Cửu Tôn phủ ngoại trừ công nhân làm việc ra chỉ còn ba người Vân Dương, tam đại cự đầu Cửu Tôn phủ.
Lúc này Sử Vô Trần mới lộ vẻ kinh ngạc bái phục, cùng không thể tưởng tượng nổi.
Cuối cùng kể này cũng có đôi chút kinh nghiệm lịch duyệt, cẩn thận truyền âm bí mật:
- Lão đại… Đây là kế hoạch ngươi chuẩn bị từ trước à?
Vân Dương rốt cuộc cũng hoàn toàn yên tâm, chậm rãi gật đầu, thản nhiên nói:
- Chẳng lẽ ngươi tưởng tất cả đều là cơ duyên xảo hợp? Ngươi tưởng rằng một đống hàng lậu như vậy dễ xử lý vậy ư? Cho dù lần này xử lý xong, vậy lần sau thì sao? Ngươi chỉ biết cướp hay sao?
Con mắt Sử Vô Trần như muốn lồi ra!
Giờ phút này, hắn đột nhiên cảm thấy bái phục chưa từng có đối với… chính hắn! Bái phục quyết định sáng suốt của mình, lúc đó đầu óc nóng lên liền gia nhập Cửu Tôn phủ, quả thật quá anh minh! Quá cao minh! Quá thông minh!
Cảm giác bái phục vị lão đại mới này càng dâng trào từ tận đáy lòng, cao vút như biển cả, sôi trào mãnh liệt!
Nhớ tới bố cục từng bước của Vân Dương, từ không tới có, hành động kín kẽ...
Đầu tiên hắn lấy ra Tử Cực Thiên Tinh thu hút các thế lực chú ý, sau đó lại nhân cơ hội thành lập môn phải, bẩn thân buông tay mặc kệ, để tiểu mập mạp toàn quyền phụ trách...
Trong đó có lẽ cũng có việc bất ngờ, hắn cũng không dự liệu được, đó là sự gia nhập của mình!
Có điều Sử Vô Trần cũng có thể tưởng tượng, việc xây dựng môn phái này cho dù mình không xuất hiện, Vân Dương cũng sẽ dùng lực lượng bản thân tự đi cướp đoạt, tuyệt đối không do dự. Cùng lắm ban đầu không cướp tu giả Thánh cấp trở lên.
Theo bố cục của hắn, ban đầu điên cuồng đánh cướp đương nhiên khiến người ta có cảm giác điên rồ, như không cướp sẽ chết đến nơi, mà tới lúc này thật ra hắn lại như ám chỉ đồng bọn hợp tác tương lai!
Sau khi hắn cướp bóc được một lượng nhất định vẫn sẽ tới chợ đen, âm thầm tìm kiếu đồng bọn, thuận đường thủ tiêu tang vật, bán hết những thứ cướp được ra, chí ít đối với đồng bọn hợp tác là vậy. Tin rằng cho dù không ai nói, mục tiêu ban đầu của hắn vẫn sẽ là tổ chức thương hội cỡ lớn cuẩ Huyền Hoàng giới như Thiên Hạ Thương Minh.
Dù sao chỉ tổ chức như vậy mới thoả mãn được như cầu thủ tiêu tang chứng của hắn.
Chỉ cần sau khi đi vào, hắn ném ra Tử Cực Thiên Tinh đã chôn giấu từ trước, đương nhiên sẽ mở ra bố cục tiếp theo, chỉ cần là thương hội có tầm nhìn đều không thể từ bỏ trân bảo tuyệt thế như Tử Cực Thiên Tinh, tiếp đó lại dẫn tới thứ khác: Linh Chi Mộ Địa!
Lại dùng Linh Chi Mộ Địa này cột thật chặt tổ chức thương hội vào với mình.
Để cho Thiên Hạ Thương Minh vốn cực kỳ nguy hiểm với bản thân lắc mình biến đổi thành ô dù của mình.
Từ đó trở đi, cướp bóc không còn tai hoạ ngầm, được bảo hộ an toàn, con đường thủ tiêu tang vật thông suốt, còn tặng kèm bảo tiêu miễn phí!
Quả thật một công nhiều việc.
- Đầu óc lão đại không hiểu thế nào, sao lại gọi là Vân Tôn, gọi thẳng Trí Tôn đi…
Sử Vô Trần tấm tắc lấy làm lạ.
Bố cục liên tiếp đó, bất cứ bước nào xảy ra ra vấn đề, hậu quả đều là vạn kiếp bất phục!
Nhưng tiến triển thực tế lại cực kỳ thuận buồn xuôi gió!
Sử Vô Trần sao có thể không bái phục, nên nói là bái phục tới đầu đập sát đất!
Giờ khắc này hắn thật sự hiểu thế nào là tâm phục khẩu phục!
Nhưng có một chuyện Sử Vô Trần không biết: Ngày đó tiểu mập mạp bại lộ Tử Cực Thiên Tinh căn bản không phải mưu tính của Vân Dương!
Chuyện đó quả thật là bất ngờ.
Chỉ có điều hành động sau này của Vân Dương biến chuyện bất ngờ này thành lợi thế cho bố cục của mình thôi.
Đây chính là người trí tuệ, theo tình thế mà động, thuận thế mà bố cục, gặp gì biết nấy!
Môn phái vẫn tiếp tục xây dựng.
Vân Dương lén lút để lại cho tiểu mập mạp đại lượng tài nguyên, thật ra vẫn là một phần tang vật cướp bóc được. Dẫu sao không phải tang vật gì cũng cần tẩu tán, không ít có thể dùng thẳng được. Sau đó hắn nghênh ngang rời đi, cùng Sử Vô Trần biến mất trong dãy núi mênh mông.
Chỉ để lại một câu nói “nắm chắc thời gian”!
Nghe câu nói này, tiểu mập mạp cũng coi là ngầm hiểu, lập tức mang một đống tiền xuống núi, khua chiêng gõ trống tìm người làm việc.
Lần này Tiền Đa Đa trực tiếp thuê vài ngàn người gia nhập công trình kiến thiết trụ sở môn phái, còn mua liền một mạch bốn mươi thiêu niên, thuê mười quản sự, ba phòng thu chi, tám chấp sự, sau đó lại mua đại lượng vật tư sinh hoạt, như giường chiếu chăn mền vân vân… Rồi mua liền 40 xe ngựa, 200 con thú Độc Giác Thần Ngưu kéo xe.
Đi trên đường trùng trùng điệp điệp, như đại quân xuất
chinh thắng lợi trở về.
Không thể không nói, tiểu mập mạp mua những thứ này ít nhất cũng đủ cho một vạn người ăn cả năm, không lo thiếu thốn!
Một số thứ trong đó tiêu hao càng lâu.
Ngoài ra tiểu mập mạp còn rất có tầm nhìn, mua lượng lớn hạt giống linh thảo linh dược, kỳ hoa dị thảo...
- Thân là một môn phải sao không có vườn linh dược được, nếu lúc nào cũng kiếm bên ngoài thì thật quá bị động, bị người ta quản thúc.
Tiểu mập mạp nói.
- Về sau, không đơn giản phải có Linh Dược viên, còn phải có Thần Binh đường, Linh Thú đường, Hình Đường, Chấp Pháp đường, Binh Sự đường, Chấp Sự đường, Tạp Vụ đường, Nội Sự đường, tình báo, người liên lạc, sát thủ,... Vân vân... Những này toàn bộ đều phải có!
- Mặc dù không dám chắc tương lai sẽ ra sao, nhưng ít nhất cũng phải có những thứ này!
Nếu có người ngoài ở đây chắc chắn sẽ cực kỳ ngạc nhiên vì Vân Dương tìm được người như tiểu mập mạp.
Tên béo này là một người quản lý ngoại vụ cực tốt.
Xây dựng môn phái thế này, một mình tiểu mập mạp gánh vác tới 90%!
Thậm chí còn nhiều hơn.
Quả thật xứng danh đại tổng quản!
Bên này tiểu mập mạp áp tải hàng hoá trùng trùng điệp điệp về núi, bên khác Vân Dương cùng Sử Vô Trần lại tiếp tục tìm kiếm mục tiêu hạ thủ, coi những người như tiểu mập mạp như con mồi béo bở để cướp đoạt...
Dưới Yến Tử sơn.
Ngã tư đường.
Mặc dù đã vài ngày nhưng người tìm kiếm Không Cướp Trời vẫn không ít.
Mọi người trợn tròn hai mắt, tuy đã lâu như vậy không hề có động tĩnh, mọi người đều không nhịn nổi nữa, nhưng càng vào thời điểm như vậy càng phải quan sát xem có ai khả nghi không!
Thường xuyên có người trong giang hồ không hiểu sao đứng dậy, ngươi nhìn ta không vừa mắt, ta cũng ngứa mắt với ngươi!
Mọi người đều chướng mắt lẫn nhau, dẫu sao Không Cướp Trời cũng không xuất hiện… Vậy chúng ta đánh luôn đi!
Đánh một trận ngươi chết ta sống rồi tính tiếp!
Dẫu sao ta bắt Không Cướp Trời, các ngươi cũng sẽ nhảy ra!
Không sao!
Chiến đấu sớm với chiến đấu muộn cũng như nhau thôi, tóm lại phải đánh đã!
Ngươi không sao ta càng không sao, chẳng phải đánh ư, lão tử đợi đã vài ngày, sớm tức tới nổ lửa rồi, chỉ chờ phát tiết đây!
Cho nên rất nhiều người lao nhao đứng dậy đánh lộn.
Vân Dương cùng Sử Vô Trần lại lên đường, trên đường chứng kiến 7- 8 tốp đánh nhau tới đỏ cả mắt.
Hai tên giặc cướp này ngược lại chẳng vấn đề gì.
Cũng như lúc này...
Vân Dương nhìn quang cảnh xung quanh, ngay bản thân hắn cũng phải bó tay.
- Không Cướp Trời! Giơ tay chịu trói mau!
Ba người bốn mươi người tạo thành vòng vây, người cầm đầu sắc mặt dữ tợn:
- Cướp hàng của Thiết gia chúng ta chẳng lẽ chỉ nói vài lời là xong? Cho ngươi biết! Trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy!
Bị đám Thiết Gia Bảo này bao vây là hai thanh niên, một người áo trắng một người áo vàng.