“Oa! Tháp Eiffel thật đẹp! Phong, mau giúp em chụp
ảnh.” Chỉ Ngưng đứng trước tháp Eiffel, giang hai tay, vẻ mặt rất hưởng thụ.
“Được, chờ một chút chúng ta đến chỗ cao nhất của tháp.” Hoàng Phủ Thần Phong
giúp Chỉ Ngưng chụp vài tấm hình.
Chụp xong, Hoàng Phủ Thần Phong liền cùng Chỉ Ngưng ngồi thang máy đi lên đỉnh
tháp, một bên còn giới thiệu về tháp Eiffel cho cô.
“Tháp Eiffel được người người Pháp gọi thân thương là ‘thiếu nữ sắt thép’. Hiện
nay, tháp đã được trang bị thêm radio cùng dây anten TV, tổng chiều cao đã đạt
320m. Đứng ở đỉnh tháp có thể nhìn thấy toàn cảnh Paris.
Tháp Eiffel chiếm diện tích một héc-ta, nằm trên công viên Champ-de-Mars, cạnh
sông Sein. Ngoại trừ bốn chân dùng bê tông cốt thép bên ngoài, toàn thân đều
dùng sắt thép cấu thành, tổng trọng lượng thân tháp là 7000 tấn. Tháp phân làm
ba tầng, tầng thứ nhất cao 57 mét, tầng thứ hai 115 mét, tầng thứ ba 274 mét.
Ngoại trừ tầng thứ ba không có khe hở, những bộ phận khác đều có thể nhìn xuyên
qua được. Từ dưới chân tháp đến đỉnh tháp có 1711 bậc thang, hiện tại đã lắp
đặt thang máy, di chuyển hết sức dễ dàng. Mỗi một tầng đều có quán bar cùng
tiệm cơm, phục vụ cho du khách nghỉ ngơi, thưởng thức toàn cảnh nội thành
Paris, khi bầu trời quang đãng có thể nhìn thấy cảnh sắc trong vòng 70km. Người
Pháp nói, tháp Eiffel là “đài nhìn xa của thủ đô.”
Chỉ sau chốc lát, bọn họ đã đến đỉnh tháp. Đến đỉnh tháp, Chỉ Ngưng hưng phấn
không thôi, mà Hoàng Phủ Thần Phong đã sớm cầm máy ảnh kỹ thuật số không ngừng
lưu lại những khoảnh khắc xinh đẹp động lòng người của Chỉ Ngưng.
“Phong, em muốn chụp ảnh cùng anh, được không?” Chỉ Ngưng muốn chụp ảnh cùng
Hoàng Phủ Thần Phong, nhưng cô sợ Hoàng Phủ Thần Phong không đồng ý, bởi vì hắn
không có ý muốn chụp ảnh chung cùng cô.
“Được! Anh tìm người giúp chúng ta chụp.” Nói xong, chỉ thấy Hoàng Phủ Thần
Phong nói chuyện cùng một người đàn ông trung niên người Pháp.
“Ngưng Nhi, anh tìm được người, chúng ta có thể chụp ảnh.” Sau khi Hoàng Phủ
Thần Phong đưa máy ảnh cho người đàn ông kia liền ôm lấy Chỉ Ngưng, sau đó quay
đầu Chỉ Ngưng lại. Chỉ Ngưng nhắm ngay môi Hoàng Phủ Thần Phong hôn một cái.
Người đàn ông kia thừa dịp bọn họ hôn môi, giúp bọn họ chụp ảnh.
————-LOVE————
“Ngưng Nhi, em muốn đi chơi tiếp hay muốn về khách sạn nghỉ ngơi?” Hoàng Phủ
Thần Phong sợ Chỉ Ngưng mệt rồi, nhưng hắn biết rõ cô khẳng định còn muốn tiếp
tục chơi.
“Ách” em còn muốn chơi một chút nữa, sau đó mới về khách sạn, được không?”
“ương nhiên, Ngưng Nhi muốn chơi anh sẽ đi với em. Vậy bây giờ chúng ta đến
sông Seine.”
“Vâng, ha ha, tuyệt quá, Phong đối với em tốt nhất.” Chỉ Ngưng kéo cánh tay
Hoàng Phủ Thần Phong, cười hì hì nói.
Hoàng Phủ Thần Phong mở xe thể thao, chở Chỉ Ngưng đến sông Seine.
Đến sông Seine, Hoàng Phủ Thần Phong mang Chỉ Ngưng đến quán cà phê bên bờ
trái. Bờ trái sông Seine được gọi là nơi lãng mạn nhất Paris.
Hoàng Phủ Thần Phong cùng Chỉ Ngưng ngồi ở một quán cà phê ngoài trời có tên là
‘Tiểu Kiều’ (chiếc cầu nhỏ). Hai người vừa uống cà phê, vừa thưởng thức cảnh
sông Seine ban đêm.
Không lâu sau, Chỉ Ngưng chơi mệt, muốn về khách sạn nghỉ ngơi.
“Ngưng Nhi, mệt không? Chúng ta về khách sạn nghỉ ngơi đi! Ngày mai còn đến
triểm lãm trang sức, hôm nào chúng ta lại đế nơi khác chơi. Được không??” Hoàng
Phủ Thần Phong ôn nhu sờ lên mái tóc mềm mại của Chỉ Ngưng.
“Phong, anh rất lợi hại a! Biết rõ em đang nghĩ gì.”
“Đi thôi! Em mệt muốn chết rồi, anh cũng đau lòng muốn chết.”
Mặc dù Chỉ Ngưng hôm nay ngủ rất nhiều, nhưng cô vẫn rất mệt mỏi, vừa lên xe,
Chỉ Ngưng đã mơ mơ màng màng lăn ra ngủ. Hoàng Phủ Thần Phong thấy Chỉ Ngưng
ngủ mất rồi, sợ cô lạnh nên hắn cởi áo khoác của mình trùm lên người cho cô.
“Ưm! Phong, đến khách sạn rồi sao? Nhanh như vậy.” Chỉ Ngưng trong giấc mơ cảm
giác có người đắp lên người mình vật gì đó, liền tỉnh lại. Sau khi tỉnh lại,
Chỉ Ngưng thấy áo khoác của Hoàng Phủ Thần Phong đang trên người mình, nói:
“Phong, em không lạnh, anh mặc ít quần áo như vậy, hiện tại lại đem áo khoác
cho em, anh sẽ bị lạnh đó!” Nói xong, Chỉ Ngưng đem áo khoác đưa cho Hoàng Phủ
Thần Phong.
“Anh sẽ không lạnh, thể chất của anh tốt hơn so với em.” Hoàng Phủ Thần Phong
đưa lại áo khoác cho Chỉ Ngưng.
“Vạn nhất anh bị cảm em cũng sẽ đau lòng.” Chỉ Ngưng kháng nghị.
“Ngưng nhi thân yêu, có lời này của em, anh liền yên tâm. Em mặc vào đi! Sắp
đến khách sạn rồi, anh không sao.”
Chỉ Ngưng nhìn chằm chằm vào Hoàng Phủ Thần Phong, trong mắt hàm chứ rất nhiều
tình cảm không nói thành lời, có yêu, có cảm kích, có sùng bái, có…” hết thảy
hết thảy, đều dừng lại tại giờ khắc này.