- Thái tử, nơi ở của Thủy Nguyệt Hàn không có ai, mọi thứ bên trong cũng không thấy dấu vết bị động qua, hẳn là hắn chưa từng trở về.
- Phái người tìm, nhất định phải tìm cho được Thủy Nguyệt Hàn!
- Vâng!
- Đi Vạn Bảo lâu, xem Phó Quan Sơn có trở về không!
- Vâng!
Cũng cùng lúc đó, bên vạn Bảo lâu cũng rơi vào bầu không khí ngột ngạt.
Công nhiên vượt ngục há có thể khiến người không coi trọng, nhân thủ Hình bộ đã sớm đến khống chế vạn Bảo lâu, tất cả mọi người đều đang bị Hình bộ gọi đi lấy lời khai.
Hình bộ tuy không dám trêu chọc tam đại gia tộc cùng phủ thái tử, nhưng Vạn Bảo lâu chỉ là một cái môn phía trên giang hồ. Thế mà ngươi cũng dám vượt ngục?
Dưới tình huống không chọc được bên kia, vậy không đem ngươi ta tế đao thì còn đem ai ra tế đao?
Sự việc đã xảy ra, Hình bộ còn không có chút thái độ thì uy nghiêm để đâu?
Ra lệnh một tiếng, Vạn Bảo lâu bị niêm phong, tất cả nhân viên đều bị bắt nhốt vào đại lao!
Tất cả, chỉ diễn ra trong một buổi sớm.
…
- Phốc! Hụ khụ khụ khụ khục…
Lúc tin tức truyền đến tai Thu Kiếm Hàn Lão nguyên soái cũng là lúc bình minh, nguyên vốn lão đang uống nước, nghe được tin liền phun đầy trời, không những thế còn hung hăng sặc một cái, chốc lát liền sặc đén thiên hôn địa ám, ho khan đến nhật nguyệt vô quang.
- Hụ khụ khụ khụ…
- Khụ khụ khụ…
- Khụ khụ… ngô rống rống… khụ khụ…
Người trong phủ đều trợn mắt há mồm nhìn Lão nguyên soái.
Chuyện gì xảy ra?
Chưa thấy qua người nào mới sớm mà đã ho khan lợi hại như vậy a…
Vương tiên sinh đến báo tin càng ngơ ngác.
Chuyện Hình bộ đúng là không nhỏ, nhưng… cũng không đến mức khiến Thu Kiếm Hàn thất thố đến vậy a?
- Khụ khụ khụ…
Lão nguyên soái rốt cục dừng được cơn ho, nhưng cũng nghẹn tới khuôn mặt đỏ bừng.
“Ta sớm biết, đám tiểu tử kia không có ý tốt!”
“Thủy Nguyệt Hàn tự mình vượt ngục? Đánh chết lão tử cũng không tin!”
Lão sớm biết đám người Cửu Thiên lệnh sẽ bí mật hành động, bất quá… chơi cũng quá lớn đi, lợi dụng cơ quan quốc gia làm tay chân?
- Ừm, biết…
Lão nguyên soái ra vẻ đạo mạo nói:
- Bất quả chỉ là mấy kẻ trong giang hồ, cậy mạnh vượt ngục, nhiều lắm có liên quan một chút đến người phủ thái tử, đáng gì đâu? Chuyện nhỏ như vậy, lại khiến ngươi mất công báo ta a, đến mức đó sao…
Khóe miệng Vương tiên sinh co giật một hồi.
“Chuyện nhỏ như vậy? Đến mức đó sao?”
“Ngươi còn cho là ta không nhìn thấy bộ dạng vừa rồi của ngươi sao?”
Ngoài miệng lão lại nói:
- Vâng, vấn đề này đúng là không đáng là gì. Bất quá dù sao cũng liên quan đến phủ thái tử cùng Vạn Bảo lâu, khó tránh khỏi sẽ hỗn loạn, vẫn phải thận trọng một chút.
- Ừm, đây là một vấn đề cần quan tâm!
Thu Lão nguyên soái sờ sờ râu ria:
- Nói lại cho Hình bộ, cũng đến lúc thả người… không đâu dính vào, cũng không phải là chuyện tốt. Dù sao Vạn Bảo lâu cũng là một trong mười tổ chức lớn trên giang hồ… mặt mũi của họ, cũng nên cho một chút… tên Phó Quan Sơn kia gây chuyện, người khác cũng chưa chắc liên quan!
Vương tiên sinh luôn mồm xưng vâng, lui xuống. Nhưng trong lòng lại nghĩ:
- Lão Thu hôm nay… có gì đó quái lạ a… từ lúc nào hắn lại quan tâm tới mặt mũi người giang hồ…
Hình bộ vẫn đang hỗn loạn!
Phủ thái tử cũng đang rối rít!
Toàn bộ Thiên Đường thành đều trong tình trạng phân loạn.
Về phía tam đại công tử cũng rối tinh rối mù.
Thậm chí bên Vân Dương, cũng rới như mớ tơ vò.
Phó Quan Sơn bị hắn bắt đi, nhưng sau khi bắt, Vân Dương mới phát hiện, cái này… có chút không đúng.
Bởi, Vân Dương mới chỉ hơi chút dùng thủ đoạn, vị Phó đại chưởng quỹ này đã đau đến chết đi sống lại, cơ hồ ngay cả thông tin tám đời tổ tông cũng nói ra.
- Ngươi… tu vi ngươi xảy ra chuyện gì??
Vân Dương có chút khó hiểu, thậm chí không thể tin được phán đoán của mình.
- Cực khổ tu luyện đến ngũ trọng sơn…
Phó Quan Sơn khóc không ra nước mắt:
- Sau đó liền bị phế đi…
Cơ mặt Vân Dương giật giật:
- Thế nhưng rõ ràng ta thấy người từng động thủ ở Thanh Vân phường…
- Đó là lực lượng Hồi Mộng đan…
Phó Quan Sơn đau đến toàn thân run rẩy:
- Khi cần động thủ, ăn một viên Hồi Mộng đan, tu vi trước khi bị phế sẽ tạm thời trở về… chỉ là, chỉ có thể bảo đảm nửa canh giờ… thời gian qua, thân thể chịu chút suy yếu, cũng không có gì đáng ngại…
Hồi Mộng đan…
Vân Dương từng nghe nói qua loại đan dược này.
Nghe nói, năm xưa có một vị Đan Đạo đại sư, vì hiểu lầm một người nên không tiếc ngàn dặm truy sát, lại phế đi tu vi của người đó.
Nhưng sau đó, hắn mới phát hiện mình hàm oan người tốt.
Dưới sự hối hận, hắn đi khắp chân trời góc bể tìm linh dược, cuối cùng luyện ra Hồi Mộng đan.
Nhưng loại đan dược này chỉ thích hợp với người có tu vi huyền khí dưới thất trọng.
Người có tu vi vượt qua thất trọng mà bị phế đi, sau khi dùng Hồi Mộng đan, cũng chỉ có thể phát huy lực lượng thất trọng. Đây là cực hạn.
Tại Thiên Huyền đại lục, Hồi Mộng đan còn có một cái danh xưng vang dội khác: thuốc hối hận!
Vân Dương ngửa mặt lên trời, hắn câm lặng, không còn gì để nói.
Nếu sớm biết ngươi phải ăn thuốc hối hận, ta còn cần lãng phí Thần Tiên Hận a?
Đáng tiếc Thần Tiên Hận của ta a,vì đối phó một tên cặn bã mà phải vận dụng Thần Tiên Hận trân quý, ta đúng là con mẹ nó khai sáng tiền lệ bại gia a!
- Vì sao ngươi đi Thanh Vân phường?
- Ta… ta thích Túy Nguyệt cô nương a…
- Ta muốn nghe sự thật!
- Đây chính là sự thật a, ta thực sự ưa thích Vân cô nương a!
Vân Dương câm lặng.
- Người thích người ta còn đi làm mối?
- Đó không phải là bị người khác nhờ vả a, tôn chỉ thương gia là hòa khí sinh tài, Thu công tử không công mà lùi, ta đương nhiên muốn thừa thế xông lên…
Hỏi đến đây, Vân Dương đột nhiên có một loại xúc động muốn một chưởng chụp chết con hàng này.
Nhưng hắn lại hỏi thêm một câu:
- Bị người khác nhờ vả? Thu Vân Sơn nhờ ngươi? Con hàng nhà ngươi đủ tư cách để Thu đại công tử nhà người ta nhờ vả?
- Không phải Thu Vân Sơn a.
Phó Quan Sơn đau tới khuôn mặt co quắp:
- Là Mễ chưởng quỹ nhờ ta, nói ta giúp đỡ Thu công tử chút lực, ta sao có thể cãi lệnh Mễ chưởng quỹ a…
- Mặc dù ta không tình nguyện mai mối cho người khác, nhưng… Mễ chưởng quỹ đáp ứng ta, chờ Thu công tử đắc thủ, hắn sẽ lại nghĩ biện pháp để ta…
Sát khí trên mặt Vân Dương càng thêm kịch liệt. Cưỡng ép kiềm chế bản thân:
- Rốt cục tên Mễ chưởng quỹ kia là ai?
Phó Quan Sơn cẩn thận nhìn sắc mặt Vân Dương:
- Mễ chưởng quỹ… chính là Mễ Không Quần!
- Mễ Không Quân!
Vân Dương biến sắc.
Hắn từng rà soát những ta chưởng quỹ họ Mễ khắp Thiên Đường thành, lại duy chỉ bỏ sót người này!
Cung đình nội quỹ!
Nắm giữ toàn bộ quyền mua bán của hoàng cung, từ góc độ nào đó mà nói, chính là đại nội tổng quản! Người thân cận bên cạnh Hoàng đến bệ hạ!
Khó trách người khác sẽ nể tình như thế. Hóa ra lại là hắn.
Quả nhiên quyền cao chức trọng!
Nhưng cùng với sự sáng tỏ trong lòng, Vân Dương lại cảm thấy thêm một cỗ sầu lo.
- Mễ chưởng quỹ! Khó trách gọi hắn là Mễ chường quỹ, hóa ra thân phận của hắn, chính là chưởng quản nội quỹ…
- Từ tên Ngô công công ám sát ta đêm qua… đến vị Mễ chưởng quỹ này… Hoàng cung đại nội, đến cùng là bị thẩm thấu bao người a?
Vân Dương cau mày.
Hắn vẫn chưa diều tra ra được “mùng chín tháng giêng” cùng “mười một tháng giêng” từ trong miệng Ngô Văn Uyên nói ra lai ai. Còn tên phụ ta thái tử mà Sở Thiên Lang nói, hắn nói phụ tá thái tử là Thủy Nguyệt Hàn, hay là có người khác?
Còn tên đại tướng quân kia, đến nay cũng chỉ có thể xác định là một trong Ngũ đại tướng quân Ngọc Đường. Thiết Tranh nhất định không phải. Vậy còn bốn người khác, là ai? Hoặc có thể là địa vị thấp hơn một chút?
Tuyệt không có khả năng cao hơn, trong quân đội, người cao hơn chỉ có hai người.
Thu Kiếm Hàn, Lãnh Đao Ngâm.
Đao Kiếm song bích, Ngọc Đường trấn quốc chi soái!
Hai người này tuyệt không thể là người Tứ Quý lâu.
Mà trong hoàng cung, hiện tại có thể xác định hai người có khả nghi, Ngô công công, Mễ chưởng quỹ. Như vậy, còn có những người khác hay không?
Hắn lần này mượn lực quan phủ, thành công thanh trừ Thủy Nguyệt Hàn cung Phó Quan Sơn. Tiếp đó đối phương sẽ làm gì a?
Vị Xuân Hàn Tôn Chủ nắm giữ Ngôn Linh Huyết Chú tà ác thần bí kia… đến cùng là ai?!
Ván bài này, ngoài mặt hắn thành công phá cục.
Nhưng thực tế có thực sự phá cục hay không? Bọn hắn có tiếp tục đối phó Thanh Vân phường hay không?
Vân Dương lâm vào trầm tư, khuôn mặt u ám dưới ánh đèn, chết xạ một cỗ nhan sắc thần bí mà ưu nhã.
Phó Nguyên Sơn nhìn gương mặt này, bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác người này không thuộc về nhân gian, chính là thuộc về… Âm Tào Địa Phủ, khiến người cảm thấy quỷ dị!
Nhìn một chút, mà có thẻ khiến người giật mình run rẩy.
- Công tử… công tử… công…
Phó Nguyên Sơn run rẩy:
- Những gì ta biết đều đã nói hết, có thể, có thể thả ta trở về hay không… sau này, ta cũng không dám nữa…
Vân Dương chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt u lãnh không chút tình cảm nhìn vào mắt Phó Quan Sơn.
Phó Quan Sơn càng thêm sợ hãi:
- Ta ta ta… tiều nhân chỉ là chưởng quỹ Vạn Bảo lâu, năng lực có hạn… công tử, công tử… tỷ phu ta là quản sự Vạn Bảo lâu… còn xin, công tử thủ hạ lưu tình… ngày sau, tất có báo đáp…
Vân Dương lẳng lặng nghiêng đầu nhìn hắn.
Mấy sợi tóc phủ xuống, phất phở trên gương mặt hắn, trong bóng tối, tạo ra một loại cảm giác u buồn thê lương.
Xoái!
Một đạo đao quang đột nhiên lóe sáng.
Phó Nguyên Sơn không kịp kêu một tiếng tha mạng, đầu người đã rơi xuống đất!
Quả nhiên dứt khoát!
Vân Dương chậm rãi đứng dậy, đi ra cửa, chờ hắn đi khuất khỏi mật thất, thi thể không đầu của Phó Nguyên Sơn mới chậm rãi ngã xuống đất.
Đầu lăn trên đất, ngửa mặt hướng lên trời.
Trên mặt không có vẻ khủng bố khiếp sợ, chỉ có sự nghi hoặc, vô tận nghi hoặc.
Hắn chết cũng không rõ, trước đó hắn nói ra bối cảnh của mình, lại nói thêm thân phận không tầm thường của tỷ phu, lại nói muốn báo đáp… lại đột nhiên nghênh đón một đao!
Nhất đao lưỡng đoạn!
Vì sao?
…
Vân Dương trở về phòng ngủ của mình. Trong này, có thứ khiên hắn lưu luyến.
Phòng ngủ của hắn.
Phong Hỏa Huyết Lôi Vân, ngoại trừ di thư của Phong Tôn đã bị hắn hủy đi. Mặt khác, di thư của những người còn lại, kể cả hắn đều ở đây.
Nhìn năm viên châu thần bí tràn đầy lực lượng, Vân Dương lẳng lặng ngồi xuống. Đầu tiên rót một chén rượu, mỉm cười đứng lên:
- Các ca ca, các ngươi biết không, địch nhân của chúng ta cường đại đến khó tưởng tượng a. Theo ta từng bước xâm nhập, phát hiện… Tứ Quý lâu không lồ, khó mà đánh giá. Điểm này, không biết các ngươi có từng nghĩ tới đâu?
- Tại cái thế gian nhìn như bình tĩnh, có lẽ chúng ta cũng chưa từng nghĩ qua, dòng nước ngầm chảy xiết, lại kinh tâm động phách đến vậy!?