Xuân Chi đã lặng lẽ phàn nàn đối với lựa chọn đến Cảnh Dương Cung của ta, nhưng sau khi nàng ta nghĩ đến Lương phi nương nương hỉ nộ vô thường nên cũng không nói gì nữa.
Nàng ta chỉ trưng ra vẻ mặt khinh thường cảnh cáo ta: “Sau này cầu cầu, lộ về lộ, chúng ta không còn quan hệ gì, ngươi phú quý, ta cũng không nghĩ muốn thơm lây, ta phú quý, ngươi cũng đừng mơ tưởng được chia một chén canh.”
Đây rõ ràng là sợ về sau ta muốn dính lấy hào quang của nàng ta, bèn chặt đứt quan hệ trước.
Nói xong nàng ta cũng không quan tam đến ta nữa, hưng phấn đi theo lão thái giám đến lãnh cung.
Ta nhìn bóng dáng Xuân Chi đồng thời cười giễu, huyết hải thâm thù kiếp trước ta còn chưa đến báo thù đâu, ả ta và Lý Ngao một người cũng đừng nghĩ sẽ chạy thoát.
Nhưng lúc này ta còn có chuyện khẩn cấp hơn cần phải làm so với chuyện báo thù.
Ta xách bao vải đi theo phía sau tiểu thái giám của phủ Nội Vụ đi tới Cảnh Dương Cung.
Trong lòng ta sốt ruột, cho nên đi rất nhanh, hoàn toàn không cần tiểu thái giám kia dẫn đường, dù sao con đường đi đến Cảnh Dương Cung ở kiếp trước ta đã đi không biết bao nhiêu lần rồi.
Kiếp trước vào lúc ta bị Lý Ngao tra tấn, trong hậu cung không có người nào dám đứng lên bênh vực ta, là Lương phi đã phát thiện tâm, bảo vệ ta nhiều lần, cho nên giờ trùng sinh trở về, ta nhất định không thể để Lương phi và nhị hoàng tử Lý Liệt của bà lại chếc oan chếc uổng nữa.
Vừa đến của Cảnh Dương Cung, ta đã nghe thấy bên trong truyền đến tiếng ầm ĩ, trong lòng ta kinh hãi, lo lắng mình đã tới chậm bèn không màng đến tiểu thái giám dẫn đường mà trực tiếp vọt đi vào.
04
Mới vừa vào cửa đã nghe thấy Cảnh Dương Cung đang rối loạn, bên trong còn truyền đến tiếng Lương phi nương nương tức giận: “Thái y đâu? Sao giờ còn chưa đến đây?”
Nghe câu nói này khiến ta thấy yên tâm hơn, thái y còn chưa tới, vậy hết thảy vẫn còn kịp.
Thừa dịp không ai chú ý, ta lén lút đi tới cửa để xem xét tình huống trong phòng.
Mấy cung nữ, thái giám đang co rúm lại đứng ở một bên, Lương phi nương nương đau lòng nhìn người Lý Liệt toàn là máu, dây đầy ra giường nệm, bà gấp đến mức rớt nước mắt, lại sợ bị Lý Liệt phát hiện, ra nên vội vàng lau nước mắt.
Tầm mắt của dừng ở người nằm trên giường kia, đây là ta lần thứ hai nhìn thấy Lý Liệt, là ‘’Chiến thần què chân’’ trong truyền thuyết.
Lúc này mặt Lý Liệt đầy mồ hôi, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, không hề có huyết sắc, rõ ràng chính mình đang cực kỳ đau đớn, còn muốn trấn an một Lương phi ở bên cạnh không cần lo lắng.
Một người lương thiện như vậy thế mà kiếp trước lại chếc thê thảm.
Kiếp trước hắn chếc trận ở biên cảnh, vì bảo vệ bá tánh Đại Lương ở biên cảnh, một đội quân nhỏ gồm 2000 người cố giữ chân với đội quân 30.000 người của quân địch, cầm cự vững chắc được nửa tháng.
Để những bá tánh ở nơi đó có thời gian rút lui đến nơi an toàn, còn hắn lại bị kẻ địch ch/é/m rơi đ/ầu đưa về kinh thành thị uy, cho nên lần đầu tiên ta thấy hắn, chính là nhìn thấy thủ cấp của hắn.
Hắn còn rất trẻ, thân là con rồng cháu phượng, còn làm gương cho binh sĩ, thật sự là tốt hơn so với Thái Tử Lý Ngao gấp ngàn lần, vạn lần, khó trách Lý Ngao cảm thấy ghen ghét với Lý Liệt, không tiếc bị phế truất cũng muốn lên kế hoạch chặt đứt hai chân của Lý Liệt.
Ta vẫn nhớ như in vào ngày thủ cấp của hắn bị đưa về, ở kinh thành mưa rơi suốt một ngày, giống như ông trời cũng đang khóc thương vì sự ra đi của người thiếu niên này.
Cũng là vào ngày đó, Lương phi nương nương kiêu ngạo từ trong xương cốt đã nhảy từ trên tường cung xuống, đi theo nhi tử đã khiếnbà kiêu ngạo cả đời này.
05.
Mà đủ loại ân oán ở kiếp trước cũng bắt đầu từ ngày hôm nay.
Hôm nay, hai huynh đệ Lý Ngao và Lý Liệt cùng đi săn, không rõ họ đã cãi nhau vì chuyện gì, sau đó Lý Ngao phóng ngựa như điên đâm vào Lý Liệt, cuối cùng vó ngựa còn hung hăng đạp lên trên hai chân của Lý Liệt.
Hoàng Thượng vì việc này mà đã phế truất vị trí Thái tử của Lý Ngao và đày vào lãnh cung. Còn Lý Liệt, tuy được cứu trở về, nhưng hai chân cũng rơi vào cảnh tàn tật, mất đi tư cách tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế.
Cuối cùng đi đến biên cảnh xa xôi, lập chí bảo vệ bá tánh Đại Lương, chỉ với mỗi cú đấm đã gây dựng được danh hiệu “Chiến thần què chân”, thậm chí cuối cùng vì bá tánh Đại Lương mà chếc trận, đúng là trung thành và can đảm.
Còn đầu sỏ gây tội Lý Ngao, sau này lại được thả ra khỏi lãnh cung, vì Hoàng Hậu tìm ra chứng cứ nói là con ngựa kia đã bị người khác hạ thuốc, mục đích chính là để hãm hại Thái Tử, Lý Ngao bị oan.
Lý Ngao cũng quỳ gối trước mặt Hoàng thượng khóc lóc thảm thiết, nói bản thân cảm thấy hổ thẹn với Lý Liệt, tranh thủ giành lấy tình thương cha con từ Hoàng Thượng.
Nhưng ta nhớ rõ ràng, ngày Lý Ngao bị biếm vào lãnh cung ấy, là ta trực đêm, chính tai ta nghe thấy Lý Ngao ở trong phòng dùng lời nói độc ác nhất để mắng Lý Liệt, thậm chí còn ảo não vì vó ngựa không dẫm chếc Lý Liệt.
Cho nên kiếp này, ta nhất định phải cứu được hai chân của Lý Liệt, không chỉ vì riêng chuyện Lý Ngao kiêng kị Lý Liệt, như vậy có thể khiến Lý Ngao ngột ngạt, mà cũng là vì ta thật tình kính nể Lý Liệt luôn một lòng suy nghĩ cho bá tánh.
Trong mớ suy nghĩ cuồn cuộn, thái y đã đến nơi, hắn ta cẩn thận xem xét vết thương của Lý Liệt rồi lập tức kê đơn, sau đó mang theo nha hoàn đi Thái Y Viện lấy thuốc.
Thuốc mỡ cũng được mang tới, rất nhanh được Lưu ma ma hầu hạ bên người Lương phi nương nương đến tự mình bôi dược.
Ta nhân cơ hội chen đến bên cạnh Lưu ma ma rồi cầm lấy bình sứ đựng thuốc, lấy một ít thuốc mỡ ra đưa cho Lưu ma ma.
Lực chú ý của mọi người đều đổ dồn vào Lý Liệt ở trên giường, không có ai chú ý tới ta lén lút bôi thuốc mỡ vào sát miệng vết thương ở ngón tay cái.
Đây là lúc trên đường ta mới tới dùng cây trâm cắt qua.
Thấy Lưu ma ma sắp bôi thuốc vào chân Lý Liệt, ta kêu lên một tiếng: “Đau quá!”
Tiếng kêu của ta có vẻ cực kỳ vang dội ở căn phòng vốn yên tĩnh này, trong nháy mắt hấp dẫn tầm mắt của những người ở đây. Vì ta đang cầm thuốc mỡ, nên mọi người lập tức chú ý tới ngón tay cái của ta vì chạm vào thuốc mỡ nên đã xuất hiện sưng đỏ.
Chỉ liếc mắt một cái, Lương phi đã tức giận đến mức toàn thân phát run, còn Lưu ma ma cầm thuốc mỡ trong tay cũng run rẩy, lập tức ném thuốc mỡ đi theo bản năng, trên mặt còn mang theo vẻ hoảng sợ khi nghĩ lại, bởi vì bà ấy đã nhìn ra, thuốc mỡ này có độc.
Lương phi trực tiếp chỉ vào ta tức giận nói:
“Người đâu, bắt cung nữ này lại, lại đến Thái Y Viện cũng bắt cái tên thái y vừa mới khám kia cho bổn cung.’’
“Cho dù hôm nay bổn cung phải liều mạng cũng muốn mang theo bọn họ đi hỏi Hoàng Thượng, có phải hậu cung này đã không còn nơi để mẫu tử chúng ta dung thân nữa hay không!”
Ta trực tiếp quỳ xuống.
Chờ hai tên thái giám làm theo mệnh lệnh đến áp giải ta đi.