Vân Dương nghe vậy nhất thời biến sắc, cái gọi là nguyên nhân, hóa ra lại ở chỗ này!
Vậy mà, lại là Hoàng đế Bệ hạ nói lộ ra!
Hơn nữa, còn lộ cho một người tuyệt đối không nên biết, Thái tử điện hạ, người ảnh hưởng trực tiếp trong cuộc!
- Lúc ấy, bên cạnh không có ai, mà gần nhất cũng phải mấy trượng bên ngoài, phụ hoàng nói rất mờ hồ… trừ ta ra, không còn ai khác nghe được, nhưng lúc đó, ta lại ngây ngẩn cả người, thực giống như lúc trước nhìn thấy đại ca vậy.
- Không, trước đó ta cũng chỉ hơi cảm thấy tâm hoảng ý loạn, còn sau khi nghe câu này của phụ hoàng, lại như thấy ngũ lôi oanh đỉnh, tâm khó mà an.
Vân Dương thở dài một hơi:
- Không cần nói nữa.
Hắn hiểu, rốt cục hiểu!
- Hóa ra Hoàng đế Bệ hạ… vẫn luôn có quyết định kia.
Thế nên, không trách được!
Bình tĩnh mà xem xét, quyết định này nếu được thao tác tốt thì thực không vấn đề. Chỉ cần thuận lợi thống nhất thiên hạ, hoàn thành bá nghiệp, nhét cả Thiên Huyền vào bản đồ Ngọc Đường, đến lúc đó thân phận Cửu Tôn của đại hoàng tử đã không cần bí mật hay không, thậm chí việc đại hoàng tử chính là Thổ Tôn, người đứng đầu Cửu Tôn, giúp Ngọc Đường bình định thiên hạ, lại chính là nhân tố ổn định Ngọc Đường.
Đến lúc đó, chỉ cần phát một đạo thánh chỉ, nói rõ sở dĩ năm đó truyền tin đại hoàng tử đã chết, chính là vì bảo mật… nay sau khi bỏ ra nhiều hy sinh như thế, Vương giả trở về, lại lên đế vị, hoàn toàn là chuyện thuận lý thành chương.
Thần dân Ngọc Đường tuyệt không có người nào phản đối!
Nhưng chỉ có một người duy nhất, lại ngoại lệ trong tất cả, Thái tử điện hạ, người đang ngồi trên Đông cung Trữ vị!
Cũng là vào lúc đó, Thái tử liền biết dự định của Bệ hạ, ngôi vị Thái tử của hắn, thực tế chỉ là bài trí mà thôi.
Vân Dương thở dài một hơi.
Cúi đầu nhìn dung mạo thê lương của Thái tử, thầm im lặng, còn có chút xoắn xuýt.
Vị Thái tử điện hạ này, đến cùng nên giết hay không?
Giết hay là không giết, cũng chỉ trong nhất niệm của hắn, theo lý mà nói, hành động của Thái tử thì có chết cũng không hết tội, nhưng nếu đứng trên thân phận lập trường của Thái tử khi đó, lựa chọn của hắn dù là bất trung với nước, nhưng lại cũng không có gì đáng trách, dòng dõi Thiên gia tranh đế vị, bất kỳ thủ đoạn nào cũng đều có thể, có điều, chỉ là thắng làm vua, thua làm giặc mà thôi.
Lại nói, nếu ngày đó hắn cũng vẫn lạc ở Thiên Huyền nhai, như vậy Ngọc Đường Hoàng không được hắn thi cứu trừ độc, thì quốc quân chi vị đã sớm rơi xuống đầu Thái tử, lúc đó, vô luận là Ngọc Đường bị quốc gia khác chiếm đoạt hay hủy diệt, thì Thái tử cũng là người chiến thắng trong cuộc chiến đoạt vị!
Vân Dương suy nghĩ lộn xộn, khó đưa ra lựa chọn, lại bừng tỉnh trong thoáng chốc, dường như có hai ánh mắt từ xa nhìn lại.
“Lão Cửu… huynh đệ của ta… cho cùng cũng là thân huynh đệ.”
Thổ Tôn.
Hắn có thể vì quốc gia, vì gia đình mà làm ra hy sinh lớn như thế, chắc hẳn, cũng không muốn nhìn thân đệ đệ, chết trong tay mình a?
Nhưng… các huynh đệ khác thì sao?
- Muốn sống, có thể.
Trong ánh mắt Vân Dương, đột nhiên bắn ra một đạo lãnh quang, lại có chút mờ mịt, bởi vì một khắc trước, hắn như thấy được tám thân ảnh mang mặt nạ, lặng yên lướt qua trước mắt, mà quyết định, cũng xác định từ đó.
Hắn nói từng chữ:
- Nhưng vô luận thế nào, ngươi cũng cần phải chết một lần đã, lúc đó mới tính đến chuyện tiếp sau.
Thái tử làm Thái tử lâu như vậy, tự nhiên hiểu Vân Dương nói vậy là có thâm ý khác, không chút do dự càng không chần chờ:
- Cô… ta hết lòng nghe theo Vân công tử an bài.
Lấy giả chết mai danh để ứng đối với tử cục trước mắt, vốn là phương án ứng đối tốt nhất, chỉ có điều, bằng thực lực của Thái tử, khó mà hoàn thành được chuyện này, chớ nói chi còn có vô số họa ngầm để lại.
Nhưng nếu để Vân Dương bài bố, lại hoàn toàn là chuyện khác, tỷ lệ thành công sẽ tăng nhiều.
Kết quả của chuyện này, đương nhiên là hắn sẽ không giữ được vị trí Trữ quân nữa, thế nhưng lại vẫn có thể giữ được một mạng!
Giờ khắc này, Thái tử tự hiểu rõ, càng cảm thấy thiện ý cùng thành ý của Vân Dương.
Vân Dương gật gật đầu, không nói thêm gì nữa, nhìn Thái tử rời khỏi Vân phủ, Vân Dương cảm thấy rõ một việc.
Vị Thái tử này, đã thực sự nản lòng thoái trí, không còn ôm mộng tưởng.
- Chỉ là…
- Ta trù tính lâu như vậy, chỉ đổi lại mình ngươi nản lòng thoái trí thôi sao?
Vân Dương đứng dậy chắp tay, trong mắt ẩn hiện mây khói, cuối cùng hóa thành một tia tàn khốc, dữ tợn khó tả.
Vân Tiêu Dao bước ra từ sau tấm bình phong, đem mọi tiếng lòng quy về một tiếng thở dài.
Lúc này Vân vương gia thực sự không nhịn được mà phát tiếc dục vọng muốn thở dài trong lòng mình.
“Vân Dương, đến cùng con muốn làm gì? Hao tốn công sức bố cục như vậy, cuối cùng muốn làm gì?”
Vân Tiêu Dao phiền muộn không hiểu.
Đến lúc này, mọi chuyện cơ bản đã hạ màn kết thúc, Vân Dương đã thu hoạch không ít, thành công tuyệt sát Âu Dương Tiêu Sắt, diệt chín thành chín sát thủ trong thiên hạ, còn thuận thế kéo Thái tử xuống, nhưng tương tự, cũng bỏ ra rất nhiều, chỉ riêng hai tấm bảo đồ da rồng, đã đủ để Vân Tiêu Dao nắm tay nở dài không thôi, nhất là đến hiện tại, Vân Dương dùng thủ pháp di họa đông dẫn, đem lực chú ý của năm tên sát thủ đỉnh cấp chuyển lên người Thái tử, mặc dù chơi rất đẹp, nhưng lại khó tránh khỏi khiến ít người không vui.
Ít người này, nói toẹt ra chính là Ngọc Đường Hoàng cùng bản thân Vân Tiêu Dao!
- Sao vậy?
Vân Dương cười hỏi.
- Ngươi làm như vậy, có hơi quá hay không, dù sao cũng là huyết mạch Hoàng gia…
Vân Tiêu Dao thở dài:
- Sau trận này, Thái tử xem như đã bị ngươi triệt để thanh trừ, Tam hoàng tử cũng bị ngươi làm phế, còn bị dọa đến điên. Tứ hoàng tử, dù hiện tại vẫn bình an vô sự, nhưng ta biết ngươi sẽ tuyệt không buông tha hắn.
- Còn Ngũ hoàng tử cùng Lục hoàng tử, tiến độ của hai tiểu tử này gần đây quá thuận lợi… mặc dù ta không biết tình huống cụ thể, nhưng lại có thể xác định, trong này có bút tích của ngươi, thậm chí ta còn hoài nghi, cái gọi là thủ hạ của bọn hắn, có thể có bao người chân chính nghe bọn hắn nói, liệu được một nửa hay không?!
- Ngươi nhằm vào Thái tử, nhằm vào Tam hoàng tử, thậm chí là Tứ hoàng tử thì thôi, ta cũng không thấy gì ngoài ý muốn, thế nhưng Ngũ hoàng tử mới mười ba tuổi, Lục hoàng tử thì mới mười hai.
Vân Tiêu Dao nói:
- Ngươi lại cũng đã bắt đầu trù tính nhắm vào, liệu có quá độc ác hay không.
Vân Dương lạnh nhạt cười:
- Những chuyện này, ta đều không giấu ngươi.
Vân Tiêu Dao thở dài:
- Đúng vậy, nếu ngươi không muốn để ta biết, đoán chừng ngay cả chút manh mối dấu vết đó ta cũng không biết… cho nên ta nghĩ, với mấy vị hoàng tử khác, ngươi đều đã có ai bài?
- Phòng ngừa chu đáo, tránh rắc rối xuất hiện thôi.
Vân Dương vẫn hời hợt, bình tĩnh như mây trôi.
- Những chuyện ngươi làm, đều là vì trải đường cho Bảo Nhi sao, tránh mọi khả năng ngoài ý muốn xuất hiện?!
Vân Tiêu Dao nói.
- Trải đường là thật, nhưng nói đến tránh mọi khả năng ngoài ý muốn lại không đúng.
Vân Dương thản nhiên nói:
- Dù sao có một số chuyện, dù ta không muốn làm, nhưng phải do ta làm, mới thực sự trải đường tốt cho nó.
Vân Tiêu Dao nói:
- Ồ?
Vân Dương ngồi yên:
- Kỳ thực căn nguyên dã tâm của đám hoàng tử này, đều đến từ hậu cung.
Vân Tiêu Dao nghe vậy khẽ giật mình, hoảng hốt:
- Ngươi muốn làm gì? Không được làm bậy, hoàng huynh sẽ không để mặc ngươi làm bậy!
Vân Dương lãnh đạm, lại có chút mỉa mai:
- Yên tâm yên tâm, điều ra không muốn làm có rất nhiều, cho nên ta mới nói cho ngươi. Nếu ta có lòng muốn làm, giờ phút này, đám nữ nhân trong hậu cung sớm đã biến thành một đống thịt thối, Hoàng đế Bệ hạ có thể ngăn cản được ta?!