Dù đã đánh giá Tống Khuyết rất cao, nhưng hiện tại Chung Khôi xem ra mình còn xem thường người thiếu niên này.
Bắt một con hơn 500 cân hổ, bắt sống mang về. Đùa ta nhé.
Phải biết đây không phải giết chết, mà là bắt sống. Cả 2 cái độ khó không phải là cùng một trọng lượng cấp.
Nếu là săn giết hổ, hắn Chung Khôi cùng đội săn cũng đã từng làm qua. Còn bảo đi bắt một em hổ đem về chơi. Cho hắn thêm 10 cái đội săn cũng không dùng, sẽ chết người đấy.
Vậy mà hôm nay lại có một người thiếu niên, ngay trước mắt hắn làm được. Làm sao có thể không làm hắn kinh rớt cằm.
Lão Chung chậc chậc chép miệng, đi vòng quanh cự hổ đánh giá. Nhìn thấy nó trợn to 2 mắt cừu hận nhìn mình cũng không sợ mà lại nghi hoặc:
“Bích Nhãn hổ? Tống Khuyết, ngươi tìm thấy đại gia hỏa này ở đâu?”
“Chung bá, có vấn đề gì sao? Súc sinh này sống ở sườn núi bắc Đại Lĩnh sơn” - Tống Khuyết nghi ngờ hỏi.
Nghe thế lão Chung mới cười khổ:
“Số vậy, mệnh vậy. Chung quy cũng là khó thoát a. Tống tiểu tử, có lẽ đây cũng là thủ phạm gây ra cái chết của cha ngươi năm xưa”.
Lời này làm Tống Khuyết kinh ngạc:
“Không thể nào đi Chung bá, cha ta xảy ra chuyện cũng đã gần 10 năm. Nó có thể sống lâu đến thế, hơn nữa núi rừng cự hổ nhiều đi, cũng không phải chỉ có hàng này”
“Tám chín phần mười là thật.
Tiểu tử ngươi xem nó con mắt, đây là Bích Nhãn hổ. Khó gặp vô cùng, ở cùng một khu vực ta nghĩ cũng sẽ không xuất hiện con thứ 2.
Năm đó cha ngươi gặp nạn, ta đuổi tới chỉ kịp cứu lấy Ly Thiết, lúc đó nhìn thoáng qua con mắt này. Đến nay vẫn còn ký ức khắc sâu.
Hơn nữa thứ này so với thông thường hổ càng thêm cường tráng, tính cách hơn âm độc, sống đến cái 20,30 năm không là vấn đề”.
Tiếp lấy bùi ngùi thở dài:
“Lý Thiết tiểu tử này thoát được một lần, nhưng trốn bất quá đi, cuối cùng vẫn là bỏ mệnh bởi nó. Có lẽ đây là số mệnh rồi”.
Tống Khuyết nghe vậy thổn thức không thôi, cũng cảm thán cuộc đời vô thường. Cười khổ nói:
“Xem ta lần này cũng có thể tiện tay báo thù cho cha ta nhé, hi vọng 2 huynh đệ bọn họ dưới suối vàng còn có thể gặp nhau”.
Một già 1 trẻ trầm ngâm không nói gì, bên tai chỉ còn vang lên tiếng thút thít nghẹn ngào.
Không ra một lát, 3 mẹ con mới ngừng khóc. Lý thẩm tiến lên nhìn vào Tống Khuyết, chảy nước mắt nói:
“A Ngưu, thẩm không trách ngươi. Ngươi không cần làm những việc như này, nếu ngươi có mệnh hệ gì thì....” – nói đến đây lại không kìm được nức nở.
Nhà nàng nam nhân vừa mất, trong nhà có 2 đứa nhỏ. Bây giờ trong lòng 3 mẹ con chỉ còn chỗ dựa duy nhất là hắn Tống Khuyết. Nếu lại ra chuyện gì bất trắc thì không biết cuộc sống về sau sẽ như thế nào tiếp tục.
Tống Khuyết chạy nhanh an ủi:
“Thẩm, không có việc gì. Gia hỏa này còn không làm hại được ta. Ta hứa với ngươi về sau sẽ không làm những việc mạo hiểm”.
Lúc này Lý thẩm mới nghẹn ngào gật đầu.
Cẩu Đản cũng tiến lên an ủi lão mẹ cùng muội muội. Hồi lâu sau mới đến bên cạnh Tống Khuyết, lúc này hắn 2 mắt đỏ bừng, nhìn về phía Bích Nhãn hổ tràn đầy cừu hận, khàn giọng hỏi:
“A Ngưu ca, là súc sinh này giết cha ta”.
“Đúng vậy” - Tống Khuyết trầm giọng đáp.
“A Ngưu ca, ta muốn tự tay giết nó”.
Nhìn tiểu tử này đối mặt với Bích Nhãn hổ cả người run rẩy, nhưng 2 mắt tràn ngập kiên quyết cừu hận. Có lẽ để hắn phát tiết sẽ giúp tâm lý nhẹ nhàng hơn. Nghĩ vậy Tống Khuyết gật đầu, rút ra chủy thủ đưa cho hắn:
“Có thể, ngươi cầm lấy cái này, đi kết liễu nó cho cha ngươi báo thù”.
Bích Nhãn hổ có lẽ cảm nhận được nguy cơ đang đến gần, nỗ lực vặn vẹo. Hàm bị trói lại không thể kêu vẫn không ngừng phát ra những tiếng gầm gừ phẫn nộ, đôi mắt xanh mượt hung bạo nhìn về phía đang cầm dao, cả người run rẩy Cẩu Đản.
Thấy hắn bộ dáng này, Tống Khuyết tiến lên đè lên đầu cự hổ. Vạch ra ngực nó đối với hắn hô:
“Dùng sức, đâm vào nơi này”
Cẩu Đản gương mặt vặn vẹo, gào lên 1 tiếng rồi đâm liên tiếp vào ngực Bích Nhãn hổ. Vừa đâm vừa làm nhảm những câu không rõ nghĩa.
Tống Khuyết im lặng nhìn hắn phát tiết mãi đến khi mệt mỏi mới thôi, lúc này trước ngực cự hổ đã là 1 mảnh be bét, nó cũng đã đi đời nhà ma, hai mắt trừng lão đại, thân hình khổng lồ ngập trong vũng máu.
Lý thẩm cùng Nhị Nha ở một bên thì tiếp tục ôm nhau khóc lên.
.............
Nơi xa,
Hôm nay Cự Liễu thôn làng trên xóm dưới, có thể nói chỉ cần đi được đấy, đều tụ tập đông đủ. Vòng ngoài vòng trong xa xa vây xem khu nghĩa trang.
Nhìn một bộ gia đình bi kịch, thiếu niên phấn đấu báo thù mà trong lòng mỗi người một vẻ.
2 cha con Triệu gia tất nhiên cũng có mặt, lúc này 2 người trong lòng cũng tràn đầy sợ hãi. Lập tức quay sang 4 mắt nhìn nhau, không ngừng truyền phát tín hiệu, lúc sau như đã đạt được thống nhất mới hài lòng nhìn nhau cười một cái.
Quả nhiên là anh hùng cái nhìn đều là giống nhau.
Cổ nhân dạy quân tử báo thù mười năm chưa muộn,
Cổ nhân lại dạy kẻ thức thời mới đương tuấn kiệt, anh hùng thì co được duỗi được.
Hôm nay, nam nhi Triệu gia chúng ta muốn làm anh hùng, muốn chính là làm người quân tử.
Thù này tạm thời quên đi, làm một người có ý chí bao la, lồng ngực rộng lớn, không nên để những thứ này trong lòng.
Hai cha con khó được một lần tâm ý tương thông, lặng lẽ lẻn vào trong đám người âm thầm dẹp đường hồi phủ.
............
Đại thù đã báo, phát tiết được nỗi đau trong lòng 3 mẹ con Lý gia vẻ u ám cũng đã mất đi không ít.
“Ta cũng không biết võ a, chỉ coi như là luyện quyền cước thô thiển thôi”.
“Ca ngươi luyện cái gì thì ta luyện cái gì, đều được cả”.
Trải qua biến cố, Lý Thiết lúc này tương đối chấp nhất.
Nhìn trước mặt tiểu tử, Tống Khuyết lòng cảm khái. Tầm một năm trước hắn cũng không như thiếu niên này đi cầu lão Lý dạy sao, bây giờ lại đến lượt mình dạy dỗ con của người đã dạy mình. Quả thật như một vòng luân hồi vậy:
“Vậy được, Cẩu Đản ngươi hàng ngày buổi sáng đến Kính Hồ gặp ta, chúng ta cùng nhau luyện”
Gặp Tống Khuyết gật đầu, khuôn mặt Cẩu Đản cũng xuất hiện chút thần thái, trầm giọng đáp:
“Ca, ngươi yên tâm. Ta sẽ chịu được khổ”.
Vui mừng gật đầu Tống Khuyết hỏi:
“Cẩu Đản, ngươi muốn luyện võ để làm gì?”
“Ca, ta muốn mạnh lên, muốn bảo vệ lão nương cùng muội muội, không để người nhà ta phải khổ”.
Có ca ở đây, nhà ngươi sẽ không phải chịu khổ.
Tất nhiên Tống Khuyết cũng sẽ không nói ra câu đó, nhìn trên người Cẩu Đản gánh lên cái gọi là trách nhiệm, đi lên sự thành thục, hắn cũng rất vui mừng.
“Cai kia, Tống tiểu tử, Kính Hồ là ở đâu nha?”
Đúng lúc này một giọng nói chen ngang, lão Chung nghe 2 tiểu tử này nói đến luyện võ cũng mắt thèm vô cùng, vểnh tai lên nghe. Biết đâu học được đôi chút sau này cũng có thể vào rừng đánh hổ, không được cũng là cường cân cường cốt nha.
Nhưng nghe nghe, đám nhóc này lại muốn âm thầm bật hack, lại không mang theo lão phu. Hắn làm sao có thể nhẫn, vội hỏi cho rõ ràng.
Nhìn lão đầu 1 mặt mong đợi, Tống Khuyết bật cười:
“Chung bá, chính là trong miệng mọi người Quỷ hồ, bây giờ ta đang sống ở đấy”
Lão Chung đồng chí nghe vậy kinh hãi:
“Chớ chớ, nơi đó thực sự có quỷ đấy. Chính ta bắt gặp không thiếu người bị chìm xuống đấy rồi”
Nào ngờ một bên Cẩu Đản lại khinh bỉ hắn:
“Chung bá, A Ngưu ca đã sớm đem con quỷ đó chém, ngươi lá gan cũng quá nhỏ đi”.
Thằng nhãi ranh, đó là lời nên nói sao.
Hắn Chung Khôi có sợ quỷ sao?
Ờ thì cũng có, nhưng con quỷ đó quá dọa người. Chính hắn thấy 2 người bị nó kéo xuống hồ nhai rau ráu, còn không nhả xương.
Cảnh tượng đó ám ảnh quá lâu, hồi đó chạy trở về còn bệnh nặng một hồi, hàng đêm gặp ác mộng.
Lại nói, cả thôn này sợ, cả hung thú cũng sợ, cũng không chỉ mình lão Chung hắn sợ nha.
Oắt con miệng hôi sữa, đúng là loại nghé con không sợ cọp.
Chung đại gia thấy hắn đáng thương không thèm cùng tiểu thí hài chấp nhặt.
Nhưng mà, hình như mình bỏ sót cái gì.
Nà ní!!!!
Vừa rồi thằng nhóc này nói con Quỷ kia bị chém chết rồi.
Lão Chung giật mình như thấy quỷ, trợn mắt nhìn Tống Khuyết, run giọng hỏi:
“Thật?”
Gật gật đầu, đóng giả một lần cao nhân Tống Khuyết vẫy vẫy tay nhàn nhạt nói:
“Là một con quỷ tanh tưởi nhìn như một đống rêu bùn muốn bò lên ăn ta, bị ta tiện tay 1 đao chém rồi”.
Lão Chung 2 mắt ứa ngôi sao kính ngưỡng nhìn hắn như nhìn thần tiên. Đối với Tống Khuyết lời nói lão đầu là vững tin không nghi ngờ.
Không nói hình dáng con quỷ đó đúng như ký ức của hắn đã gặp, Tống tiểu tử bây giờ còn đang ở lại bên hồ đây. Không phải chứng minh con quỷ kia đã chết sao.
Thần nhân nha.
Thế giới quan một lần nữa bị phá vỡ thất linh bát lạc lão Chung đã không còn ngôn ngữ nào để thế hiện sự khiếp sợ hôm nay do Tống Khuyết mang lại.
Tay hàng ác hổ, chân đạp quỷ ma. Bây giờ nếu có người nói hắn Tống Khuyết có thể phi thiên lão Chung cũng tuyệt đối tin.
Đối với người thiếu niên này có lẽ không gì là không làm được.
Bây giờ nếu Tống Khuyết chỉ cần vung tay hô “Trời xanh sắp chết, Hoàng thiên sắp dựng, đến năm Giáp Tí, thiên hạ tốt lành” hắn Chung Khôi chắc sẽ không do dự giơ tay hưởng ứng, nghĩa vô phản cố anh dũng xung phong chống lại chế độ phong kiến cổ hủ, lạc hậu.