Vân Dương bình tĩnh mỉm cười, tựa như một ngọn núi lửa đang hoàn thành sự ấp ủ sau cùng, trước khi hoàn toàn bạo tạc.
Khoảnh khắc bình yên trước sóng thần!
- Kỳ thật, ta rất hoài niệm thời gian đơn thuần dùng cơ bắp trước kia. Điều chúng ta nghĩ lúc đó thật đơn giản, thắng bại, giết địch. Mãi mãi cùng chưa từng nghĩ tới, dưới mảnh trời yên tĩnh kia, lại có mạch nước ngầm đang chảy xiết, âm thầm cuốn lấy vạn vật…
- Có lẽ cũng chỉ có đại ca, chỉ có lão đại mới nghĩ ra được, trước lúc sắp chết, hắn có lôi kéo tay ta, nói: Lão Cửu, nếu còn sống mà trở về, hãy làm một người chấp hành ngoài pháp luật đi…
- Hoặc, cũng chính thời khắc này, lão đại liền thấy được những cái u ác tính giấu trong lòng cái quốc gia này đi…
- Càng có lẽ… thuần túy là lão đại cũng không nhìn thấy được kinh đào hải lãng ngầm chảy kia, đơn thuần là muốn bảo trụ tính mạng ta… thân phận Vân Tôn, một khi bại lộ, chính là kết cục chết không thể nghi ngờ…
…
Vân Dương thở dài, mở ra di thư của chính mình.
Một người đang sống, lại đọc di thư của chính bản thân, cảm giác đó, thật quái dị.
Trên di thư, chỉ có một câu: ta không biết ta là ai, ta cũng không có điều gì cần lo lắng, cho nên, không có gì để viết.
Vân Dương mỉm cười, trong lòng thầm suy nghĩ, nếu các ca ca thấy được di thư của mình, không biết sẽ cười hãy sẽ khóc?
Chỉ là, ta thực sự không biết… ta là ai…
Phong di thư của Vân Dương từ từ hóa thành tro tàn. Lại biến thành một đoàn khói xanh, không để lại bất cứ vết tích nào trên thế gian.
…
- Lão Độc Cô, là phụ thân ta, giúp ta chiếu cố lão thật tốt. Để lão nhân gia an dưỡng tuổi thọ, thay ta giúp người tống chung! (Đại ý là An táng khi lão qua đời, ta không rõ tiếng việt mình có từ nào có ý cảnh tương tự chút không, anh em góp ý nhé!)
Đây là di thư của Thất ca Huyết Tôn, ngoại trừ những lời nhắn nhủ với các huynh đệ, còn có một câu nói kia.
Vân Dương chỉ cảm thấy lồng ngực lại co rút một trận.
Báo Ân lệnh đặt trước ngực như một khối than nóng rực. Thiêu đốt đến trái tim đau đớn.
Di thư Lục ca Lôi Tôn:
- Ta bị gia tộc trục xuất ra ngoài, ta trời sinh bát khiếu, họ nói ta là phế vật. Không cách nào tu luyện công pháp gia tộc, sau khi cha mẹ ruột đều qua đời, ta bị đại bá đuổi ra ngoài. Nếu ta chết rồi, các huynh đệ còn người còn sống, nếu có cơ hội, giúp ta thắp cho cha mẹ một nén hương, nói nhi tử của họ đã đi tìm họ, bọn hắn chết quá sớm, để nhi tử bị người khi dễ… ân, quên nói, nhà ta ở Huyền Hoàng giới, Lôi gia. Còn muốn giúp ta hả giận thì coi như xong, Lôi gia quá cường đại. Dù sao ta cũng sống rất vui vẻ, nếu không bị trục xuất, ta còn không được gặp các ngươi đâu, nếu như các ngươi vì giúp ta hả giận, vì vậy mà thụ thương, chiến tử, kiếp sau ta cũng không nhận các ngươi!
- Sống cho tốt, Lôi Mộc Phong ta đời này còn chưa sống đủ, thay ta sống phần còn lại!
…
Vân Dương chăm chăm nhìn phong di thư này.
Lời nói của Phong Tôn dường như hiện ra trước mắt: Lão Lục tựa hồ là đệ tử đại gia tộc…
Chỉ là, Lôi gia này là gia tộc nào? Thiên tài Thiên khai bát khiếu lại nói là phế vật? Thậm chí còn bị đuổi ra ngoài? Toàn bộ Ngọc Đường đế quốc này, tuy không nói là không có ai thiên khai bát khiếu, nhưng cũng là lông phượng sừng lân, lác đác không có mấy a, đó rõ ràng là tuyệt đại thiên kiêu, thiên tư siêu cường a!
Tại sao cái ở cái Lôi gia này lại biến thành phế vật rồi?
Hắn có cơ duyên Tạo Hóa Kim Liên cũng mới khai thất khiếu a? Nếu nói Lục ca là phế vật, chẳng lẽ ta sơ với phế vật đều không bằng?
Còn có, cái Huyền Hoàng giớ kia… ở đâu?
Sống trên đời ngần ấy năm, hắn còn chưa từng nghe qua Thiên Huyền đại lục còn có địa danh này!
Lấy mạng lưới tình báo của Cửu Tôn, đến hắn còn chưa nghe nói thiên hạ còn tồn tại nơi này, đó mới thực là không thể tin nổi.
- Huyền Hoàng giới…
Vân Dương thì thào nói:
- Lục ca, ngươi yên tâm. Nếu ta thực không có đủ thực lực, tất sẽ không đi trêu chọc bọn hắn. Nhưng, vạn nhất thực lực của tiểu đệ đạt đến độ cao kia, nhất định sẽ san bằng Lôi gia, giúp người hả giận, chỉ cần ta không thương không chết, ngươi cũng không có lý do không nhận tiểu đệ đi?!
- Còn chuyện dâng hương cho cha mẹ ngươi, cứ yên tâm giao cho ta. Chỉ cần ta biết được, liền đưa ngươi đi đoàn tụ cùng họ.
…
Vân Dương nhìn di thư chưa được mở của Hỏa Tôn.
Ngũ ca sẽ nói thế nào a?
Nghĩ đến Hỏa Tôn, nghĩ đến Vân Túy Nguyệt, lại nghĩ đến…
Lòng Vân Dương đau như dao cắt.
- Nếu ta chết, giúp ta chiếu cố Túy Nguyệt.
Trong di thư của Hỏa Tôn, ẩn chứa một tâm tình nóng rực:
- Túy Nguyệt là cô nương ngốc. Các ngươi đều biết, mặc kệ ta sinh tử, cũng đều là lão bà ta! Lớn thì kêu đệ muội, nhỏ thi gọi tẩu tử.nếu không thừa nhận thân phận của nàng, nàng sẽ đi theo ta.
- Đợi qua mười năm tám năm, chờ nội tâm nàng dần bình lặng, nghĩ chút biện pháp, kiếm cho nàng một gia đình hạnh phúc. Nếu nàng đã có kết cục tốt đẹp, không cho phép các ngươi đi quấy rầy nàng. Tất cả những gì liên qua đến Cửu Tôn, hết thảy không được xuất hiện trước mặt àng! Miễn cho nàng xúc cảnh sinh tình, nhìn thấy các ngươi lại do dự…
- Ai…
Vân Dương xúc động thở dài.
- Ta là cô nhi, Túy Nguyệt cũng thế. Vân Túy Nguyệt, cái tên này chính là sau này nàng tự đặt, tên của ta cũng là tùy tiện kêu ra. Vậy có nói hay không cũng không cần thiết. Kỳ thực, ta thích nhất chính là cái tên Hỏa Tôn.
- Nếu ta chết, chỉ hy vọng, các huynh đệ còn sống, sống cho tốt.
- Kỳ thật, ta thực không muốn chết. Ta còn muốn tìm tới cha mẹ ta, hỏi họ một câu, vì cái gì mà vứt bỏ ta? Hay là bán ta đi? Hoặc là cha mẹ ta sớm đã qua đời, ta có thể thay họ thắp một nén nhang hay không?
- Điều ta muốn nhất, chính là nắm tay Túy Nguyệt, dẫn nàng đến trước mộ phần cha mẹ tế bái, hoặc là tìm họ để kêu một tiếng cha mẹ. Mặc kệ là bị vứt bỏ, hay là bị bán, kỳ thực ta cũng không hận bọn họ, ta sẽ thừa nhận bọn họ, hiếu thuận với họ.
- Ta không muốn chết, ta còn nhiều việc muốn làm, việc ta muốn làm các ngươi không thể làm thay ta.
- Trước ngực ta có vết tích bị ba ngọn lửa đốt cháy, tạo thành hình một ngọn núi lửa. Nếu ta chết đi, giúp ta tìm phụ mẫu, thay ta kêu một tiếng cha mẹ, từ nhỏ ta đã không được gọi cha mẹ, không biết lúc ta có thể đứng trước mặt họ mà gọi cha mẹ, có thể rơi lệ hay không. Mặt khác, cũng đừng trách bọn họ, loạn thế như vậy… ai…
Di thư của Hỏa Tôn, lấy một tiếng thở dài làm kết thúc.
Nhìn di thư của Hỏa tôn, Vân Dương nhớ tởi chính bình.
Đột nhiên có một lại cảm giác thê lương tịch mịch, thiên địa bao la, thế gia mênh mông chỉ một mình ta cô đơn.
Cỗ cảm giác thẫn thờ níu lấy hắn không thoát ra được.
Kìm nén, cơ hồ thở không ra hơi.
..
- Hiện tại, ta có một cái quyết định mới.
Vân Dương yên lặng nói:
- Đồ vật trong Cửu Tôn phủ, ta sẽ lấy hết ra ngoài. Ta rất ích kỷ, ngoại trừ chúng ta, ta không muốn để cho bất kỳ người nào khác được xưng Cửu Tôn!
- Nói thế nào ta cũng không thể chấp nhận được!
- Cửu Tôn cứ đóng lại thì cũng thôi. Nhưng, vạn nhất có một ngày bị người khác mở?
Vân Dương lẩm bẩm nói:
- Cho nên ta làm ra quyết định ích kỷ này, hy vọng các ngươi sẽ không trách ta.
- Hiện tại ta chỉ mở thất khiếu, trước mắt chỉ có khả năng tu luyện tâm pháp tầng thứ nhất của mọi người, ngoài ra còn có Vân, Phong, Hỏa. Những ba loại công pháp này đã rất khó tiến bộ, không chừng, ta thực sự là so với phế vật đều không bằng.
Vân Dương yên lặng nói:
- Cho nên, ta cần tăng thực lực… ta muốn trở nên mạnh mẽ…
- Hai người trong cung kia, địa vị quá cao, khó mà tùy tiện dung chuyển…
Trong mắt Vân Dương bắn ra hào quang chói mắt:
- Nhưng… mặc kệ bọn hắn cường đại như thế nào, ta đều sẽ khiến bọn hắn, còn có Tứ Quý lâu đằng sau bọn hắn, trả một cái giá thật nặng!
Sinh Sinh Bất Tức Thần Công, cho đến bây giờ hắn đã đạt đến tầng thứ nhất viên mãn, mà tu vi huyền khí của hắn cũng đã đạt đến tam trọng đỉnh phong.
Vân Vụ quyết làm nên thanh danh của hắn, cũng đã đạt đến tầng thứ ba. Huyền Phong quyết, Tinh Hỏa quyết, bởi vì chiến sự lần trước, cũng đều bị hắn mạnh mẽ tăng lên tầng ba. Kinh Lôi quyết, cùng Huyết Sát quyết thì mới chỉ tu tầng thứ nhất.
Mà hiện tại, Vân Dương đang gặp phải bình cảnh.
Muốn đem công pháp tăng lên tầng thứ tư, rất khó.
Lúc trước, trước khi Cửu Tôn chưa gặp nạn, Vân Dương cũng đã từng tu luyện tới tầng thứ tư Vân Vụ quyết, sau đó cũng dừng ở đó. Bây giờ tu luyện lại, cũng gặp phải bình cảnh này.
Vân Dương biết, là do hắn tư chất có hạn!
Kỳ thực không chỉ Vân Vụ quyết, còn có Huyền Phong quyết cùng Tinh Hỏa quyết cũng thế, sau khi đạt đến tầng thứ ba đỉnh phong, liền không thể tiến thêm một tấc. Tin rằng, Kinh Lôi quyết cùng Huyết Sát quyết đến đó cũng như thế, cho nên Vân Dương không thể nhịn được muốn đột phá Sinh Sinh Bất Tức Thần Công đến tầng thứ hai. Nếu khi tu thành tầng thứ nhất có thể mở ra tân khiếu, vạy đột phá tầng thứ hai, hẳn là cũng có một ít chố tốt a?
Ban đêm.
Vân Dương vừa mở mắt, liền hóa thành một đóa may mù bay ra. Phương Mặc Phi cùng Lão Mai không chút hay biết.
…
Lăng Phong các.
Đây là một nơi rất kỳ quái.
Dưới Lăng Phong các là một cái sòng bạc hàng trung. Nói là cỡ trung, những cũng có thể dung nạp bốn năm trăm người cùng chơi.
Đây chính là nơi đánh bạc nổi tiếng nhất Thiên Đường thành.
Lăng Phong các chỉ có một vị các chủ, mội vị tổng quản, bên dưới chỉ có quản sự, về nhân lực có thể nói là rất đơn bạc, nhưng bốn năm nay, từ lúc Lăng Phong các thành lập, còn chưa có bất kỳ người nào dám tới gây chuyện ở Lăng Phong các.
Duy nhất ngoại lệ cũng chỉ có năm ngoái, Vân Dương cảm thấy tình hình kinh tế căng thẳng, ngân lượng dùng để chiếu cố tàn quân và thân nhân liệt sỹ tạo thành lỗ hổng kinh tế rất lớn, dưới áp lực hai bên, rốt cục hắn quyết định có ý đồ với Lăng Phong các.
Kỳ thực lần đó cũng không tính là Vân Dương đắc thế, Vân Dương cùng Lăng Phong các chủ đại náo một trận, kém chút liền rút đao rút kiếm, nhưng Vân Dương vẫn không chiếm được tiện nghi. Cuối cùng Bát ca Phong Tôn ra mặt, đem chuyện này đè xuống, càng thành công lấy được mười triệu lượng bạc từ Lăng Phong các, coi như giải quyết nguy cơ vòng quay tiền tệ…
Sau đó, hắn còn đặc biệt mời Phong Tôn uống một bữa, thỉnh giáo nghi vấn trong đó, dù sao việc này hắn cũng không xử lý hoàn mỹ, còn nhiều điều cần rút kinh nghiệm.
Nhưng, cho tới hôm nay nhớ lại chuyện này, Vân Dương vẫn cảm thấy không biết nên khóc hay nên cười.
Bởi, Lăng Phong các chủ kia chính hóa thân của Phong Tôn.
Cũng thật bội phục con hàng này, đầu tiên mặt đỏ bừng bừng cùng mình đánh đến chết đi sống lại, sau đó sau khi tự mình giải quyết vấn đề, lại mặt dày mày dạn để mình mời hắn uống rượu.
Người xấu hắn làm, người tốt cũng là hắn làm.
Lại còn hùng hồn đầy lý lẽ giáo huấn mình:
- Lăng Phong các chủ có thể bồi thường lúc hòa giải, những quyết không thể nhận thua ngay lúc xảy ra chuyện, nếu không uy tín sừng sững của Lăng Phong các còn đâu?! Phục không?