Quả thực, hiện tại đã không ai có thể ngăn nổi Vân Dương, chí ít là Ngọc Đường không có ai có thể ngăn cản, vô luận là bản thân Vân Tiêu Dao hắn, hay là Ngọc Đường Hoàng đế Ngọc Phái Tranh!
Chỉ cần chuyện Vân Dương muốn làm, cho dù là cả Ngọc Đường cùng nhau ngăn cản, Vân Dương cũng nhất định có thể làm được.
Đã đến mức này!
- Chuyện nên làm, ta đều đã làm.
Vân Dương nói:
- Chuyện sau đó, hết thảy chờ nó tự nở hoa kết trái.
Vân Tiêu Dao nói:
- Chẳng lẽ ngươi không nghĩ tới, nếu như Bảo Nhi không có năng lực, không gánh nổi kỳ vọng của ngươi thì sao? Vô luận có dạy bảo thế nào, cũng không thể dạy hắn trưởng thành thành vẻ mà chúng ta hy vọng, như vậy thì phải làm sao?
Vân Dương nói:
- Không làm sao cả, bất kể là hắn bại gia phá hại thế nào, chỉ cần là giang sơn mà Cửu Tôn tân tân khổ khổ đánh xuống, đều không phá trong tay người ngoài là được.
Hắn nhe răng cười một tiếng:
- Chỉ cần vậy là đủ rồi.
Hắn cười ha ha một tiếng:
- Người lớn giành giang sơn, không phải là để lại cho hậu nhân sao? Nếu hậu nhân không chịu thua kém, tự nhiên có thể giữ vững, càng thêm phát triển. Nhưng nếu hắn không giữ được, để mất trong tay mình, không phải là chuyện đương nhiên sao?
Vân Dương cười vui vẻ:
- Cha hắn, thúc hắn giành giang sơn, há có thể tiện nghi cho người khác? Khi người tranh thiên hạ, giành giang sơn muốn lui xuống, giang sơn này không cho hắn thì cho ai?! Không để hắn phá thì để ai phá?
- Huống chi… chính như ngài hói, hắn lớn lên thế nào, còn chưa nhất định a. Nói không chừng, một đời thiên cổ Thánh quân sẽ xuất hiện? Điều này, ai có thể nói chắc?
Vừa nói như vậy, Vân Tiêu Dao chỉ có thể thở dài, không còn lời nào để nói.
Sau khi hắn chết, nào còn để ý được nhiều, sản nghiệp của hắn, con hắn phá thế nào cũng được. Đây chính là suy nghĩ của Vân Dương, nói là ích kỷ cũng được, nhưng nó lại thực chân thành tha thiết, trực chỉ bản tâm!
…
Vân Tiêu Dao bế quan.
Lời Vân Dương nói, hắn cần thời gian để tiêu hóa.
Hơn nữa, trong lòng hắn cũng có xoắn xuýt. Hôm nay, Vân Dương nói hoàn toàn không giấu diếm, nhưng cũng để lại một nan đề cho Vân Tiêu Dao.
Đến cùng… có thể theo lời Bệ hạ nói không?
Tại sao lựa chọn này cứ hiện ra trước mắt, buộc ta lựa chọn?
Vân Tiêu Dao thở ngắn than dài.
…
- Sâm La Thập Vương và Phương Mặc Phi chưa về?
Vân Dương hỏi Lão Mai.
- Còn chưa về, tạm thời không có tin tức truyền lại, nhưng vẫn trong thời gian cho phéo.
Lão Mai trả lời.
- Ừm.
Vân Dương không nói thêm gì nữa, nhắm mắt lại, không biết đang nghĩ gì.
Sớm ngày thứ hai.
Thái tử điện hạ dâng thư, tự nhận không đủ tài đức, tự xin giáng chức.
Nhìn Thái tử dâng thư, Hoàng đế Bệ hạ cũng sửng sốt hồi lâu, thần sắc phức tạp đến cực điểm, có vui mừng, có thấu hiểu, cũng có chút đau lòng không nỡ.
Nhưng cuối cùng, vẫn vung bút chuẩn tấn, lập tức lại phong “An Nhạc vương”, đất phong tại Phong Long thành.
Phong Long thành này ở phía nam Ngọc Đường, cách kinh đô chừng hai mươi bảy ngàn dặm, muốn đi tới đi lui, bình thường cũng phải mất cả năm!
Hoàng đế Bệ hạ suy tính hồi lâu, lại viết tiếp: Trung tuần lập tức lên đường đến đất phong, sau này không có thánh dụ, không được một mình trở về.
Toàn bộ quá trình từ dâng thư, chuẩn tấu, đến phong vương, phong đất, đều ít có cản trở. Thậm chí Hoàng đế Bệ hạ còn không có trưng cầu ý kiến các đại thần, tựa như chỉ đang đi ngang qua sân khấu, qua loa hỏi hai câu, liền ra quyết định, hoàn toàn càn cương độc đoán.
Rất nhiều triều thần còn đang mờ mịt không hiểu, nhưng mà mấy vị thực sự nắm quyền cao chức trọng kia, đều đã hiểu chuyện này là đương nhiên, hoàn toàn không có gì cần bàn cãi.
Toàn bộ quá trình, không nói chen nửa câu, thậm chí ngay cả mở miệng khuyên giải cho có cũng không có nửa câu.
Cái này, trong lịch sử Thiên Huyền đại lục, cũng mở ra tiền lệ, không biết sau này có ai như thế hay không, nhưng thực sự là xưa nay chưa từng có.
Sau khi Vân Dương nghe được tin tức này, thần sắc không chút biến đổi, chỉ nở nụ cười nhàn nhạt:
- Bệ hạ thực dụng tâm lương khổ, nghĩ thế có thể bảo đảm một mạng cho con trai a.
Bên cạnh, Thượng Quan Linh Tú nói:
- Bệ hạ cũng là người làm cha làm mẹ, làm như vậy cũng là điều hợp tình hợp lý, không tính là ngoài ý muốn.
Vân Dương mỉm cười nói:
- Thế nhưng tính mệnh của vị Nhị hoàng tử này, không phải ai cũng có thể giữ được… khổ tâm lần này của Hoàng đế Bệ hạ, vẫn khó tránh khỏi phí công, được rồi, chúng ta đi xem đám Bảo Nhi một chút, đã lâu không luyện công với bọn nó.
…
Hậu viện Vân phủ.
Dù tuổi Bảo Nhi hãy còn nhỏ, vẫn còn trẻ con, nhưng qua một năm nay đã cao hơn trước cả cái đầu, đã có chút bộ dạng thiếu niên nhỏ.
Lúc này, đứa nhỏ một thân cẩm ý áo trắng, thuận tay cầm một quyển sách, chú mục lên đó, nhìn không chuyển mắt.
Đứng bên cạnh đứa nhỏ, chính là lão sư đang giảng bài.
Mà phía sau, còn có mấy đứa nhỏ khác cũng đang đọc sách, chỉ là vẻ mặt sầu mi khổ kiếm kia, rõ ràng không mấy hứng thú với sách vở.
- Hưng, bách tính khổ, vong, bách tính khổ.
Bảo Nhi niệm lại một câu, nói:
- Nếu hưng vong đều là khổ, như vậy thế nào mới không khổ?
Bên cạnh, nho sinh kia mỉm cười nói:
- Hưng vong đều là khổ, nhưng trong đó lại có hàm nghĩa khác biệt. Vong, tự nhiên không cần nhắc, chính là vong quốc, tự nhiên là khổ. Nhưng hưng, cũng không phải là hưng thịnh, mà là... Cao hứng, là vui vẻ.
- Phàm là có người vui vẻ, cũng sẽ có người phải đau buồn, tương tự, một quốc gia vui vẻ, đương nhiên phải có một nước khác đau buồn. Quá trình này, đều là khổ. Cho nên, hưng vong đều là khổ. Nhưng nếu một quốc gia có thể trường trì cửu an, như vậy bách tính sẽ không phải chịu khổ, sở cầu của bách tính rất đơn giản, phàm là có miếng cơm ăn, như thế là không khổ.
- Như vậy, một quốc gia phải làm thế nào mới có thể trường trì cửu an?
Bảo Nhi cau mày, trên gương mặt non nớt còn có nghi vẫn cùng thương hại.
- Làm sao để mọi người đều có cơm ăn?
Một thanh âm trong trẻo mỉm cười vang lên:
- Trường trì cửu an, đây là vấn đề lớn, chí ít cần mấy đời người cùng cố gắng.
Chính là thanh âm của Vân Dương.
- Vân thúc thúc!
Bảo Nhi vui mừn kêu lên, mắt thấy liền muốn xông lại. Cũng không biết vì sao lại sinh sinh nhịn xuống, nhìn hai vị tiên sinh dạy học trước mắt, hiển nhiên là đợi hai người cho phép.
- Đi đi.
Tiên sinh cười ha ha.
Lúc này Bảo Nhi mới lao đến, nhanh chóng đến bên Vân Dương, ôm lấy tay của hắn.
Vân Dương ngồi xổm xuống, ôm lấy thân thể nhỏ bé của Bảo Nhi, cười ha ha giải thích:
- Mấy đời người không ngừng cố gắng, mới có thể làm cho quốc thái dân an, mỗi người đều có cơm ăn áo mặc. Làm một Hoàng đế sơ khai, mở ra vương triều, đều khó tránh được chuyện trăm hỏng chờ sửa. Đời quân chủ thứ hai, phân nửa là cần nghỉ ngơi lấy sức, đời quân chủ thứ ba, cần giữ gìn cơ nghiệp, đánh thức tiềm lực trong dân, như vậy đến đời quân chủ thứ tư, mới có thể làm cho quốc thái dân an, cơm no áo ấm, nhưng mà nếu cứ mãi thế, cũng khó mà để thiên hạ chân chính không còn khổ.
Vân Dương nhìn vào mắt Bảo Nhi:
- Bảo Nhi, làm thế nào để thiên hạ không phải khổ, đây là một môn học cao thâm. Ngươi phải học cho tốt, biến sách vở thành hành động, như vậy mới là hy vọng của bách tính, hy vọng của thiên hạ.
Bảo nhie nói:
- Vậy cụ thể nên làm thế nào? Thế nào mới có thể bắt tay vào làm?
Vân Dương nói:
- Trong có lương thần, ngoài có lương tướng. Một lòng thanh minh, nhìn rõ mọi việc. Trái phải ngăn được, phiên vân phúc vũ… cần ân uy tịnh thi, cần mưa móc êm dịu, cũng cần thủ đoạn lôi đình… Bảo Nhi, những thứ này, ngươi đều phải học.