Giao dịch hết chỗ tang vật cướp bóc, Lãng Phiên Thiên vẫn không yên lòng.
- Vân huynh đệ, sau này ngươi chỉ có thể hợp tác cùng Thiên Hạ Thương Minh chúng ta, chúng ta thành tâm thành ý đối đãi, mong ngươi đừng cô phụ!
- Đã lập lời thề với thiên đạo rồi mà.
Vân Dương cười khổi:
- Cho dù ta muốn làm trái cũng chẳng dám.
- Ách ha ha ha...
- Chúng ta muốn tới Cửu Tôn phủ xem xem, chẳng hay có được không?
Lãng Phiên Thiên đột nhiên hào hứng hỏi.
Ra cửa lại thấy Tiêu Ngọc Thụ, Cố Cửu Tiêu cùng Phong Quá Hải không ngờ lại cùng xuất hiện ở cửa, thấy Lãng Phiên Thiên đi ra đều cười ngượng ngùng.
Lãng Phiên Thiên tức giận hừ một tiếng, ánh mắt như muốn giết người nhìn cả ba, giơ ngón tay chỉ sang:
- Các ngươi, hừ hừ… Được lắm, ta nhớ kỹ rồi! Cẩn thận cho bản phó minh chủ, một khi sai lầm, tất cả đều sẽ bị nghiêm trị!
Ba người thở phào, đều cười hề hề:
- Trước giờ chúng ta không phạm sai lầm nào, sau này lời nói việc làm cũng cố gắng không khiến ngài….
- Đừng nói nhảm nữa, mau đi đi!
...
Nhìn Cửu Tôn phủ được thi công với khí thế ngất trời, Lãng Phiên Thiên cũng choáng váng.
- Ngươi dùng dân công phổ thông này xây dựng môn phái ư?
Lãng Phiên Thiên nhìn Vân Dương như thấy người ngoài hành tinh.
- Đúng vậy.
Vân Dương tỏ vẻ thoả mãn:
- Chẳng phải đã xong sơ bộ rồi sao, tiến độ vượt qua tưởng tượng của ta, không hổ đội thi công chuyên nghiệp!
- Huynh đệ, tầm mắt ngươi giờ quá có vấn đề.
Lãng Phiên Thiên dùng giọng từng trải nói:
- Ngươi thi công xây dựng như vậy, sau này đệ tử môn phái luận bàn, chỉ chấn động toả ra thôi cũng đủ huỷ một đống. Cứ thế nơi này của ngươi còn cái gì?
Vân Dương vui vẻ nói:
- Ta cũng mong bọn họ đập được.
“???”
Lãng Phiên Thiên không hiểu.
- Làm hỏng của công chẳng phải bồi thường ư? Ai làm hỏng thì tự đi mà đền! Muốn đảm bảo không làm hỏng thì tự đi nghĩ cách.
Vân Dương đã tính trước:
- Sao ta không biết giờ điều kiện chỉ có hạn, nhưng trước hết chỉ có thể xây dựng bên ngoài, sau này đệ tử nhiều, đánh nhau nhiều, môn phái cũng dần dần kiên cố. Cứ thuận theo tự nhiên, dần dần sẽ thuận lý thành chương.
Lãng Phiên Thiên đổ mồ hôi, càng lúc càng cảm thấy môn phái này không đáng tin cậy.
Thái độ này mà còn mong phát dương quang đại, đạt được Thiên Vận Kỳ ư?
Loại người cái gì cũng không biết như ngươi làm gì được luận lý thành chương, chỉ có thất bị không gượng dậy nổi mà thôi!
Lãng Phiên Thiên càng lúc càng không coi trọng tiền đồ của Cửu Tôn phủ này.
Có điều đây cũng là điều tmth mong được thấy: Cửu Tôn phủ không vực dậy được, chỉ có thể phụ thuộc vào Thiên Hạ Thương Minh, dựa vào chúng ta để tồn tại. Như vậy càng thu nhận được nhiều lợi ích.
Nếu các ngươi xông thẳng tới trời xanh, thăng tiến còn cao hơn chúng ta, vậy chúng ta còn lại cái gì?
Cơ sở hợp tác trước mắt là một bên mạnh một bên yếu, một bên dựa vào bên còn lại, nếu thế lực hai bên cân bằng, thậm chí đảo ngược, cần gì phải hợp tác nữa!
Nghe đến đây, sau lưng Sử Vô Trần lại ướt đẫm.
Sau này nếu luận bàn, lão tử phải nhớ thật kỹ ra ngoài đánh!
Trong môn phái mình tuyệt đối không thể đánh nhau! Bị người ta khi dễ tới cùng cực cũng phải cố nhẫn nhịn!
Cái này… mẹ nó, đánh một trận không khéo táng gia bại sản.
Tiểu mập mạp Tiền Đa Đa chạy tới, gương mặt vốn tròn vo đã gầy đi, thân thể bẩn thỉu, vành mắt thâm quầng:
- Các ngươi về rồi, sao đi lâu vậy.
Sắc mặt tiểu mập mạp như trút được gánh nặng, không hề che giấu biểu lộ “có thể quẳng việc cho người khác rồi”.
- Ừm, tiếp đó chúng ta còn cần ra ngoài.
Vân Dương cười híp mắt nói:
- Lần này chỉ tới xem tiến độ ra sao thôi. Ngươi chủ trì công việc không tệ, ta rất hài lòng, cho ngươi một đại công, lát chính ngươi ghi lại, lúc nào dùng nói với chúng ta.
Tiểu mập mạp nghe vậy cứng đờ, vẻ mặt van xin:
- Lão đại, ngươi đừng thế được không, túm được một người biết việc thì cho làm việc đến chết à? Bẫy người cũng không thể làm như vậy được!
Vân Dương nhíu mày nói:
- Ta đâu có bảo ngươi không được tìm người giúp? Cũng đâu bảo ngươi không được tuyển dụng nhân thủ? Ngươi thân là đại tổng quản bản phủ, quyền hạn lớn như vậy sao phải tự đi làm chứ… Nhất định phải tuyển người rồi. Nhưng thuộc hạ của ngươi ngươi phải tự đi tìm, chẳng lẽ muốn ta chuẩn bị cho ngươi à? Đương nhiên nếu ngươi muốn tự làm ta cũng không ý kiến, cùng lắm chỉ cảm thấy ngươi ngu ngốc thôi, nhưng dẫu sao cũng thể nói là ta ép buộc ngươi được?
Tiểu mập mạp ngây ngẩn.
Đúng rồi!
Chẳng lẽ cái này cũng phải chờ phân phát?
Mình là đại tổng quản cơ mà, ngươi có thấy đại tổng quản bang phái tông môn thế gia nào tự làm tất cả mọi việc không? Ai chẳng có thủ hạ, bản thân chỉ phụ trách tập hợp điều hành là được, thật ra cũng chẳng khó khăn hay gian khổ gì!
Nhưng vừa nghĩ vậy lại lập tức cảm thấy thời gian vừa qua mình vất vả khó nhọc thật oan uổng!
- Trụ sở này xây dựng rất tốt, cũng có phương pháp riêng.
Phong Quá Hải ngược lại rất tán thưởng trụ sở Cửu Tôn phủ:
- Sau này lão hủ ta sẽ ở trong sơn cốc, chỉ cách Cửu Tôn phủ mười dặm, chỉ cần cẩn thận một chút người ngoài khó lòng phát giác được.
Nghe Phong Quá Hải nói vậy, Tiêu Ngọc Thụ cùng Cố Cửu Tiêu đều nhìn trụ sở đang được xây dựng, vẻ mặt suy tư.
Cửu Tôn phủ này giờ nhìn còn tương đối thô kệch, nhưng thế cục ẩn hàm to lớn hùng vĩ, muôn hình vạn trạng, nội tình thâm sâu.
- Sau này một trái một phải, cư ngụ ngay gần đó, cùng trông coi.
Hai người không hẹn mà cùng quyết định. Trong lòng thầm hiểu, sau này an nguy của đám người này sợ rằng liên quan trực tiếp tới hai người mình...
Nghĩ vậy lại không khỏi đau đầu, dù sao hai tên này thật sự rất giỏi gây hoạ!
Nhất là bọn họ gây hoạ không chỉ số lượng kinh người, chất lượng càng khủng khiếp, thử hỏi ai dám tuỳ tiện gây sự với người sở hữu Thiên Vận Kỳ màu kim?
May mà phó minh chủ sẽ còn phái người khác tới, nếu không chỉ bằng hai ta chưa chắc đã bảo vệ được hắn.
Sau đó Lãng Phiên Thiên chỉ quan sát một hồi rồi vội vã bỏ đi, thần không hay quỷ không biết.
Vội vàng như vậy ngoại trừ nóng lòng muốn bẩm báo lại cho minh chủ Thương Minh tính chân thật của việc này để tiện cho người khác tới tiếp ứng, cũng là cân nhắc tới hai kẻ này thật quá giỏi gây hoạ. Cái tên Không Cướp Trời đã nhanh chóng loan truyền, còn dính tới cả Thánh Thần Điện, phải chuẩn bị để ý tới việc này.
Sau khi Lãng Phiên Thiên đi khỏi, ba người Phong Quá Hải cũng biến mất. Vân Dương mặc dù biết bọn họ chắc chắn ở lại ngay xung quanh, nhưng với năng lực thần thức hiện tại của bản thân cũng không thể phát hiện được đám người này ở đâu. Dẫu sao thực lực cũng cách biệt quá xa.
Nhưng quan trọng nhất là giờ đã yên ổn, từ trước đây không yên ổn.
Có vài cao thủ cấp bậc Thánh Hoàng làm bảo vệ miễn phí, Vân Dương cảm thấy giờ mình cái gì cũng không thiếu, còn gì không dám làm?
Có con đường tiêu thụ, đương nhiên phải lợi dụng gì?
Cái gì là Không Cướp Trời? Làm sao lại không cướp trời?