Chuyện cũng đã kết thúc không sai biệt lắm. Mọi người bắt đầu túm năm tụm ba ra về.
Nhìn trên đất cự hổ, lão Chung âm thầm nuốt nước bọt:
“Tống Khuyết, con hổ này ngươi muốn xử lý làm sao?”
Tống Khuyết nghe vậy nhíu mày hỏi Cẩu Đản:
“Cẩu Đản, thứ này ca tùy ngươi xử lý. Ngươi muốn thiêu muốn đốt muốn băm thế nào tùy ngươi”.
Chớ ah, bạo diễn thiên vật nha.
Lão Chung gấp gáp, không nói một đống chỗ tốt như da hổ, hổ cốt, riêng là cái kia hổ tiên lão Chung đã thấy nóng mắt vô cùng.
Cũng may Cẩu Đản tiểu tử kia cũng coi như biết điều, lão Chung với hắn oán khí đi hơn nửa.
“A Ngưu ca, ta không cần. Tùy ngươi quyết định đi”.
Nghe hắn nói thế, lại nhìn bên cạnh 2 mắt trông mong lão Chung. Tống Khuyết cũng không muốn giữ lại thứ này, nhìn lại khó chịu nên nhân tiện nói:
“Vậy làm phiền Chung bá, hổ da gì đó ta cũng không cần, ngài xem thích làm gì thì xử lý đi”.
Vốn mục tiêu chỉ có căn kia cự đại hổ tiên, nghe được Tống Khuyết nói hắn đều cảm thấy hạnh phúc đến quá đột nhiên. Vội vàng nói:
“Thế sao được, hổ da hổ cốt đáng không ít tiền đây. Ngươi yên tâm ta sẽ giúp ngươi xử lý”
Ai ngờ Tống Khuyết lắc đầu, hắn còn nợ nhân tình lão Chung đây. Lão đầu giúp Lý thúc làm tang sự, đây là giúp hắn đại ân:
“Không cần, bá, ta cũng không thiếu tiền, ngài thích cứ giữ lấy mà dùng”.
Đến, gặp phải vị này đại gia. Lão Chung cũng không kiểu cách, mừng tít mắt nói tạ. Hắn cũng không phải thích tiền, mà bộ da hổ này quả thật to lớn, đem về trải ra nằm thật quá là uy phong. Về sau đem ra khoe người không phải rất phong cách sao.
Tâm trạng tốt lão Chung kêu lên mấy người khiêng Bích Nhãn hổ về thôn, đích thân ra tay xử lý. Ngoài hổ da, hổ cốt, hổ tiên, hắn chỉ lấy đi quả tim đến Lý gia để cùng Tống Khuyết uống mấy chén.
Còn lại mấy trăm cân thịt hổ tùy ý đám thanh niên chia cho người trong thôn. Tuy không mấy ăn ngon, nhưng đối với quanh năm thiếu ăn đám người đã là khó gặp mỹ vị.
........
Triệu gia,
Lão Triệu cùng Hổ gia đang ngôi ngụm lớn uống nước áp áp kinh, muốn mượn đó bình phục tâm tình.
“Kẻ này đại khí đã thành, không thể trêu vào, không trêu nổi nha”
Hôm nay những gì đã thấy quá khắc sâu, lão Triệu bây giờ vẫn còn sợ hãi.
“May mà chúng ta cũng chưa kịp hành động, nếu không hậu quả khôn lường”.
Hổ gia tuy đã nhận túng, nhưng vẫn còn có chút không cam tâm:
“Thật tiện nghi cho tiểu tử đó”.
Đối này, lão Triệu cũng là nhìn thoáng. Dù sao bị đánh cũng không phải là hắn, chầm chậm uống miếng nước gật gù nói:
“Ngươi thằng ranh con còn nghĩ không ra, ăn một trận đòn thôi, cũng không mất miếng thịt. Hơn nữa ngươi không nghĩ, tiểu tử kia bản lãnh lớn thế, sớm muộn cũng phải đi ra ngoài. Lúc đó cái thôn này còn không phải là của họ Triệu chúng ra”.
Xoa xoa vết thương trên má, Hổ gia hậm hực:
“Cũng mong hắn mau biến đi. Thật mẹ nó tà môn, không hiểu thằng nhãi ranh đó ăn gì lớn lên”.
Tống Khuyết ăn gì lớn lên? Hai cha con chú định tìm không được câu trả lời, chỉ đành ngồi đấy im lặng liếm vết thương, chờ ngày đông sơn tái khởi.
- -----
Sáng hôm sau,
Trong trẻo Kính Hồ.
Tống Khuyết trên bờ nhìn xuống mặt hồ tĩnh lặng mà cảm khái vạn phần.
Bản ý hắn muốn tại đâu xây một biệt viện, làm món quà dành cho Lý gia. Còn chính hắn chẳng mấy chốc nữa sẽ ra ngoài lưu lạc, đi nhìn nhìn cái này thiên hạ rộng lớn.
Nhưng biết sao biến đổi bất ngờ. Bây giờ Lý gia mẹ góa con côi, hắn cũng không thể thoát người rời đi được, trong lòng sẽ cảm thấy áy náy. Cũng đành cải biến kế hoạch.
Dù sao Tesseract cũng mới tiến giai, chi bằng tiếp tục ở đây thêm 1, 2 năm nữa, chờ Cẩu Đản tiểu tử kia lớn lên, có thể gánh vác gia đình. Lúc đó có lão chung chiếu cố, mình cũng yên tâm rời đi.
Tống Khuyết cũng đành an ủi mình như thế.
Lúc này một bóng người dẫm lên sương sớm tiến đến. Chính là Cẩu Đản, hoặc không, bây giờ phải gọi hắn là Lý Tín.
Hóa ra tiểu tử này đặt tên chữ là Lý Tín, Nhị Nha gọi Lý Xuân Mai. Bấy lâu nay Tống Khuyết cũng chưa từng nghe nhắc tới.
Tiểu gia hỏa hôm qua trải qua tẩy máu rửa lễ, lúc về cùng lão Chung và hắn uống mấy chén rượu. Tửu kình lên là hống hống gào muốn noi theo Tống Khuyết đại ca muốn làm một đại nhân vật mạnh mẽ.
Vì vậy bắt mọi người đều phải gọi tên hắn là Lý Tín, không cho ai nhắc đến cái tên Cẩu Đản nữa, ai nhắc là gấp với ai. Mọi người cũng là thuận theo hắn.
“A Tín, đến rồi”
Nghe Tống Khuyết gọi tên mình, Cẩu Đản vui sướng cười:
“Hắc hắc, A Ngưu ca”
“Tiểu tử ngươi không phúc hậu nha, ta đều gọi tên ngươi mà ngươi còn gọi ta A Ngưu” - Tống Khuyết trêu ghẹo.
“Hắc hắc, Khuyết ca. Gọi thế này ta còn ngượng mồm sao. Ta còn gọi ngươi Đại ca đi”.
Tống Khuyết cười lắc đầu, cũng tùy hắn. Đối với thân nhân của mình hắn là dễ dàng vô cùng. Nghiêm túc nhìn kỹ Lý Tín rồi nói:
“A Tín, tập luyện là khô khan và gian khổ, ngươi phải có tâm lý chuẩn bị”
“Ca, ta đã biết. Sẽ không để ngươi thất vọng”
Nhìn ánh mắt kiên nghị của hắn, Tống Khuyết cũng thầm gật đầu. Bắt đầu dẫn hắn đi chạy vài vòng khởi động rồi hướng dẫn hắn tập luyện.
Manh Manh đại tiểu thư ưu nhã nằm trên ghế, xù lên bộ lông giữ ấm cơ thể, đón ánh nắng ban mai híp mắt nhìn 2 người 1 sói giữa sân. Không để ý đám cơ bắp thô lỗ này.
.....
Tiếp lấy sau 2 tháng,
Sự kiên trì của Lý Tín cũng nhận được Tống Khuyết tán thưởng. Thời gian này, mặc kệ gió mưa giá rét. Hàng ngày tiểu tử này đều đúng giờ đến cùng Tống Khuyết học tập quyền cước, học săn thú kỹ xảo.
Tống Khuyết cũng không tiếc rẻ truyền thụ. Tuy không dùng năng lượng Tesseract giúp hắn cải tạo thân thể nhưng cũng là tự tay vào rừng thu thập các loại bổ vật, tự xuống bếp nấu nướng phục vụ tiểu tử này cùng trong nhà 2 vị đại gia.
Nói một câu công tâm, trải qua sinh hoạt hiện đại, biết các loại gia vị, ánh mắt độc đáo Tống Khuyết trong thời gian này có thể nói là trù nghệ tăng mạnh.
Được ích ngũ giác hơn xa thường nhân, món ăn hắn nấu không chỉ đẹp mà còn ngũ vị câu toàn. Để Lý Tín cùng Chung Khôi là thường xuyên lưu luyến không muốn về, Lý Tín tiểu tử kia càng là 1 ngày 3 bữa không chịu bỏ qua.
Lão Chung không có mặt dày như thế, nhưng cũng thường xuyên kiếm cớ đến ăn trực. Quyền cước không luyện được một chiêu hai thức, bụng đúng là luyện ra được thêm một lớp mỡ.
Lý Tín tiểu tử kia ngược lại bay nhanh tiến bộ, bây giờ dùng đao thương cũng ra dáng ra hình. Vào rừng đi săn cũng không luống cuống, cũng chưa từng khiếp đảm. Khiến Tống Khuyết khen không dứt, thật sự hơn xa hắn lão cha.
Lúc này, đang phụ Tống Khuyết chất đồ vật lên xe lừa Lý Tín góp lên nói:
“Đại ca, ngày mai cho ta đi vào thành cùng ngươi nhé”
Hóa ra đã sắp đến tết, ngày mai là ngày đội vật tư của thôn vào thành đổi hàng. Tống Khuyết cũng đang chất đầy xe ngựa để sáng sớm mai lên đường.
Vốn hắn cho là Triệu gia 2 cha con đã cùng hắn vạch mặt, việc trao đổi vật tư cũng sẽ không liên quan đến hắn. Nhưng không ngờ đích thân lão thôn trưởng hôm qua đến thông báo hắn. Tống Khuyết cũng không làm kiêu vui vẻ nhận lời.
Thật không biết bây giờ lòng ngực rộng rãi Triệu gia song hùng đối với hắn cung lên còn không kịp đây. Sao dám để cớ bị hắn bắt lấy, đích thân lão Triệu đến mời hắn đi để tỏ lòng tôn trọng.
Hơn nữa có Tống Khuyết tôn đại thần này đi cùng, cả bọn cũng yên tâm không ít. Ẩn ẩn còn chờ mong xem có gia hỏa nào không có mắt đến cướp đường, để chiêm ngưỡng hắn phong thái.
Nghe Lý Tín yêu cầu, trầm ngâm hồi lâu Tống Khuyết còn là lắc đầu.
“Mai ngươi giúp ca chăm sóc Husky cùng Manh Manh, lần sau ca sẽ dẫn ngươi vào thành chơi”
Manh Manh trong mắt hắn là yêu sủng, còn trong mắt người khác thỏa thỏa là 1 trương giá trị lớn ngân phiếu nha. Hắn cũng không muốn dẫn nó vào thành rêu rao, tránh thêm phiền phức.
Nên chỉ có thể để Husky ở lại trông nó, có thêm Lý Tín tiểu tử này coi nhà cũng là yên tâm.
Lý Tín nghe vậy hơi thất vọng nhưng cũng biết nặng nhẹ gật đầu.
“Ngươi cùng Nhị Nha thích gì ngày mai ta mua cho?”
Thấy hắn hào hứng không cao Tống Khuyết cười hỏi. Tiểu tử kia cũng là không ngại, sáng mắt lên nói:
“Ca, ta muốn 1 thanh đao”
Vốn hắn còn muốn một thanh cung, nhưng làm sao bây giờ còn chưa thể kéo cung được nên chỉ thôi. Tống Khuyết không thiếu tiền hắn là biết, nên cũng không cùng đại ca khách khí.
- -------
Một đêm vô sự, rạng sáng hôm sau mọi người nhốn nháo tập trung ở đầu thôn. Dưới tán cây liễu xôn xao bàn luận. Năm nay nhờ trời Cự Liễu thôn thu nhập cũng là được mùa, ai cũng nét mặt tỏa sáng, ít ra có một cái tết ấm no.
Tống Khuyết còn đợi bàn giao với Lý Tín nên hắn thật ra là người đến cuối cùng. Đối này cũng không ai thắc mắc gì, chỉ coi là việc đương nhiên.
Thấy hắn đánh xe đến, 1 đám nhao nhao chào:
“Tống gia”
Đúng vậy, trong thôn bây giờ hắn cũng đã lên “Gia”. Triệu gia phụ tử cùng Chung Khôi thấy hắn cũng là cười gật đầu. Không biết trong lòng thế nào nhưng mặt mũi là phải làm đủ.
Đợi mọi người đã đông đủ, nhìn thoáng qua Tống Khuyết thấy hắn không nói gì sau Triệu Thôn trưởng mới là hô lớn một tiếng – “Xuất phát”.
Cả đoàn người tâm tình vui sướng, mênh mông hướng Hoàng Diệp trấn mà đi.
Tống Khuyết đánh xe bên cạnh Chung Khôi, 2 người vui vẻ nói chuyện. Hôm nay còn phải áp tải hàng về nên đêm nay cả 2 cũng sẽ không ngụ lại trong trấn.
Đối này Tống Khuyết thầm tiếc, không biết ban ngày sòng bạc còn mở cửa không nha. Nếu không thì bỏ lỡ một lần cắt rau hẹ.
Tống đại quan nhân tuy còn mấy chục lượng nhưng đã là công việc cũng không thể vì trong người có tiền mà bỏ bê xao nhãng sao. Quyết vào thành phải xem hư thực thế nào.
Triệu gia 2 cha con như trước nhắm mắt dưỡng thần, cả đường cũng không đụng vào chuyện gì, an an ổn ổn đến Hoàng Diệp trấn.