Ta Muốn Làm Thiên Đao

Chương 435: Lên đường

Thanh Sơn Biệt Viện, Thư phòng.

Nghe Thiên Hương giải thích, Tống Khuyết mới hiểu nguyên do nha đầu này khi nãy làm một loạt hành động kỳ quái.

Hoá ra tại trong Bách tộc bên kia cũng có những dạng tồn tại giống như Cương thi thế này.

Tất nhiên nó không phải cương thi, bọn họ không có bản lĩnh giống Cản Thi Phái nuôi dưỡng xác chết rồi biến chúng thành công cụ có thể hoạt động theo ý mình. Bách Tộc chính là lấy người sống ngâm trong ao độc rồi dùng các loại bí pháp luyện nó thành khôi lỗi, thành phẩm hay còn được gọi là Độc Khôi.

Độc Khôi trong quá trình đào tạo trí óc đã bị hỏng hẳn, bọn nó còn sống nhưng linh trí cực thấp, hầu như không thể tự suy nghĩ, chỉ biết nghe theo lệnh của chủ nhân rồi hành động thế thôi.

Bù lại, đám này lại được một bộ vô cùng cường hoành thể phách. Có thể nói đao thương bất nhập, thuỷ hoả bất xâm cũng không quá.

Trung thành, mạnh mẽ, không biết sợ hãi, nhờ những ưu điểm đó mà Độc khôi rất được các thế lực trong Thập Vạn Đại Sơn ưa chuộng. Đáng tiếc việc luyện khôi chi phí đắt đỏ, xác suất thành công lại không cao, nên chỉ có những đại lão chân chính mới có thể sở hữu một con.

Trước mặt Ngân Giáp Thi theo như lời Thiên Hương nói cùng Độc Khôi bộ dạng cũng không khác. Bây giờ chỉ cần dùng bí pháp dẫn các loại độc tố nhập thể át đi mùi thi độc là hoàn toàn có thể thật giả lẫn lộn đem ra sử dụng mà không dẫn tới người nghi ngờ.

Đã có biện pháp giải quyết, vậy không còn vấn đề.

Tống Khuyết liền vui vẻ đem tiểu Ngân cương giao cho yêu nữ này tuỳ nàng lăn lộn.

“Tiểu nha đầu, ngươi là thật sự không cần ta giúp ngươi hoá trang dịch dung?”

“Không cần, bản cô nương có thể đảm bảo không ai nhận ra ta.” - Không biết đã cam đoan bao nhiêu lần, tiểu ớt cay khó chịu khoát tay lắc đầu.

Thấy nàng bộ dáng chắc chắn như thế, Tống đại quan nhân cũng tin tưởng mấy phần. Cũng không khuyên thêm nữa chỉ dặn dò:

“Vậy được, gia hỏa này ngươi dẫn đi thôi. Tạm thời nó sẽ nghe lệnh ngươi làm việc.”

“Hay lắm!” - Có món đồ chơi mới, Thiên Hương cũng không tiếp tục nán lại lâu thêm, lúc này tiền tung tăng rời đi rồi.

Nhìn đôi âm binh này đã dắt nhau đi xa, Tống gia không kìm lòng được còn cố gắng nói vọng theo nhắc nhở.

“... tên nó là Bộ Kinh Vân.” – Hi vọng sẽ không có tiểu Bộ ra đời.

…..

Dương Nam Phủ,

Bên ngoài đại môn của một toà trạch viện rộng lớn, hai vị mặc lấy in tiêu chí Cự Kình Thương Hội trang phục đang cung kính dẫn đường cho một đội ngựa xe đi vào.

Lúc này, đợi trên xe người bước xuống, bọn họ mới lần nữa khom người thi lễ:

“Ra mắt Tống công tử, Vân tiểu thư!”

Đến chính là Tống gia một đoàn 6 người, vốn từ đầu chỉ có 5 gồm Tống Khuyết, Vân Hi chủ tớ cùng Nhiếp, Hùng bọn họ. Làm sao lão Tả tha thiết đặt nguyện vọng muốn đồng hành, ngẫm lại thằng này ở nhà cũng chỉ là ăn no vô tích sự hắn liền tặc lưỡi đồng ý rồi.

Chiều tối qua từ Thanh Hà bến tàu khởi hành, trên thuyền lênh đênh một ngày trời sau đến bây giờ bọn họ cuối cùng cũng coi như đặt chân đến Dương Nam.

Tại đây, Vu gia người đã giúp hắn chuẩn bị kỹ càng. Xe đưa đón cùng chốn nghỉ chân tất cả đều là tốt nhất, không cần Tống Khuyết phải bận tâm thứ gì.

Dù sao Vu gia nói gì cũng là thương hội hàng đầu tại phương nam mấy đạo, chút ấy tiền trinh có đáng là gì. Nói nữa Tống, Vân hai người còn là bọn họ chính thống hợp tác đồng bọn đây.

Giơ tay hư đỡ Vân mỹ nữ xuống xe, Tống đại quan nhân mới quay sang hai vị Vu gia nhân chắp tay cảm ơn:

“Tối muộn còn làm phiền nhị vị huynh đệ, thật sự ngại quá!”

“Tống công tử khách khí, được phục vụ ngài chính là chúng ta vinh hạnh.”

Này hai người cũng không phải a miêu a cẩu, mà đều là Cự Kình Thương Hội người quản sự một trong. Do Vu Đại Thanh bận việc qua Nam Hải Quận công tác nên mới cử bọn họ đại diện thay mặt đón tiếp hắn mà thôi.

Biết Tống Khuyết mấy người tàu xe vất vả, hai người này cũng không dám nấn ná ở lại lâu, lễ phép từ chối hắn lời mời ở lại dùng bữa sau bọn họ liền vội vàng cáo từ.

Ngoại nhân đã đi,

Trong lúc Thanh Trúc, Hùng Bá mấy người đang bận rộn thu dọn đồ đạc vào trong phòng. Tống lão gia ngược lãi vẫn còn thời gian nhàn nhã cùng Vân Hi trò chuyện:

“Lát nữa ăn tối xong chúng ta cùng đi Cao gia bái kiến Cao tiền bối một mặt chứ?”

Nghe thằng này vậy mà rủ mình cùng đi, Vân Hi ngạc nhiên:

“Ta? Ta đến đó mà làm gì?”

“Ha hả, Vân mỹ nữ ngươi đến cũng có thể nói chuyện với Cao phu nhân mà, nhân tiện cho chúng ta thương hội sản phẩm mới quảng cáo một lần, một công đôi việc.”

Nghĩ đến Tứ Hải sắp đưa ra sản phẩm mới xà phòng, không phải mục tiêu nhắm đến cũng chính là những vị quý phụ nhân như thế này sao? Vân Hi liền sảng khoái đáp ứng:

“Được, vậy đợi ta về phòng đổi lại trang phục đã.”

Cô nàng này cũng là lôi lệ phong hành, nói liền làm gọi lên Thanh Trúc nữa, hẳn là đi tắm rửa hay chỉnh trang lại nhan sắc đi.

Việc của nữ nhân, dù sống đến 2 đời người Tống đại quan nhân cũng chưa hiểu hết được.

.......

Tối hôm đó,

Nhanh chóng ăn nhẹ chút gì lót dạ sau, Tống Khuyết liền kêu trong viện hạ nhân chuẩn bị xe ngựa. Cũng không mang theo ai cả, chỉ có hắn cùng Vân Hi hai người đồng hành đến bái phỏng Cao gia.

Lão cao cũng rất cho vị này tân tấn tuấn kiệt mặt mũi, nghe tin hắn đến bái phỏng liền đích thân dẫn theo nhi tử Cao Tuấn nữa ra cổng chào đón:

“Ha ha, Tống hiền chất, lâu ngày không gặp phong thái lại hơn xưa. Tại Phủ thành ta còn không thiếu nghe những đại sự ngươi làm ở Linh Giang, làm tốt lắm!”

“Bá phụ quá khen, chỉ là thằng chột làm vua xứ mù, tiểu đả tiểu nháo thôi.”

“Cao huynh tốt!”

Tống đại quan nhân cũng không dám thất lễ, vội vàng chắp tay thi lễ cho 2 người vấn an. Thấy lão Cao còn đang nghi hoặc nhìn qua bên cạnh hắn, thằng này lập tức giới thiệu:

“Bá phụ, đây là Vân Hi, là bằng hữu của ta. Nghe nói bá mẫu ở nhà nữ công gia chánh chính là nhất tuyệt, nàng cũng muốn đến học hỏi một hai.”

“Tiểu nữ ra mắt Cao đại nhân!”

“Ha ha, tưởng là ai, hóa ra Vân gia kỳ lân nhi. Tống hiền chất ngươi thật sự hảo phúc khí! Hai vị hiền chất mau mời vào, a Tuấn, mau đi mời ngươi nương qua đây một chuyến.”

“Hắc hắc hắc, rõ!” – Cao đại thiếu không quên ném qua mấy cái ánh mắt ái muội mới hài lòng cười bỉ ổi chạy đi rồi.

Còn lại Tống, Vân hai người sắc mặt như thường, vẫn vui vẻ cùng Cao Kiệt nói chuyện, theo hắn dẫn đường đi vào khách phòng.

Có Vân Hi ở đây, lão Cao cũng không tiện hỏi chuyện công việc. Trong lúc chờ Cao phu nhân đến, 3 người ngược lại vui sướng hàn huyên chuyện nhà, chuyện trên trời dưới đất. Khi nói lão Cao còn không thiếu khen Tống gia hai người đẹp đôi cái gì kim đồng ngọc nữ... để thằng này cười đến không ngậm được mồm.

Vân cô nàng thần kỳ không có ý kiến gì giải thích. Tuy cũng có hơi đỏ mặt ngượng ngùng, nhưng nàng vẫn thoải mái hào phóng cùng Cao Kiệt tiếp tục nói chuyện như thường.

Như này thái độ.... chẳng lẽ... ca mùa xuân đến rồi chăng? – Tống tiện nhân thú huyết sôi trào.

Cũng may nơi này còn có lão Cao, nếu không hàng này có lẽ đã kéo Vân mỹ mi vào một góc kín nào đó để tra hỏi ra ngô ra khoai cho rõ ngọn ngành.

Ba người cứ thế hàn huyên, không bao lâu sau thì đi gọi người Cao thiếu cũng đã hoàn thành nhiệm vụ quay lại. Tống Khuyết lúc này mới có vinh hạnh nhìn thấy vị này Cao phu nhân.

Cũng không quá mức kinh diễm, chỉ là bình thường đẹp thôi. Nếu như ánh mắt thẩm mĩ của Tống Bác sĩ đánh giá, Vân Hi 10 điểm thì Cao phu nhân cũng chỉ tầm 8 điểm thế thôi.

Nhưng chính là như thế một người thường thường không có gì lạ phụ nhân lại có thể đem một vị Bát giai cường giả quản được gắt gao, ngay cả nạp thiếp cũng không dám. Cao Tuấn lão mụ thủ đoạn tự nhiên không thể coi thường.

“Tiểu chất Tống Khuyết ra mắt bá mẫu!”

“Tiểu nữ Vân Hi ra mắt Cao phu nhân!”

“Ha ha, hai vị hiền chất không cần đa lễ, đều ngồi đi.”

“Đa tạ bá mẫu (phu nhân)!”

Nghe Vân Hi gọi mình là phu nhân, Cao phu nhân liền cười trách:

“Vân nha đầu ngươi gọi ta bá mẫu là được, phu nhân gì đó quá mức xa cách.”

“Dạ, bá mẫu!” – Vân Hi tâm tư bát diện linh lung, tự nhiên thập phần khéo léo thuận theo lần nữa dịu dàng cho nàng thi lễ.

Cao phu nhân lúc này mới hài lòng gật đầu:

“Không thiếu lần nghe a Tuấn nhắc đến các ngươi, bây giờ mới có dịp gặp mặt, thật sự là trai tài gái sắc! Phải chi nhà ta tiểu tử này có thể kiếm được một nàng dâu bằng nửa Vân Hi ngươi, lão bà này nằm mơ cũng có thể cười tỉnh.”

Đang yên đang lành cũng bị đào mộ lên quất thi Cao thiếu gia mặt liền táo bón, cũng may hắn lão nương cũng chỉ đá xéo một câu thế thôi, sau nó nàng liền cùng Vân mỹ mi chí thú nói chuyện nữ nhân rồi.

Không lâu sau, hai người này đã thân thiết như cô cháu tỷ muội vậy dắt tay nhau đi tìm một chỗ riêng khác tâm sự đi, để lại không gian riêng cho mấy đại lão gia bàn chuyện.

Thấy mình lão bà (lão nương) đã đi xa, đại Cao, tiểu Cao mới ám thở khẽ một hơi nhẹ nhõm.

Lão Cao từ nãy vẫn dịu ngoan ngồi im một chỗ yên lặng như hũ nút bây giờ đã được đầy máu sống lại. Lại lần nữa khí thế tràn đầy cười lên sang sảng lớn giọng nói chuyện hỏi han.

“Ha ha, hiền chất! Đến uống trà, ngươi đến Dương Nam lúc nào?”

Cái phần này biến đổi sắc mặt để người ngoài nhìn vào mà than thở tự thẹn không bằng.

Tống gia cũng không vạch trần hắn vết sẹo, chỉ coi như cái gì cũng không nhìn thấy, vẫn là sắc mặt ấm áp như thường mỉm cười đáp lời:

“Bá phụ, ta vừa mới đến. Đợi thu xếp qua đồ đạc liền lập tức qua đây cho ngài vấn an.”

“Há, vậy sẽ chưa ăn chứ? A Tuấn ngươi mau qua phòng bếp kêu người chuẩn bị mấy đạo đồ ăn mang lên đây.”

Thấy Cao Tuấn định đứng lên thật, Tống Khuyết vội vàng ngăn lại:

“Không cần bá phụ, Cao huynh. Trên đường ta cũng đã ăn qua rồi, cũng không cảm thấy đói.”

Làm sao lão Cao cha con làm người quá nhiệt tình, tuy hắn mấy lần từ chối nhưng vẫn là kêu người làm mấy món khô nhắm rượu mang lên. Đồng thời còn bắt hắn hứa mấy hôm nữa phải qua nhà dự tiệc mới tạm hài lòng buông tha cho Tống Khuyết lần này.

Cũng may, chỉ có mấy thứ đồ khô như vậy, cũng không mất bao nhiêu thời gian. Nhìn tình cảnh trước mặt, Tống đại quan nhân đành thở dài cùng đại Cao, tiểu Cao ngồi xuống, thuận tiện còn lấy ra một hộp quà trước đó đã chuẩn bị sẵn đặt lên trên bàn