Sủng Mị

Chương 1425: Dạ, cường giả sừng sững tới cuối cùng (hạ) Ly nhân già nua

- Đương nhiên, những chuyện này chỉ là quá trình thôi, các ngươi biết rõ vì mấy chục vạn cuồng thi lại e ngại nó hay không? Chẳng lẽ thật sự bởi vì nó chỉ là Hoàng Tuyền?

Ly nhân nói tiếp.

Sở Mộ lắc đầu, số lượng đại quân cuồng thi lớn tới cực điểm, nếu thật sự chỉ xông qua đường Hoàng Tuyền thì Dạ không thể nào hoàn toàn ngăn cản được chúng.

Nhưng mà quân đoàn cuồng thi dừng lại rồi, chúng không dám đi lên phía trước, chỉ có một ít oán thi có oán khí rất nặng mới dám khiêu khích quyền uy của Dạ. Mà những oán thi khiêu khích Dạ cuối cùng biến thành phấn vụn, chúng căn bản không phải đổi thủ của Dạ.

- Chuyện này phải nói tới chuyện nó bắt đầu khiêu chiến đường Hoàng Tuyền này...

Ly nhân tiếp tục bắt đầu tự thuật, từ ngữ khí của nó có thể nghe được kính nể trong đó.

- Con đường này khắp nơi đều là tử vong, yêu linh mạnh hơn nữa cũng phải chết, hơn nữa bước lên con đường này sẽ không có lối về, oán thi an nghỉ ở nơi đây sẽ làm cho người ta không dễ dàng xông qua được.

- Lúc đó nó đã đứng ở đỉnh phong trong trung đảo, ta cho rằng nó sẽ thanh thản ổn định ở trung đảo làm vương giả đỉnh phong của nó, nhưng thời điểm nó không còn đối thủ ở trung đảo thì nó không chút do dự bước lên đường Hoàng Tuyền, mặc dù ta nói cho nó biết đây là con đường không lối về nó vẫn tiến lên.

- Thời điểm nó bước đi thì tổng cộng có ba yêu linh cùng đi khiêu chiến với nó, ba con yêu linh này là tối cường trong trung đảo, đồng thời cũng là ba yêu linh có cam đảm vượt qua chính mình! Ba con yêu linh này phân biệt là Nộ Giác Chi Ma, Âm Ảnh Thú, Thất Tội Hồ Chi Nham Đế...

- Một đám yêu linh này rất mạnh, Nộ Giác Chi Ma đánh bại Bỉ Ngạn, Âm Ảnh Thú đánh bại Tam Đồ, Thất Tội Hồ Chi Nham Đế đánh bại Vong Xuyên, chúng thay thế ba thủ hộ giả đó, trấn thủ đường Hoàng Tuyền này.

- Nhưng mà lúc này Dạ lại đi khiêu chiến Hoàng Tuyền vương giả khi đó!

- Mà Hoàng Tuyền này cũng là chí tôn, đã từng là yêu linh tối cường của trung đảo, hơn nữa không một yêu linh nào rung chuyển địa vị của nó được. Kỳ thật thực lực của thủ hộ giả cũng chênh lệch cực lớn, kể cả Dạ cũng như vậy, cho nên nó khiêu chiến Hoàng Tuyền thì nó đã thất bại.

Thời điểm Ly nhân nói tới đây thì cố ý dừng lại.

- Về sau thì sao?

Triêu Lãnh Xuyên có chút cấp bách hỏi tiếp.

Tất cả mọi người nghe được con đường phát triển của Hoàng Tuyền, nghe có chút xuất thần, tất cả hồn sủng sư trước khi khởi đầu đều là bò sát, từ tầng dưới chót bò lên tới cấp độ hiện giờ cả.

- Về sau đương nhiên là đánh bại Hoàng Tuyền, bằng không thì nó làm gì thay thế được Hoàng Tuyền.

Hải Thiếp mở miệng nói.

Mọi người nhẹ nhõm gật đầu, xác thực hẳn là như thế.

Nhưng mà Ly nhân lại lắc đầu. Tiếp tục nói:

- Các ngươi sai rồi, nó thất bại, nó bại và thương tích đầy mình, cuối cùng bị Hoàng Tuyền ném vào trong mạch nước ngầm, thi thể của nó bị nước cọ rửa và trôi ra ngoài.

- Thi... Thi thể? Chẳng lẽ nó khiêu chiến thất bại và chết sao?

Hải Thiếp kinh ngạc nói ra.

Dạ đã từng bị Hoàng Tuyền trước kia giết chết?

Nếu như bị giết thì vì cái gì nó hiện tại thay thế Hoàng Tuyền. Ở đây đã xảy ra chuyện gì?

- Nó tử vong rồi, hồn ước đứt gãy...

Sở Mộ có chút thất thần thì thào tự nói.

- Ha ha, Yêu Mộ, Yêu Linh Mộ Địa, nhưng mà yêu linh chết ở chỗ này, sau nhiều năm như vậy vẫn phải tử vong cả thôi, chuyện này làm cho ta tiếc hận nhưng cũng hợp tình lý.

Ly nhân nói ra.

Đại thủ lĩnh Từ Khuông nhẹ gật đầu, mở miệng nói:

- Khi nó còn sống là một trong bốn yêu linh tối cường của trung đảo. Đây là vinh quang to lớn của yêu linh, yêu linh thì phải có mộ địa của yêu linh, rất nhiều yêu linh muốn trước khi chết được an nghỉ ở nơi này.

- Ha ha, tử vong có ý nghĩa là chấm dứt? Mới đầu ta cũng nghĩ như vậy...

Ly nhân nở nụ cười.

Tử vong chẳng phải chấm dứt sao?

Tất cả mọi người nghe mà không hiểu vì sao cả, có phải Dạ sống lại không? Nhưng mà Thuật Phục Sinh nằm trong tay của sinh vật tối cường của thế giới nha, nó thật sự có thể phục sinh sao?

- Nó không có phục sinh, nó cũng như đại đa số thi thể kia, biến thành một thành viên của mộ trủng này, thân thể của nó bị nước sông ăn mòn. Biến thành đống xương Mộng Thú. Nhưng mà khác với các thi thể ở nơi này. Nó không có uể oải, sợ hãi, khủng hoảng, chuyện đầu tiên nó làm là đứng lên trong đống xương trắng, sau đó nó đánh bại sinh vật thi hệ chung quanh.

Ly nhân nói ra.

Nghe đến đó Sở Mộ đã ngây dại.

Hắn làm thế nào cũng không nghĩ tới Dạ biến thành một đống xương trắng, sau đó lại đứng lên trong đống xương trắng đó, đã trở thành một Vong Linh Mộng Thú!

Sinh vật Vong Linh xuất hiện không phải chỉ dựa vào tử khí là được, còn cần oán niệm khổng lồ của sinh vật chèo chống mới được, Dạ tử vong nhưng vẫn leo ra khỏi đống xương trắng, chuyện này có ý nghĩa oán niệm của nó rất sâu.

- Tuyệt đại đa số yêu linh sau khi biến thành đống xương trắng thì chúng hoặc là mất đi ý thức, hoặc là oán niệm toàn thân, cũng đem oán khí này phát tiết ra ngoài như tham lam, chiếm hữu, một phương diện là chúng tiếp nhận mình là vong linh đáng sợ, một phương diện khác là thất bại làm nội tâm của chúng cam chịu như vậy. Nguồn tại http://Trà Truyện

- Nhưng mà nó lại khác, biến thành Bạch Cốt Mộng Thú thì thực lực của nó giảm xuống. Nó lại biến thành sinh vật tầng dưới chót.

- Trên thực tế ta cảm thấy được, thân thể vong linh không chết mới thích hợp chèo chống ý niệm bất khuất và kiên định của nó.

- Biến thành Bạch Cốt Mộng Thú thì nó không ngừng vươn lên, xương trắng như tuyết, núi thây khổng lồ cỡ nào, các ngươi có thể tưởng tượng muốn leo lên đỉnh phong cần trải qua ngàn vạn lần thất bại và biến thành phấn vụn mới được! Trong ngàn vạn thi cốt thì phải trải qua bao nhiêu lần chiến đấu mới được?

Trong xương trắng mênh mông, không biết bao nhiêu năm tháng chồng chất mới tạo thành mười vạn oán linh, nơi này là hầm mộ không có mặt trời, một sinh vật khiêu chiến Hoàng Tuyền thất bại là nhỏ bé cỡ nào?

Nội tâm của hắn không cách nào bình tĩnh được, trong đầu chỉ có Dạ và những kinh nghiệm nhấp nhô mà nó trải qua. Bởi vì cho dù là Dạ Lôi Mộng Thú hay là Bạch Cốt Mộng Thú, ánh mắt của nó vẫn có hào quang bất khuấ lóe lên.

- Trước đó ta đã từng nói qua rồi, yêu mộ tràn ngập kỳ ngộ, chỉ cần ngươi còn sống là được!

- Còn sống ở đây kể cả dùng hình thái vong linh mà sống!

- Nó đã leo lên, nương tựa vào ưu thế cấp bậc khi còn sống, nó dần dần đánh bại cường giả thi hệ trong tuyệt bích, nương tựa vào ý chí này vượt qua tầng cao nhất của đại quân cuồng thi, nó đã trở thành tướng quân của mấy chục vạn vong linh, nó là tối cường trong yêu linh.

- Ta từ chỗ Thất Tội Hồ Chi Nham Đế nghe được tin tức này thì trong nội tâm rung động căn bản khó có thể hình dung, ta cho rằng nó đã ngã xuống, đã xong, nhưng mà thời điểm ta không biết gì nó lại bước lên đỉnh phong, cho dù là thấp hèn, vong linh hèn mọn, nó vẫn muốn đứng ở đỉnh cao nhất!

Con mắt Ly nhân sáng lên nhìn chằm chằm vào Dạ, sau khi hồi tưởng nói thêm một câu:

- Hiện tại các ngươi nên biết vì cái gì mà đám vong linh lại e sợ nó?

Cho tới nay tất cả mọi người vẫn cho rằng đại quân cuồng thi dừng bước lại là vì thân phận đặc thù của Hoàng Tuyền chấn nhiếp, nhưng không ai nghĩ tới Hoàng Tuyền lại có thể từ trong đám vong linh bò ra ngoài, đã từng là tồn tại đứng đầu đám vong linh nơi đây.

Đứng đầu thi quân, bá đạo của tồn tại từng đứng đầu thi quân vẫn còn ở đó, hai mươi oán thi xông lên bây giờ chỉ còn lại mười đầu mà thôi.

Mười oán thi ngã xuống đường Hoàng Tuyền đã bị Hoàng Tuyền giẫm dưới chân.

Đến bây giờ mới thôi, hai mươi oán thi vây công Hoàng Tuyền chỉ có thể lưu lại hai vết thương nhỏ trên người Hoàng Tuyền, sau đó không còn bất cứ vết thương nào nữa, chênh lệch thực lực cực lớn làm cho mười oán thi còn lại run lên.

Thân thể nát bấy một lần, thực lực bị hạ thấp một phần, những oán thi này không cách nào là đối thủ của Dạ.

Đại quân oán thi sau lưng càng không dám bước lên một bước, đứng trước mặt của chúng là tối cường trong vong linh, thậm chí có rất nhiều vong linh từng bị nó đánh tan nhiều lần.

Có lẽ đối mặt mấy chục vạn đại quân, vong linh tối cường có thể bị chúng đánh chết nếu như bị vây công. Nhưng mà khí thế bá đạo của vong linh tối cường đủ để chiến ý của đại quân sụp đổ, bởi vì tất cả vong linh biết rõ ràng, nếu ra tay thì chắc chắn bị đánh chết.

Ly nhân nhìn qua đại quân cuồng thi không dám tiến lên một bước nào, nó nở nụ cười lạnh, hiển nhiên là đoán được một bước này rồi.

Bản thân sinh vật vong linh khi còn sống là những kẻ thất bại, chúng tham lam, tàn nhẫn nhưng lại không thoát khỏi bóng mờ thất bại và tử vong, chúng không có đảm lượng khiêu chiến một tồn tại đứng đầu vong linh, dám khiêu chiến sẽ bị nó dùng thực lực cường đại đánh nát, đây chính là cơ sở để vong linh tối cường tồn tại.

- Đường Hoàng Tuyền ai đến cũng không có cự tuyệt, mặc dù là vong linh cũng có thể khiêu chiến.

- Sau khi trở thành tối cường trong vong linh, nó lại khiêu chiến Hoàng Tuyền lần nữa, dùng thân phận vong linh khiêu chiến Hoàng Tuyền.

- Hoàng Tuyền rất mạnh, thi thể nó lại bị đánh nát và quét vào dòng thác.

- Nó đã là vong linh, nát bấy chỉ làm cho nó suy yếu hơn một chút mà thôi, sau khi nó bổ sung đủ thực lực thì lại tiếp tục khiêu chiến, cứ như vậy mãi...

Ly nhân nói tới đây thì ánh mắt bỗng nhiên chuyển hướng nhìn qua Sở Mộ, dùng ngữ khí nặng nề nói ra:

- Mỗi lần nhìn thấy nó chui ra từ trong đống thi thể, sau đó kéo thân thể tàn tạ của nó tìm kiếm xương cốt còn lại, ta thật sự muốn biết vì cái gì đã giúp nó làm như vậy?

- Từ là vong linh nhỏ yếu trở thành tồn tại đứng đầu yêu linh, từ tầng dưới chót của cấp chúa tể lại khiêu chiến bốn thủ hộ giả, từ thi hài hèn mọn nhất vương lên, thẳng đến khi chấp nhất của nó đánh bại Hoàng Tuyền.

- Ngay cả tử vong cũng không cách nào đánh bại tín niệm của nó, rốt cuộc nó là cái gì?

Ly nhân nói ra những lời này với Sở Mộ, nó biết rõ đáp án ở trên người nhân loại này.

Nhiều năm như vậy nó chưa bao giờ nhìn thấy Hoàng Tuyền rơi lệ, thời điểm nó gặp lại nhân loại trước mặt thì nó rơi lệ, nước mắt chảy ra khỏi hốc mắt lạnh lùng của nó...

Rốt cuộc là cái gì đã giúp Dạ chấp nhất như vậy?

Sở Mộ hiểu, Sở Mộ phi thường hiểu.

Sau khi từ bình nguyên thiên hạ hắn nhìn thấy bóng lưng của Dạ chạy đi, yên lặng nói câu:

Thời điểm gặp lại các ngươi, các ngươi nhất định phải trở thành vương.

...

Chẳng biết tại sao giờ khắc này Sở Mộ đã rơi lệ.