Mọi người vừa dùng xong bữa trưa, Dương gia tỷ muội cùng đám hạ nhân còn đang tất bật dọn dẹp đồ đạc, bên này Tống đại lão gia còn là thư thả ngồi ngoài sân uống trà, thưởng thức cảnh đẹp.
Bận rộn một buổi sáng đến giờ đồ vật đã hết thảy chuẩn bị xong xuôi rồi cho người chuyển lên thuyền trước, chút nữa hắn chỉ cần vác cái xác ra Nam bến tàu liền có thể khởi hành chạy về Dương Nam.
Chuyến này mình rời nhà cũng phải có nửa tháng, suy đi tính lại thấy mọi việc đã sắp xếp ổn thỏa, không bỏ sót chỗ nào sau Tống Khuyết mới ân tâm phần nào.
Trong nhà để lại Dương Kế Nghiệp cùng Đao Tử trông coi, sau lưng còn có Thải Hồng vị này siêu cấp cao thủ trấn giữ, an toàn có thể đảm bảo.
Bên kia Tứ Hải Thương Hội thuyền hàng thì giao cho Phạm Nhất Vượng lo liệu. Hắn sẽ dùng phân hồn điều khiển Ngân Giáp Thi đích thân đi theo áp tải, bản thể cũng là chuẩn bị sẵn sàng bất cứ lúc nào đều có thể đi qua giúp đỡ.
Chuẩn bị đến mức này, Tống lão ma cũng rất chờ mong Báo Khánh Châu người sẽ đến đâm đầu vào rọ, thực sự thằng này Ma đao lâu ngày chưa liếm huyết, bây giờ cũng đang khao khát khó nhịn đây.
Còn về Thiên Hương, con hàng này như một quả bom nổ chậm vậy. Dẫn tiểu nha đầu này đi theo đến Dương Nam thì không được, để nó ở nhà lại không có ai quản lý hắn cũng không yên tâm. Cuối cùng Tống Khuyết đành đánh liều đưa nàng theo đội thuyền đến Cự Mộc Thành.
Chỉ hi vọng Tiểu ớt cay trên đường sẽ không gây chuyện dẫn đến Thiên Độc Tông người để ý. Còn việc liên lạc với Thành chủ Đinh Tấn Dũng, cái này còn phải tùy vào hoàn cảnh khi đó mà định.
Nghĩ đến đây, Tống gia cảm thấy mình còn cần dặn dò yêu nữ kia thêm mấy điều cho chắc chắn. Vì thế nhìn cô nàng này định đi về phòng nghỉ ngơi, hắn vội vàng gọi lại:
“Tiểu nha đầu, chờ một chút!”
“Chuyện gì?” – Buổi sáng chuyện Thánh nữ đại nhân vẫn còn canh cánh trong lòng đây, lúc này giọng điệu là không quá hữu hảo.
Tống Khuyết cũng không phật lòng, tiếp tục nói chuyện:
“Ngươi đến thư phòng chờ ta một chuyến, ta còn có chuyện muốn nói.”
“Hừ!”
Tuy tâm lý còn khá bất mãn nhưng Thiên Hương cũng không từ chối, khẽ hừ một tiếng coi như đáp lời rồi chuyển hướng trước tiên đi qua bên kia thư phòng ngồi chờ xem tiểu tặc này lại có ý xấu gì.
.....
Thư phòng,
Ngồi chán chết chờ đợi, uống hết non nửa ly trà rồi còn chưa thấy tiện nhân kia đâu, tiểu ớt cay đã bắt đầu nóng nảy.
Cũng may, chưa kịp để nàng làm gì, ngoài cửa đã vang lên tiếng bước chân có người đi đến, nha đầu này mới lần nữa nhẫn nhịn ngồi xuống tiếp tục chờ.
Quả nhiên, không ra một lát, Tống đại lão gia đã từ bên ngoài đẩy cửa mà vào.
“Xin lỗi, để Thánh nữ ngài phải chờ lâu rồi!”
Nể tình thằng này thành khẩn nhận sai, Thánh nữ đại nhân mới đại độ không thèm chấp nhặt. Ngược lại nàng lúc này hai mắt khẽ nhíu lại, chăm chú đánh giá người nãy giờ vẫn đi theo sau lưng hắc tiểu tử kia.
Đó là một vị nam tử, nhưng kỳ lạ là dù tại ban ngày ban mặt kẻ này vẫn dùng vải quấn quanh người đến kín mít, kể cả hai mắt cũng chỉ hở ra một tia thế thôi, nhìn qua khá là tà dị.
“Hít hà hít hà...”
Thấy nha đầu này lại không biết phát cái gì bệnh điên, không thèm hé mắt nhìn mình trái lại học Husky vậy nhăn mũi lên dùng sức ngửi, Tống Khuyết triệt để im lặng. Cuối cùng hắn phải lên tiếng kêu tỉnh nữ thần kinh này:
Tại Tống lão gia còn chưa sờ được đầu óc, nha đầu này đã tiến đến gần bên cạnh hắn, như quan sát trong sở thú động vật quý hiếm vậy vòng quanh hắn mấy vòng từ trên đến dưới đánh giá thật kỹ sau mới lắc đầu cảm thán:
“Tống tặc nha Tống tặc, bản cô nương còn là coi thường ngươi. Tiểu tử ngươi vậy mà cả khống thi bực này ma quái thủ đoạn cũng có thể biết được, lợi hại, thực sự quá lợi hại. Bội phục nha, chậc chậc...”
Á đù!
Yêu nữ này vậy mà chỉ liếc một mắt đã nhìn ra mình thủ đoạn mờ ám. Này một phen bản lĩnh quả thật dọa Tống Bảo Bảo lạnh buốt rùng mình, hắn cố gắng không để trên mặt hiện ra bất cứ cảm xúc nào, vẫn cố gắng giả vờ ngu ngốc đánh trống lảng:
“Khống thi, cái gì khống thi, ta không hiểu ngươi đang nói cái gì.”
Đáng tiếc, Thiên Hương là thực sự nhìn thấu hắn diễn kỹ, lúc này dùng giọng điệu không tha nghi vấn khẳng định:
“Hắc, không cần chối, đứng sau lưng ngươi gia hỏa kia trên thân thể bốc lên vô cùng nồng nặng mùi thi độc. Tiểu tử ngươi nghĩ dùng hương liệu tẩm vào vải quấn quanh là có thể che giấu rồi?
Hừ hừ, đừng có mơ, nó cứ như mùi cá chết vậy, bản cô nương dù có cách xa cả dặm cũng ngửi thấy được rõ ràng, bằng ngươi chút ấy điêu trùng tiểu kỹ có thể lừa được ai chứ đừng hòng qua mắt được ta.”
Tiểu ớt cay sướng rồi, lại lần nữa nắm bắt được con chó này thêm một bí mật nàng lúc này là vô cùng thỏa thuê mãn nguyện.
Thấy tiểu tặc kia mặt vốn đã đen bây giờ càng âm trầm xấu xí khó coi đến dọa người, nha đầu này càng đắc ý:
“Làm sao, bị vạch trần bí mật nên tức giận rồi, muốn giết người diệt khẩu?”
Đậu xanh rau má!
Còn có thể làm sao? Nhân gia đã nói rõ ràng mạch lạc như thế rồi thì việc này không chối được, Tống Khuyết thở dài ngán ngẩm lắc đầu:
“Ngươi biết quá nhiều rồi! Tiểu nha đầu ngươi đây là đang ép Tống mỗ phải động thủ sao?”
“Đến đến đến, xuống tay đi, ta tuyệt đối sẽ không hoàn thủ.”
Nhìn yêu nữ này không sợ hãi chút nào còn vênh mặt lên nghển cổ đưa về phía hắn, bộ dáng nhây không khác gì Husky, Tống gia cũng là tâm mệt:
“Được rồi, ta thành thật, đây chính là một con Ngân Giáp Thi, mong Thánh nữ đại nhân giơ cao đánh khẽ.”
Còn lo không trị được ngươi!
Gặp tiện nhân này mềm nhũn xuống, Thiên Hương lúc này mới thỏa thuê mãn ý hài lòng tha cho hắn mạng chó:
“Như thế còn nghe được! Nói đi, tiểu tặc ngươi định mang con Cương thi này đến đây làm gì?”
Đã bí mật bị lộ, Tống Khuyết cũng không tiếp tục cố gắng giấu giếm nữa mà thành thật cùng nàng nói ra hết thảy:
“Nó chính là người đi theo bảo vệ đội thuyền mà ta đã nói với ngươi.”
“Nó? Ngươi có thể điều khiển nó từ xa?”
Khống thi còn có cái này hạn chế? Cũng may Tống gia nhanh trí vội vàng gắn một lời nói dối.
“Có thể, ta có thể dùng quỷ hồn nhập vào trong người nói rồi khống chế nó nghe theo mệnh lệnh từ xa.”
Nói rồi sợ Thiên Hương không tin, hắn còn dùng Thức Thần Thuật điều khiển phân hồn từ trong thân thể Ngân Giáp Thi chui ra ngoài cho nàng nhìn một mắt xong mới lần nữa chui vào.
Cái này thần kỳ thủ đoạn tự nhiên để tiểu ớt cay bội phục sát đất, nha đầu này cũng không nghi ngờ gì nữa mà chỉ sợ hãi than:
“Thật sự quá thần kỳ! Tống tặc, ngươi không những am hiểu Cản Thi Phái luyện chế Cương thi còn biết cả Thiên Qủy Tông khống quỷ thủ đoạn. Bản cô nương bây giờ càng tin mấy ngày trước trên giang hồ lời đồn, ngươi tiểu tử quả thật chính là bất chiết bất khấu một đại ma đầu nha.”
Ngẫm lại cũng không sai, Ma giáo cửu tông bây giờ hắn đã cùng Cản Thi Phái, Thiên Qủy Tông, Sát Thần Tông, Huyết Ma Giáo, cả Thiên Độc Tông nữa trong đó 5 Tống dây dưa không rõ.
Chẳng lẽ mình nhân sinh chú định là đi lên ma đạo con đường? – Tống Thiên Đao lệ rơi đầy mặt.
Tất nhiên việc này là không thể thừa nhận, hắn vẫn cố gắng yếu yếu giải thích một phen:
“Những thứ này đều là do ta trong quá trình hành hiệp trượng nghĩa, trừ ma vệ đạo mà đoạt được.”
“Ha hả” – Thánh nữ đại nhân chỉ cười lên hai tiếng, cũng không nói lên là tin hay không tin. Nhưng từ nàng vẻ mặt người ngoài cũng có thể đoán đến 9 phần 10.
Tống Khuyết tâm mệt, cũng không hứng thú cùng con mụ này giải thích nữa, mà tiếp tục quay trở lại câu truyện cũ.
“Nếu như ta để nó trốn kỹ ở trong thuyền đi theo bảo vệ mọi người thì có ổn không, liệu người khác có hay không phát hiện?”
Không vội trả lời, Thiên Hương trước tiên nói:
“Ngươi ra lệnh cho nó bỏ hết trang phục ra cho ta xem.”
Cũng không cần Tống gia phải động mồm mép, đối diện tiểu Ngân cương đã ngoan ngoãn tự tay đem quấn quanh người lớp vải lột xuống. Không ra một lát, ngoại trừ trên đầu cùng trên người khôi giáp nó đã vô dư thừa vật.
Nhìn Ngân Giáp Thi thế mà có thể thực hiện được những công việc khéo léo như thế, tiểu ớt cay hai mắt sáng lên vỗ tay khen:
“Thật sự linh hoạt, cùng người bình thường cũng không kém là bao, tiếp tục cởi nốt khôi giáp ra.”
Nghe cái này kỳ quái chỉ lệnh, Tống đại quan nhân rùng mình tóc gáy cũng dựng ngược lên.
Yêu nữ này chẳng lẽ có cái gì kỳ quái ham mê.
Khô lâu binh đại chiến Cương thi? Nghĩ đến chỗ không thể miêu tả cảnh tượng hắn đều thấy lạnh toát sống lưng, bất động thanh sắc đứng lùi xa con điên này một chút.
Cũng may đang mải để ý tiểu Ngân cương Thánh nữ đại nhân cũng không rảnh quan sát con chó này biểu lộ. Nếu không một cái Hắc Dạ Vĩnh Hằng mồi lửa cho nó là không thể thiếu được.
Đợi Ngân Giáp Thi thật vất vả lột xuống nốt hai mảnh sắt che thân sau, Thiên Hương cũng không có hành động gì quá khích. Nha đầu này chỉ như là nghiên cứu khoa học vậy xung quanh quan sát con cương thi này một lần, thử lấy tay gõ gõ đập đập lên người nó mấy cái xong liền hài lòng gật đầu:
“Đem mấy tấm vải kia quấn tạm lên đi!”
Nói rồi mới quay sang Tống đại quan nhân tò mò:
“Tống tặc, ngươi đứng xa như thế làm gì?”
“Cái này... ha ha.. mũi tại hạ hơi tinh, cương thi trên thân thể thứ này mùi quá khó ngửi rồi nên ta mới không chịu được lùi xa một chút.”
Lời này giải thích còn tính hợp lệ, Thiên Hương cũng không làm sao nghi ngờ gật đầu:
“Nói cũng không sai, thi độc mùi quá đặc trưng. Chỉ cần quen biết với nó người dù xa mấy cũng sẽ nhận biết, nhất là Cự Mộc Thành bên kia có nhiều dùng độc cao thủ, thứ này dù ngươi có giấu trong khoang thuyền nhân gia cũng sẽ lập tức nhận ra.”
“Vậy là không cách nào đưa nó đi theo rồi?” – Tống Khuyết ngưng trọng hỏi.
Nếu như vậy, mọi kế hoạch của hắn đều sẽ bị xáo trộn. Cũng may, hôm nay gặp đúng thầy, tiểu ớt cay kiêu ngạo hất cằm lên tuyên bố:
“Đối với bản cô nương, không có chuyện gì là không thể!”