cậu tìm được một hang thỏ, Khúc Quân đốt nhúm rơm rồi nhanh chóng dập lửa, thừa dịp nó còn bốc khói lập tức đưa vào miệng hang, quả nhiên không tới mấy giây, một con thú nhỏ phóng ra ngoài.
Khúc Quân nhoáng cái túm được hai tai dài của nó, sau đó vuốt ve lưng của nó “Bé con, bé con, đừng sợ, chúng ta sẽ không nướng mi lên ăn đâu.”
“Anh có thể hỏi nó, bị đạn bắn chết hay bị xẻ thịt nướng ăn, muốn chọn cái nào.”
Khúc Quân kinh ngạc nhìn Lăng Mặc “Cậu… Mới vừa rồi cậu nói chuyện với tôi đó hả?”
“Ngu si.”
Nói xong, Lăng Mặc đi qua người Khúc Quân.
Giận nha!
Bởi vì khi Lăng Mặc nói cậu ngu si, không hiểu vì sao cậu lại cảm thấy phấn khởi nho nhỏ !
Bọn họ lén lút đi một đường, mãi đến khi mặt trời lặn phía tây mới đi tới tới cầu tàu chỗ con sông.
Khúc Quân và Lăng Mặc núp sau thân cây, Khúc Quân nhìn cầu tàu kia, xung quanh yên tĩnh, không hề thấy bóng dáng của nhân viên bảo vệ.
Thỉnh thoảng có gió thổi qua phát ra tiếng xào xạc.
Nhìn lướt qua gò má của Lăng Mặc, Khúc Quân thấy cái bóng của anh in lên mặt đất dưới trăng sáng, cậu lập tức đẩy đầu Lăng Mặc về dựa lên thân cây.
« Nếu như đối diện có tay súng bắn tỉa, gã sẽ trực tiếp cho đầu cậu nở hoa ! » Khúc Quân thấp giọng nói.
Đôi mắt kia của Lăng Mặc cho dù ở trong bóng tối vẫn rất sáng ngời, giống như đốm lửa nhỏ trong đêm tối, thiêu đốt mạch máu của Khúc Quân.
Mới vừa rồi cậu thật sự đã bị dọa sợ.
Cậu không thể tưởng tượng nổi nếu Lăng Mặc bị bắn trúng… Cậu nên làm gì ?
« Anh tốn sức bảo vệ tôi như vậy, có phải là vì Duke nói nếu như anh có thể bình an đưa tôi tới bến tàu phía nam, anh sẽ được thưởng lớn và có thể giữ được mạng sống ? » Giọng nói của Lăng Mặc làm cho trong đầu Khúc Quân hiện ra hình ảnh ánh sáng chiếu ngược xuống mặt biển, nhìn anh có vẻ bình tĩnh nhưng thực chất lại lạnh lẽo thấu xương, thật giống như cõi đời này không có gì có thể làm anh ấm áp.
« Còn cậu, Duke nói quy tắc trò chơi cho cậu là thế nào vậy ? » Khúc Quân hỏi.
« Gã nói với tôi, nếu như anh thành công đưa tôi tới bến tàu phía nam, muốn tôi giết anh, bởi vì chỉ có một người được lên thuyền. »
Khúc Quân nhìn Lăng Mặc, một trận gió thổi qua, bóng cây ngả nghiêng phát ra âm thanh xào xạc trùng trùng điệp điệp, Khúc Quân không hiểu tại sao rất nhớ nhiệt độ cơ thể của Lăng Mặc, cậu dựa sát vào người Lăng Mặc, anh hoàn toàn không ngờ Khúc Quân sẽ làm như vậy, cứng người tại chỗ, lúc này mà đẩy Khúc Quân ra thì sẽ gây tiếng động, không chừng sẽ bị tay bắn tỉa phục kích phát hiện.
« Tôi đoán, chờ cậu giết tôi lên thuyền, cậu sẽ phát hiện ra chiếc thuyền kia bị thủng đáy. »
Giọng nói của Khúc Quân mang theo ý cười, hơi thở phả vào gáy của Lăng Mặc.
Anh hờ hững nghiêng đầu đi, Khúc Quân có hơi thất vọng.
Ngay tại lúc cậu định rời khỏi Lăng Mặc, anh đột nhiên nói « Có phải anh cảm thấy tôi sẽ không giết anh ? »
« Tôi nói này đại thiên tài, cậu cảm thấy phía nam sẽ có bến tàu cho thuyền cập bến à ? » Khúc Quân lại thấp giọng nói.
« Không biết. Dựa theo hướng gió và sóng biển dâng lên, ở phía nam rất có thể là địa hình đồi núi đá nhọn, hơn nữa hướng gió không thích hợp để tàu cập bến. » Lăng Mặc trả lời.
« Vậy được rồi. Đây chẳng qua chỉ là trò chơi của bọn chúng mà thôi, chúng ta chơi xuất sắc tí cho bọn họ lác mắt. Nếu không có cái gọi là bến tàu phía nam thì không hy vọng gì có thuyền cập bến, cậu giết tôi có ý nghĩa quỷ gì chứ ? »
Khúc Quân cười khẽ ngồi xổm xuống, tiện tay kéo tay áo của Lăng Mặc.
Lăng Mặc cũng ngồi xổm xuống, sau đó kéo áo chống đạn của Khúc Quân.
Khúc Quân trợn to mắt nhìn đối phương, nhìn Lăng Mặc với ánh mắt trách móc : Thằng nhóc mi lại muốn giở trò quỷ gì đây ?
Lăng Mặc cởi áo chống đạn của Khúc Quân ra, lúc tiếp tục tính cởi áo khoác của cậu ra thì Khúc Quân rất không vui.
Khi ngón tay Lăng Mặc chạm vào nút áo, Khúc Quân nhéo ngón tay của đối phương, Lăng Mặc chỉ lạnh lùng liếc cậu rồi tiếp tục cởi áo khoác của cậu.
Được rồi, được rồi, tiểu gia cho anh ! Cho anh hết đó, được chưa !
Ai kêu… Ai kêu tiểu gia thích trúng loại người xấu tính như anh chứ !
Lăng Mặc cởi áo khoác của Khúc Quân ra, lại tiếp tục muốn lột áo lót ngụy trang của cậu !
Khúc Quân trợn to mắt nhìn Lăng Mặc, trong đầu nghĩ người này… Đừng ngốc đến nỗi muốn giở trò trong hoàn cảnh nguy hiểm này nha ? Hơn nữa… Tình yêu là duy nhất gì đó đâu rồi ? Lộ Kiêu mới mất nửa năm, anh đã không chịu nổi đi táy máy tay chân với thằng khác ?
Nội tâm của Khúc Quân bị tổn thương sâu sắc !
Nhưng Lăng Mặc cởi áo lót của cậu xong rồi cột nó vào người con thỏ, sau đó ngoắc tay với Khúc Quân !
Bây giờ Khúc Quân mới hiểu, Lăng Mặc muốn cột áo vào người con thỏ để gây ra tiếng động lớn hơn, mục tiêu cũng trở nên giống như có người đang chạy.
Khúc Quân nhớ lại nội tâm bi thương hồi nãy thật muốn đập đầu chết đi được !
Mi rất muốn bị Lăng Mặc ấy ấy sao !
Khúc Quân vội vàng vặn bình nước kim loại ra, đưa thiết bị theo dõi cho Lăng Mặc.
Lăng Mặc đút cho con thỏ, chắc chắn nó đã nuốt xuống rồi, Khúc Quân cũng nhanh chóng mặc áo khoác vào, nhìn Lăng Mặc vỗ mông con thỏ.
Con thỏ có lẽ nhất thời bị dọa nên nằm im không cựa quậy, cho đến khi Lăng Mặc lại vỗ thêm một cái, lúc này nó mới cử động.
Sau đó nó chạy thoắt vào lùm cây trước mặt.
Khúc Quân siết chặt súng, núp với Lăng Mặc ở phía sau thân cây, bọn cậu đang đợi đối phương phát hiện ra con thỏ.
Hoặc là đi theo con thỏ, hoặc là nổ súng bắn chết nó. (Thỏ: QAQ)
Vừa lúc đó, đám mây trên trời tản đi, ánh trăng chiếu xuống giúp Khúc Quân thấy bên kia sông có đốm sáng lóe qua.
Khúc Quân căng thẳng trong lòng, đó là ống kính nhìn xuyên đêm !
Cậu theo bản năng kéo Lăng Mặc ra sau lưng mình, cậu lo lắng thời điểm cậu không chú ý, Lăng Mặc sẽ bại lộ và bị bắn trúng.
Khi cậu vươn tay nhéo Lăng Mặc, nhưng không cẩn thận nhéo phải mu bàn tay của anh.
Cậu vốn nghĩ sẽ bị Lăng Mặc hất tay ra, hoặc là Lăng Mặc sẽ lấy tay cậu ra, nhưng cậu không ngờ Lăng Mặc rũ tay tại chỗ, không nhúc nhích gì.
Rất lâu rồi cậu không còn cảm nhận được ấm áp từ tay anh.
Khúc Quân biết rõ mình nên tập trung chú ý tay súng bắn tỉa phía chính diện, nhưng toàn bộ máu huyết của cậu đều dồn hết vào đầu ngón tay, Khúc Quân cố gắng tự nhủ không nên để Lăng Mặc ghét cậu vào lúc này, nhưng cậu vẫn không nhịn được nhẹ nhàng nhấc ngón tay lên, ngay lập tức nơm nớp lo sợ, đợi Lăng Mặc hất tay mình ra.
Nhưng còn chưa đợi xong thì tay bắn tỉa phía xéo đối diện nổ súng, nhưng không bắn vào bụi cây nơi con thỏ chạy qua.
Khúc Quân trợn to hai mắt, cậu chắc chắn chỗ viên đạn bắn ra tuyệt đối không phải là vị trí mà cậu nhìn thấy đốm sáng ống kính nhìn xuyên đêm, nói cách khác phía đối diện có ít nhất hai tên đang phục kích.
Mẹ ! Quả này khó ăn rồi đây !
Khúc Quân đang định thả tay Lăng Mặc ra để cầm súng, nhưng không ngờ lại bị Lăng Mặc kéo về.
« Đừng đi ra ngoài. » Lăng Mặc nhỏ giọng nói, anh dùng chút lực kéo Khúc Quân trở lại.
Lúc này bọn cậu thấy ở phía xa xa bên kia, có một tên đang vừa cúi thấp người vừa đi, liên tục ẩn mình dưới nhánh cây dày đặc, từ từ tiến lại gần con thỏ kia.
Đây là tên thứ ba.
Khúc Quân nuốt nước miếng, nếu đối phương có thể ẩn núp dưới tán cây đi tìm con thỏ kia, như vậy cậu cũng có thể.
Khúc Quân vừa quay đầu lại, suýt chút nữa đụng phải chóp mũi của Lăng Mặc, tiếp xúc với nhiệt độ quen thuộc như thế, Khúc Quân lại cảm thấy cổ họng mình khô nóng.
Cậu cũng nghi ngờ lúc cậu còn là Lộ Kiêu, có phải Lăng Mặc đã làm gì với cậu rồi không, mà tại sao cứ mỗi lần lại gần đối phương là Khúc Quân cảm thấy bầu không khí xung quanh nóng như đổ lửa ?
Dựa theo tính cách của Lăng Mặc, anh hẳn là sẽ tránh Khúc Quân, nhưng anh vẫn chống tay xuống đất duy trì tư thế như cũ.
Điều này làm Khúc Quân có ảo giác, tựa như Lăng Mặc vẫn im lặng đợi chờ ở đó, chờ cậu đến gần, chờ da thịt của cậu chạm vào anh.
Giống như một người thợ săn kiên nhẫn ẩn núp.
Ngay cả ánh mắt cũng không có ý tránh đi, tự nhiên nhìn thẳng vào Khúc Quân, bình thản nhưng lại sâu không lường được.
Bình tĩnh lại đi Khúc Quân, bây giờ không phải là thời cơ tốt để mi tiếp cận Lăng Mặc đâu, thân phận bây giờ của mi là người của Hắc Tước, mi phải ở đây chơi trò sinh tồn dã ngoại để thành lập lòng tín nhiệm với Lăng Mặc, còn phải sống sót đến phút cuối cùng !
Bây giờ, cần phải giải quyết ít nhất ba kẻ địch phiền phức.
Khúc Quân giơ tay ra hiệu với Lăng Mặc, ý bảo cậu muốn lén đi sau lưng tên đang tìm con thỏ kia.
Lăng Mặc híp mắt lại, anh không đồng ý để Khúc Quân đi mạo hiểm.
Nhưng đối với Khúc Quân mà nói, không mạo hiểm thì sẽ không giải quyết được khốn cảnh trước mắt.
Khúc Quân chỉ chỉ phía đối diện, ý là muốn Lăng Mặc yểm trợ để cậu hành động, chú ý hai tên ở phía đối diện bên kia sông.
Không cho Lăng Mặc cơ hội đồng ý hoặc phản đối, Khúc Quân liền cúi thấp người, đi vòng qua từ phía sau thân cây.
Cậu đi theo hướng gió thổi trong rừng, nhanh nhẹn và nhẹ nhàng, nhưng theo bóng dáng di chuyển, tay bắn tỉa ở bên kia sông đã phát hiện ra cậu, một viên đạn xé gió lướt qua lưng Khúc Quân, ghim sâu vào trong thân cây, người nổ súng là bên xéo phía đối diện, còn tên phục kích ở chính diện vẫn an tĩnh như không tồn tại.
Khúc Quân không thể không bội phục sự nhẫn nại và im lặng của tên phía chính diện, nếu không phải đã thấy đốm sáng từ ống kính ngắm xuyên đêm hồi nãy, Khúc Quân sợ rằng sẽ không thể phát hiện ra người nọ.
Lúc con thỏ xoay người trong tích tắc kia, Khúc Quân đã phóng dao đi, mặc dù đối phương có phản kích, nhưng gã đã thất thủ trước, viên đạn hoàn toàn lệch hướng.
Nơi này phát ra tiếng súng vang, đồng nghĩa với việc những kẻ khác cũng sẽ nhanh chóng tăng viện, phải tốc chiến tốc thắng mới được !
Khúc Quân nổ súng về phía bên kia bờ, quả nhiên nhận về một loạt tiếng súng càn quét, cậu chỉ mong mình và Lăng Mặc có ăn ý dù chỉ một chút, rất nhanh băng đạn của Khúc Quân đã hết, cậu nhất định phải lấy được cái xác của kẻ đã ngã xuống kia.
Thần kinh gần như bị căng chặt thành một đường thẳng tắp, Khúc Quân quyết định đánh cược một lần.
Cậu gập chân lấy đà nhảy qua, chỉ nghe một loạt tiếng súng, tựa như chấn vỡ cả bầu trời đêm.
Khúc Quân té xuống, ôm lấy cái xác kia rồi lập tức xoay người.
Sau một giây, trái tim cậu như ngừng đập, màng nhĩ vo ve lùng bùng, nuốt nước miếng, sau đó cậu mới phát hiện không hề bị đau gì cả.
Phát súng kia không bắn trúng cậu… Và hình như tiếng súng kia là của Lăng Mặc.
Tiếng súng nổ đồng loạt ngừng lại, chẳng lẽ Lăng Mặc đã tiêu diệt đối phương chỉ với một phát súng ?
Anh thật sự có bản lĩnh đó ? Khúc Quân nâng cái xác lên một chút, phía đối diện không có động tĩnh gì.
Khúc Quân lập tức rút con dao trên cổ cái xác ra, nhét lại vào bắp chân mình, tiếp theo tháo súng của đối phương ra, và tất cả những vật dụng có thể dùng được.
Cậu cõng cái xác kia lên lưng, chỉ nghe ‘ầm—‘ một tiếng, chính là tay bắn tỉa phía chính diện im lặng nãy giờ đột nhiên nổ súng.
Viên đạn xuyên qua cánh tay của cái xác bắn trúng vai Khúc Quân.
« Ưm… » Khúc Quân nghiến răng, im lặng không nhúc nhích.
Cậu nhìn về phía Lăng Mặc, đối phương giơ tay ra hiệu với cậu, quơ ngón tay vẽ trong không khí ‘Một, hai, ba’ với Khúc Quân.
Lúc Lăng Mặc viết số hai, chớp mắt Khúc Quân lập tức biết người này muốn làm gì !
Lăng Mặc móc áo khoác của mình vào nhánh cây rồi thò ra ngoài, đối phương lập tức ngừng bắn.
Khúc Quân đột nhiên cầm súng đứng dậy, thừa dịp đối phương dời họng súng đi mà bóp cò.
Cơ hội như vậy chỉ có một lần, cậu chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm và trí nhớ để phán đoán vị trí của đối phương, nếu như trượt, một phát súng tiếp theo của đối phương sẽ nhắm thẳng vào đầu cậu !
Sau khi bóp cò, Khúc Quân nhanh chóng nằm xuống, tiếp tục kéo cái xác lên che người lại, sau đó bò đến chỗ Lăng Mặc.
Không có bất kỳ ai nổ súng nữa, mãi cho đến khi Khúc Quân bò tới vị trí của Lăng Mặc.
« Mẹ nó vừa rồi cậu là muốn làm gì ? » Khúc Quân nhỏ giọng mắng đối phương.
« Cậu biết rõ đối phương có kiên nhẫn và kỹ thuật ! cậu ép tôi phải bắn trúng gã trong thời gian tích tắc ! Nếu như tôi không bắn trúng thì sẽ bị đối phương giải quyết ! »
Lăng Mặc ra vẻ không cho là đúng, chỉ nhàn nhạt nói « Thời gian ngắn như vậy là đủ cho anh rồi. »
« Cậu lấy đâu ra tự tin thế ? »
« Nếu như không phải vậy thì lúc đầu ngồi trên trực thăng, anh không thể bắn trúng tôi. »
Lăng Mặc sửa sang lại cổ áo, tựa như cánh rừng này là phòng nghiên cứu của anh, mà anh còn phải giữ vững phong thái ăn mặc chỉnh tề của mình.
« Cậu đây là đang trả thù tôi bắn cậu ? »
« Nếu như anh không tự tin với chính mình thì lúc nãy anh đã nằm bẹp chờ ở đó cho đến khi trời sáng. »
Lăng Mặc đi tới hơi quẹt qua vai Khúc Quân, cậu lập tức hít sâu một hơi, bụm lấy bả vai mình, có thể cảm nhận được dòng máu ấm nóng trong kẽ tay.
« Anh bị thương ? » Lăng Mặc quay đầu lại, giọng nói căng cứng khác hẳn mới nãy.
« Đúng ! Tôi cũng vì bị thương nên mới không dám chắc có thể bắn trúng trong thời gian sét đánh như vậy ! Hơn nữa còn phải bắn đối phương trong bóng tối ! »
« Anh đang tức cái gì ? »
Lăng Mặc vừa nói vừa đi tới cầu tàu.
Ngay tại lúc anh sắp đặt chân lên cầu thì đột nhiên bị Khúc Quân kéo trở lại, Khúc Quân đang định đấm Lăng Mặc một quyền, nhưng bị anh chụp lấy nắm đấm.
« Có vẻ như tính tình của anh không được tốt. » Lăng Mặc lãnh đạm nói.
« Tính tình tôi không tốt là bởi vì tôi không nghĩ cậu muốn chơi xong cái mạng nhỏ của mình như vậy ! » Khúc Quân chỉ tay về phía cầu tàu, ở đó có giăng một đường dây cực mảnh, trời hôm nay nhiều mây, ánh trăng lúc tỏ lúc mờ, không dễ dàng phát hiện ra đường dây này, nếu Lăng Mặc mà đạp lên thì chẳng những cây cầu này sẽ nổ gãy, mà nếu người may mắn không chết, thì cũng sẽ mất đi hai chân.
Nghĩ tới đây, Khúc Quân thầm run sợ trong lòng.
Lúc này Lăng Mặc lại nhìn Khúc Quân, trong ánh mắt của anh ánh lên cảm xúc mà Khúc Quân quen thuộc, nhưng cậu vẫn không thể nào hiểu được nỗi ưu tư trong đó.
Thật ra thì anh đã sớm phát hiện ra cái bẫy kia « Tôi không phải người ngu. »
Khúc Quân thả tay, có chút tự giễu cười.
« Cũng đúng. »
Hai người vượt qua cái bẫy, Khúc Quân đi trước dò đường, ra hiệu Lăng Mặc đi sau cách mình khoảng ba mét.
Nếu như phía trước còn có cái bẫy khác, Khúc Quân hy vọng mình là người biết đầu tiên.
« Anh rất kì lạ. »
Lăng Mặc lên tiếng.
« Ờ, thế à. » Khúc Quân ghìm súng tiến về phía trước, cậu cố gắng chắn trước mặt Lăng Mặc, nếu như có người phục kích ở phía đối diện, Khúc Quân sẽ là người đầu tiên bị bắn trúng.
« Vừa rồi lúc anh xông ra, anh có một sự tín nhiệm mù quáng với tôi. Anh giao sau lưng của mình cho tôi, anh không sợ tôi không đáng tin, hay là trực tiếp giết chết chết anh sao? »
Mặc dù Lăng Mặc đã nói nhiều hơn lúc trước, nhưng điều này không chứng minh Lăng Mặc bắt đầu tin tưởng cậu, bởi vì giọng nói của Lăng Mặc vẫn không hề có chút nhiệt độ nào.
Mà Lăng Mặc đi sau lưng cậu trông giống như đang đi tản bộ ban đêm vậy, không hề có chút lo lắng nào.
Khi đi qua đoạn cầu này, Khúc Quân tìm được tay bắn tỉa kiên nhẫn phục kích ở phía chính diện đã bắn trúng vai mình, trên má của gã trúng một phát đạn, xem từ góc độ là Khúc Quân bắn trúng.
Lăng Mặc rũ mắt, lãnh đạm nói « Kỹ thuật bắn súng của anh rất tốt. »
Nghe đến đây, lửa giận của Khúc Quân lại bốc lên, bất thình lình đánh úp về phía Lăng Mặc.
Cảm giác bị Lăng Mặc dò xét ranh giới cuối cùng thật sự rất tệ hại !
Phản ứng của Lăng Mặc rất nhanh, anh nghiêng mặt sang né nắm đấm của Khúc Quân, tóc mai của anh lướt qua mu bàn tay của cậu, Khúc Quân cảm thấy mình đúng là bị điên rồi, nếu không thì tại sao chỉ đụng chạm nhẹ như thế mà đã muốn đè đối phương xuống ?
Hành động của cậu còn nhanh hơn não !
Với thân thủ của Lăng Mặc, anh có thể nâng đầu gối húc mạnh vào bụng cậu, Khúc Quân cũng đang đợi cơn đau đó ập tới để làm cho đầu óc tỉnh táo lại, nhưng Lăng Mặc chỉ đưa tay chặn vai cậu lại, lúc lưng của Lăng Mặc ngã chạm đất, cằm của Khúc Quân trực tiếp đụng vào cằm đối phương.
Cậu đau đến nỗi ứa nước mắt !
« Cằm của cậu làm bằng bê tông à ! » Khúc Quân chống tay nhổm dậy thì phát hiện tay của Lăng Mặc vẫn giữ chặt cậu.
Ánh mắt tối đen của anh làm Khúc Quân cảm thấy nóng trong người.
« Thần kinh của anh mới cứng như bê tông. Lý do anh đánh tôi là gì? »
“…Cậu mẹ nó còn khen tôi bắn súng giỏi? Đó không phải là bắn giỏi mà là vận may tốt! Nếu tôi xui xẻo thì mạng nhỏ cũng bị cậu chơi xong!”
“Lần đầu có thể coi là trùng hợp, nhưng lần hai tuyệt đối là thực lực.”
“Cái gì lần đầu, lần hai?” Khúc Quân sửng sốt hai giây, sau mới hiểu Lăng Mặc nói lần đầu là lúc cậu bắn trúng anh ở trên trực thăng, cậu càng tức giận không chỗ xả “Cậu là đang trả thù tôi đúng không? Trả thù tôi bắn thuốc mê cậu đúng không?”
“Anh nghĩ nhiều rồi.”
Lăng đáp lại bốn chữ coi như trả lời xong.
Nhưng lời nói tiếp theo càng khiến Khúc Quân tức ói máu.
“Bây giờ anh đây là muốn ve vãn tôi?”
Lăng Mặc nâng eo lên, bả vai của Khúc Quân căng thẳng, lập tức bò dậy.
Cú va chạm vừa rồi làm cậu quá bối rối.
“Tôi… Tôi nói cho cậu biết, hại chết tôi không sao, nhưng cậu đừng hại chết chính mình!”
Không hề có chút tinh thần hợp tác, huấn luyện viên Lương đã huấn luyện anh như thế nào vậy!
Nói xong, Khúc Quân đi đến ngồi xổm bên cạnh cái xác, vét sạch những gì có thể dùng được.
Cậu biết Lăng Mặc đang đứng phía sau nhìn mình, điều này làm cho Khúc Quân rất khẩn trương, muốn tháo băng đạn trên cái xác ra nhưng loay hoay mãi mà không làm được.
“Xem ra tôi thật sự phát bực với anh.” Lăng Mặc đi tới ngồi xổm bên cạnh cậu, anh vươn tay tới giữ lấy cổ tay của Khúc Quân.
Khúc Quân cứng người tại chỗ không nhúc nhích.
“Để tôi tháo.”
Khúc Quân lập tức rút tay về, nhìn Lăng Mặc dứt khoát tháo sạch hết tất cả trang bị trên cái xác.
Cái xác này có một cây súng bắn tỉa rất ngon, Khúc Quân nhìn mà thèm. Đang định cầm nó lên thì bị Lăng Mặc giữ lấy cổ tay.
“Nếu như anh sử dụng nó, đến khi người của Hắc Tước tìm được thi thể này thì cũng biết luôn anh ở đâu.”
“Không phải chứ, súng bắn tỉa mà cũng có gắn thiết bị theo dõi?” Khúc Quân cầm súng lên nhìn, cảm thấy tính năng của cây súng này rất tốt, chắc chắn Hắc Tước sẽ không nguyện ý vứt nó đi, nhưng thiết bị theo dõi gắn ở trên người thì không nói gì, nhưng trên súng cũng có á?
“Anh rất thích nó?”
Giọng nói của Lăng Mặc dịu đi không ít, làm cho Khúc Quân hết hồn, cảm thấy giống như Lăng Mặc đang dỗ cậu bớt giận vậy.
“Ừ, cảm giác rất thuận tay, hơn nữa còn có thể bắn thủng túi trang bị, tôi cảm thấy cái này giúp ích cho chúng ta nhiều lắm.” Khúc Quân có chút tiếc nuối “Nhưng mà chúng ta không có thời gian phá hủy nó, đi thôi.”
“Mười giây là đủ.”
Nói xong, Lăng Mặc quỳ một gối xuống, tiếp theo vang lên âm thanh có tiết tấu, anh đã tháo cây súng ra.
Ở bộ phận gác lên vai, ngón tay thon dài của Lăng Mặc thò vào, trực tiếp kẹp ra một thiết bị nhỏ đang phát sáng, rồi ném sang một bên.
“Nhanh chóng thu dọn, chúng ta đi.”
Lăng Mặc đứng dậy, Khúc Quân nhanh chóng cất đồ vào trong balo của bọn cậu, rồi nhanh chóng chạy lên phía trước Lăng Mặc, quẹt ra mấy nhánh cây thấp chắn đường, vì để tránh bị phát hiện, bọn cậu không dám sử dụng đèn pin.
“Nếu anh nói tín nhiệm tôi là vì không có lựa chọn nào khác, nhưng tại sao anh lại vì tôi mà gánh vác hết mọi nguy cơ?” Lăng Mặc lại hỏi.
===Hết chương 61===
Tác giả có lời muốn nói: Day 61.
Khúc Quân: Mau thành thật khai báo! Anh đã làm gì với em! Tại sao mỗi lần anh tới gần một chút là em cảm thấy nóng quá trời!
Lăng Mặc: Em cút sang một bên để anh trải drap giường.
Khúc Quân: Cút em gái anh!
Lăng Mặc: Em cần anh tới để làm cân bằng nội tiết tố của em.
Cá: Chúc mừng anh bị Lăng Mặc quyến rũ thành công =)))