Hồn ước đứt gãy làm cho Sở Mộ cảm nhận được thống khổ xé rách linh hồn, linh hồn giống như bị người ta moi ra.
Hắn thật sự cho rằng Dạ đã tử vong, hắn đi theo con đường của Dạ là vì muốn biết nó đã tử vong ở nơi nào.
Nhưng mà làm cho Sở Mộ mừng rỡ như điên là Dạ nó lúc này lại đứng ở trước mặt của mình.
Ở bình nguyên thiên hạ thì bóng lưng của Dạ chạy như điên đã không ngăn được nước mắt của Sở Mộ, mà bây giờ lại nhìn thấy Dạ lần nữa, Sở Mộ cảm giác nội tâm của mình dậy sóng.
Sở Mộ vươn tay, dùng tay vuốt ve Dạ.
Hôm nay Dạ đã thành thục hơn nhiều, đường cong rất tinh xảo.
Sở Mộ đã quên mất mình đã bao lâu không vuốt ve sừng của Dạ, lúc trước đi theo hắn rời khỏi hòn đảo ở Hằng hải bước vào lục địa rộng lớn.
Cùng chiến đấu ở La vực, bước qua Sở đại thế gia, đi ngang qua tây cảnh, lại rượt đuổi, tại thành Thiên Hạ chạy vội dưới ánh trăng...
Chạy trốn, vượt qua, dạo chơi nhàn nhã dưới trăng, xuyên qua bóng tối Dạ chính là vương giả, lại là yêu linh thao túng mộng cảnh.
Sở Mộ vuốt ve sứng của nó, vuốt ve qua trán nó, vuốt ve cổ của nó...
Thời điểm hắn chạm vào ma văn màu đỏ như máu thì Sở Mộ nhớ rõ lông của Dạ rất mượt ma tinh tế, nhưng mà ma vân này hoàn toàn không thuộc về nó.
- Những thứ này là gì?
Ngôn tay của Sở Mộ va chạm vào đường vân kia, trong giây lát hắn cảm thấy cảm giác tử vong chạy khắp toàn thân của hắn.
- Xích ~~~~~~
Dạ rống lên, không cho Sở Mộ đụng vào ma vân trên người.
Bỗng nhiên Dạ xoay người.
Sở Mộ sững sờ, thời điểm hắn không kịp phản ứng thì Dạ đã chui vào bóng tối, cái đuôi trắng của nó xoẹt qua như tia chớp.
Sở Mộ muốn đuổi theo nhưng hắn không cảm giác được tinh thần chấn động nào cả.
Hồn ước đã đứt gãy, Sở Mộ không cách nào nhận biết cảm xúc của Dạ. Càng không cách nào cảm ứng được chỗ của nó, Sở Mộ ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ nhìn qua Dạ biến mất, hắn xuất thần.
- Dạ không có chết. Nhưng tại sao hồn ước lại đứt gãy.
Sở Mộ thất thần lầm bầm lầu bầu.
Đến cấp bậc hiện giờ, quan hệ giữa hồn sủng sư cùng hồn sủng thì Sở Mộ nhận thức rất sâu.
Hồn sủng không phải nô bộc chung thân của hồn sủng sư, rất nhiều hồn sủng sau khi vượt qua thời kỳ nhỏ yếu của mình thì, trở nên cường đại hơn, chúng cuối cùng vẫn lựa chọn trở về nơi ở của mình, châp nhận giải trừ hồn ước với nhân loại.
Nơi này là yêu mộ, là nơi ở chính thức của Dạ. Chính mình lúc trước mang nó từ hòn đảo Hằng hải ra ngoài, Dạ không tử vong nhưng hồn ước lại đứt gãy, chẳng lẽ Dạ có ý ở lại yêu mộ sao?
Sở Mộ không có đuổi theo, bởi vì hắn không có nghĩ tới Dạ ở chung sớm chiều với hắn lại rời đi.
- Sở Mộ... Hoàng Tuyền... Hoàng Tuyền thật sự là hồn sủng của ngươi?
Triêu Lãnh Xuyên đi đến bên người Sở Mộ, mở miệng dò hỏi.
Bọn người Từ Khuông cũng đi tới bên người Sở Mộ, bọn họ cũng khó mà tin nổi Hoàng Tuyền là thủ hộ giả thứ tư lại là hồn sủng mà Sở Mộ muốn tìm, thế nhưng mà Sở Mộ nói không phải nó khiêu chiến thất bại sao?
Cẩn Nhu công chúa nhìn chằm chằm vào Sở Mộ, nàng dùng Độc Tâm Thuật đọc tâm tình của Sở Mộ. Thế nhưng mà tâm tình của Sở Mộ hiện tại phức tạp tới nổi ngay cả Cẩn Nhu công chúa cũng không miêu tả được.
- Rốt cuộc là thế nào, Hoàng Tuyền là hồn sủng của Sở Mộ mà, tại sao đột nhiên Hoàng Tuyền rời đi?
Triêu Lãnh Xuyên thấy Sở Mộ không trả lời. Ánh mắt nhìn qua Cẩn Nhu công chúa.
- Trước kia là thế. Sở Mộ ở thành Thiên Hạ hóa ma thì cho ba hồn sủng của mình tán đi, về sau Sở Mộ thức tỉnh thì hai hồn sủng khác là Chiến Dã cùng tiểu Chập Long lục tục trở về, chỉ có Dạ Chi Lôi Mộng Thú vẫn phiêu bạt ở ngoài biển này. Lần này ra biển Sở Mộ muốn tìm nó về, nhưng mà ở yêu mộ thì Sở Mộ cảm giác hồn ước đứt gãy...
Cẩn Nhu công chúa nói ra. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: Trà Truyện chấm c.o.m
Những chuyện này Cẩn Nhu công chúa đều nghe Diệp Khuynh Tư nói, sau phong ba thành Thiên Hạ thì xảy ra rất nhiều chuyện.
- Ù ù ù ù ~~~~ ha ha ha khanh khách...
Động quật cùng đường Hoàng Tuyền bắt đầu run rẩy.
Âm thanh này làm cho thủy thủ bừng tỉnh trở lại, những thủy thủ này tưởng đã chết đi, thời điểm tỉnh lại thì thấy Ma Thụ Chiến Sĩ đang kéo bọn họ đi.
- Đại quân cuồng thi!
Bỗng nhiên thuỷ thủ la hoảng lên!
Vừa mới tỉnh lại thì bọn họ nhìn thấy đại quân cuồng thi ở phía sau, những người này vội vàng hấp tấp khống chế hồn sủng của mình chạy tới chỗ của bọn người Sở Mộ!
Đại thủ lĩnh Từ Khuông nghe được âm thanh rung chuyển này thì nhíu mày.
Hoàng Tuyền thật sự là hồn sủng của Sở Mộ thì bọn họ có được một đường sinh cơ, thế nhưng mà nếu như Hoàng Tuyền không cho bọn họ thông qua đường Hoàng Tuyền thì tất cả mọi người sẽ táng thân ở nơi này!
- Đại thủ lĩnh... Đại thủ lĩnh... Chúng vọt tới!
- Đại quân cuồng thi xông tới.
Đám thủy thủ kinh hô lên.
Đám thủy thủ nhanh chóng tụ tập bên cạnh Từ Khuông, Từ Khuông đưa mắt nhìn qua chỗ sâu đường Hoàng Tuyền, phát hiện không thấy thân ảnh của Hoàng Tuyền thì mang theo thủy thủ xuyên qua đường Hoàng Tuyền.
Nhưng đúng vào lúc này thì thân hình thần tuấn màu đen của Hoàng Tuyền lại xuất hiện.
Từ Khuông hơi sững sờ, đã lĩnh giáo lợi hại của Hoàng Tuyền thì hắn không dám tiến lên.
Đối mặt đại quân cuồng thì bọn họ có lẽ còn ngăn được trong thời gian ngắn, nhưng mà đối mặt với Hoàng Tuyền thì bọn họ sụp đổ quá nhanh.
Dạ lại xuấ hiện trước mặt Sở Mộ, nó nhìn qua Sở Mộ thì bỗng nhiên tăng tốc độ chạy tới trước mặt của đại quân cuồng thi.
- Nó ngăn cản đại quân cuồng thi giúp chúng ta.
Cẩn Nhu công chúa nhìn qua Dạ và nói với Sở Mộ.
Sở Mộ gật gật đầu, ánh mắt của hắn vẫn nhìn chằm chằm vào phía trước.
Dạ xuất hiện lần nữa thì Sở Mộ nhìn thấy một bóng dáng.
Sở Mộ nhớ rõ Âm Ảnh Thú sau khi bị đánh bại thì có một thân ảnh xuất hiện, dùng tốc độ cực nhanh cứu Âm Ảnh Thú đi.
Mới đầu Sở Mộ cho rằng đó là Vong Xuyên hoặc là Hoàng Tuyền, hiện tại xem ra đường Hoàng Tuyền còn có thủ hộ giả thứ năm.
Bóng dáng này đang tới gần bọn người Sở Mộ, càng ngày càng gần...
- Nhân loại, các ngươi không nên tới đây...
Bỗng nhiên âm thanh già nua truyền tới!
Sở Mộ, Từ Khuông, Hải Thiếp, Triêu Lãnh Xuyên, Hạ Chỉ Hiền, Tang Anh đều sửng sốt, ánh mắt nhìn qua thân ảnh này.
Sinh vật này nói được ngôn ngữ nhân loại
Bóng dáng người thấp, chống một cây trượng, mặc bộ đoản bào quái dị, nhìn qua thân thể nhỏ gầy này giống như lão già sắp xuống mồ.
Nó từ từ đi ra khỏi bóng tối, biểu hiện trên mặt của Triêu Lãnh Xuyên, Hạ Chỉ Hiền cùng Tang Anh phát sinh biến hóa, bởi vì bọn họ nhìn ra được thằng này giống hệt Ly lão nhân đi bên người của Sở Mộ.
Là đầu báo, thân thể ngắn nhỏ, cánh tay và chân nhỏ ngắn, trừ thân hình già nua hơn Ly lão nhân một chút thì phi thường tương tự Ly lão nhân.
Sở Mộ cũng ngây người!
Đây là một Ly lão nhân già nua!
Cho tới nay Sở Mộ đều cho rằng Ly lão nhân hẳn là độc nhất vô nhị trên đời này, không nghĩ tới lại có sinh vật giống Ly lão nhân như đúc.
- Ly lão nhân...
Sở Mộ gọi Ly lão nhân ra ngoài.
Kỳ dị là Ly lão nhân không có hiện ra.
Thường ngày Ly lão nhân đều trống trong không gian giới chỉ của Sở Mộ, không gian giới chỉ, nhẫn bắt hồn, nhưng không biết tại sao khi Sở Mộ tìm lại không thấy thằng này, Ly lão nhân dường như tiêu thất vào hư không a.
- Không cần phải kinh ngạc, ngôn ngữ nhân loại cũng không khó học.
Ly nhân già nua chậm rãi đi tới trước mặt mọi người.
- Ngươi... Ngươi là thủ hộ giả nơi đây? Những văn tự kia là ngươi viết?
Đại thủ lĩnh Từ Khuông có chút kinh ngạc hỏi.
Nơi này là yêu mộ, mà những văn tự ghi trên bia của đảo đều là văn tự cổ của nhân loại Từ Khuông ngay từ đâu cảm thấy kỳ quái vì sao có văn tự ở nơi này.
- Đúng thế, bởi vì ta phát hiện càng ngày có nhiều nhân loại xâm nhập vào yêu đảo.
Ly nhân già nua nói ra.
Nói xong Ly nhân nhìn qua đại quân cuồng thi đang đi tới nơi này, dường như nó nhìn ra mọi người đang lo âu thấp thỏm, khẽ mĩm cười nói:
- Yên tâm đi, Hoàng Tuyền sẽ không cho đám cuồng thi bước vào đây một bước. Tất cả đi theo ta, nếu không muốn chết...
Nói xong Ly nhân già nua đi ngược ra sau, dẫn tất cả mọi người đi vào sâu trong đường Hoàng Tuyền.
Chẳng biết tại sao Ly nhân dẫn mọi người đi vào đường Hoàng Tuyền lại ngắn hơn nhiều, đi không bao lâu thì mọi người phát hiện phía trước có màn sáng!
Đạo màn sáng này từ đỉnh động chiếu xuống, chiếu rọi động quật vô cùng sáng rõ.
Chính giữa màn sáng là một nham bích, trên nham bích có mào đầu.
- Yêu quan!
Từ Khuông kinh ngạc nhìn qua yêu quan kia, mặt mũi tràn đầy kích động nói ra.
Ly nhân quay đầu lại phát ra một tiếng cười khẽ, mở miệng nói:
- Ngươi đừng có đánh chủ ý lên yêu quan, ngươi đã bại, không có tư cách đạt được nó.
Đại thủ lĩnh Từ Khuông há hốc mồm, cuối cùng vẫn im lặng.
So với yêu quan thì đại thủ lĩnh Từ Khuông hiện tại càng quan tâm tới việc rời khỏi nơi quỷ quái này, hắn cũng không muốn tất cả thủy thủ bị diệt ở nơi đây.
- Tốt, các ngươi còn sống đi tới nơi này là được rồi, chỗ màn sáng bao phủ các ngươi không được bước vào.
Ly nhân già nua nói ra.
Tất cả mọi người dựa theo lời của Ly nhân nói cũng hiểu ra, dù sao trải qua mấy lần đại chiến thì bọn họ đã thảm bại.
- Yêu mộ thứ hai là đường đi thông đường Bất Hủ, bất luận là sinh vật gì có đủ thực lực cũng được khiêu chiến, kể cả nhân loại.
Ly nhân già nua ngồi lên một phiến đá, mở miệng nói với mọi người.
- Con đường này có đại quân cuồng thi khổng lồ, những thi thể này không phải là sinh vật nào khác, chúng là những sinh vật khiêu chiến thắng bại chết đi, chắc hẳn các ngươi cũng nhìn thấy trong đại quân cuồng thi cũng có thi thể nhân loại a... Ha ha, không cần hoài nghi, những thi thể đồng bạn mà các ngươi an táng dưới nước lúc trước đã biến thành thành viên trong đại quân cuồng thi rồi.
Nghe được câu này đám thủy thủ hít sâu một hơi, giả như lúc trước bọn họ bị Dạ giết, vậy bọn họ cũng sẽ biến thành thành viên của cuồng thi, không có trí nhớ, không có có ý thức, chỉ biết gặm nhắm huyết nhục sinh vật.