Đến khách sạn, Hoàng Phủ Thần Phong trực tiếp ôm Chỉ
Ngưng đang ngủ đến ‘phòng cho tổng thống’ nghỉ ngơi. Hoàng Phủ Thần Phong cũng
sắp xếp hành lý của bọn họ để vào trong tủ.
Trước khi gặp Chỉ Ngưng, Hoàng Phủ Thần Phong ngoại trừ đi công tác phải ra
khỏi nước, thời gian khác, hắn đều ở công ty, chưa từng nghĩ tới sẽ ra nước
ngoài. Gặp được Chỉ Ngưng, hắn đã phá lệ rất nhiều rồi, thí dụ như đánh phụ nữ,
đây là việc hắn trước kia tuyệt đối sẽ không làm, nhưng vì Chỉ Ngưng, hắn lại
động thủ nhiều lần, thậm chí vì Chỉ Ngưng, không tiếc bất luận một cái giá lớn
để thu mua tập đoàn Lăng thị hay trong một thời gian dỡ bỏ quỷ ốc ở công viên
trò chơi. Xác thực, Hoàng Phủ Thần Phong vì Chỉ Ngưng làm rất nhiều rất nhiều
việc...
Sắp xếp xong hành lý, Hoàng Phủ Thần Phong đi đến quầy bar, rót cho mình một
chén Whiskey, nhàn nhã uống.
Thẳng đến chạng vạng, Chỉ Ngưng mới tỉnh lại, cô nhìn thấy Hoàng Phủ Thần Phong
đứng ở cửa sổ sát mặt đất, giống như đang thưởng thức ánh nắng chiều buông
xuống. Chỉ Ngưng lặng lẽ đến sau lưng Hoàng Phủ Thần Phong, nhẹ nhàng từ phía
sau ôm lấy eo của hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn áp sát lên lưng hắn, cô rất thích
lưng Hoàng Phủ Thần Phong, vững chắc mà ấm áp.
“Ngưng Nhi, em đã tỉnh, ngủ đủ giấc chưa?” Hoàng Phủ Thần Phong xoay người, nhu
hòa ôm lấy Chỉ Ngưng.
“Vâng, ngủ ngon rồi, không muốn ngủ nữa.”
“Vừa đúng lúc. Lát nữa ăn cơm tối xong, chúng ta phải đi xem cảnh đẹpParis,
nhìn tháp Eiffel, sông Seine, kim tự tháp thủy tinh... tóm lại, đêm Parisrất đẹp.”
“Thật vậy sao? Nghe anh nói em cũng không chờ nổi nữa.” Chỉ Ngưng chui ra từ
ngực Hoàng Phủ Thần Phong, hưng phấn nhảy nhót.
Hoàng Phủ Thần Phong nhìn cô gái nhỏ trước mắt làm cho lòng người say mê, những
ngày qua, Hoàng Phủ Thần Phong đem đáng yêu, ưu thương, vui vẻ, quyến rũ, gợi
cảm của của Chỉ Ngưng thu hết vào trong mắt mình.
“Đến lúc đó em muốn xem bao lâu cũng được.”
“Ha ha! Phong, anh vừa mới đang nhìn nắng chiều sao?”
“Đúng! Anh rất thích nắng chiều.”
“Em cũng thích nắng chiều, nhưng những người thích nắng chiều tương đối đa
cảm.” Chẳng lẽ, có chuyện gì làm cho hắn thấy thương tâm? Từ ánh mắt của hắn,
có thể rõ ràng cảm giác hắn luyến tiếc ánh nắng chiều buông xuống, cũng có thể
nói, hắn chán ghét nắng chiều, điều này, rốt cuộc là vì sao?
“Chúng ta đi ăn cơm đi! Ngủ lâu như vậy, em nhất định đói bụng phải không?”
Hoàng Phủ Thần Phong kết thúc cái chủ đề tương đối ưu thương này, ít nhất, cho
tới bây giờ, hắn không biết nói như thế nào với Chỉ Ngưng về đoạn chuyện xưa
của hắn.
“Anh vừa nói em liền cảm thấy thật đói bụng!” Chỉ Ngưng thấy Hoàng Phủ Thần
Phong nói sang chuyện khác, cho nên, cô cố ý sờ bụng, ra vẻ mình rất đói bụng.
-------------LOVE-----------
Bởi vì Chỉ Ngưng biết nói tiếng Pháp nên cô không cần nhờ Hoàng Phủ Thần Phong
giúp cô gọi món ăn, chính cô cũng có thể dễ dàng gọi món ăn cho mình. Hoàng Phủ
Thần Phong không biết nguyên nhân gì có thể làm cho một người vốn rất yếu ớt
trở nên kiên cường như vậy, thậm chí biết nhiều thứ như vậy. Mình trong hoàn
cảnh tốt như thế mới nói được 9 thứ tiếng, cô đã có thể nói tận 5 thứ tiếng.
Đây cũng là một trong những lý do Hoàng Phủ Thần Phong sủng ái cô đi.
“Ngưng Nhi, vì sao em muốn học nhiều thứ như vậy? Chẳng lẽ em không cảm thấy
mệt mỏi sao?” Trước khi món ăn được mang lên, Hoàng Phủ Thần Phong hỏi Chỉ
Ngưng nghi vấn trong lòng mình.
“Ha ha.” Chỉ Ngưng cười khan hai tiếng. “Từ nhỏ em đã bị người ta xem thường,
nói em là con riêng của cha em, cười em không có cha, cười nhà em không có
tiền, nói em vô dụng, cái gì cũng không biết. Cơ hồ mỗi nửa đêm, em đều nghe
tiếng mẹ len lén núp trong chăn khóc, cho tới bây giờ mẹ cũng sẽ không khóc
trước mặt em, giả bộ rất kiên cường, bởi vì mẹ không muốn làm cho em lo lắng.
Em nhớ được, thời điểm nhà em khó khăn, mẹ em một ngày làm tới bốn công việc.
Ban ngày, mẹ làm nhân viên hướng dẫn mua hàng ở siêu thị, vừa tan làm, mẹ lại
chạy đến một khách sạn nhỏ để giặt đồ. Buổi chiều, mẹ đi bán báo, đến buổi tối,
mẹ đến chợ đêm bán mì do chính tay mình làm. Một ngày mẹ chỉ ăn một cái bánh
bao và một chai nước, chỉ ngủ hai giờ. Cho nên, em không muốn cuộc sống bị
người khác xem thường. Mỗi thời mỗi khắc em đều tự nói với bản thân phải cố
gắng, em muốn để cho mẹ em sống những ngày tốt lành. Thời điểm mười bốn tuổi em
đã bắt đầu đi làm công, sau đó, em liền tìm thời gian học tiếng nước ngoài.
Tiếp theo, em liền gặp được anh.” Chỉ Ngưng lần đầu tiên đem tâm sự chôn dấu
trong lòng nhiều năm nói ra, cảm giác thật thoải mái.
Hoàng Phủ Thần Phong đứng dậy, rời khỏi vị trí của mình, đến bên cạnh Chỉ Ngưng
gắt gao ôm chặt lấy cô, “Đều là quá khứ, từ nay về sau, anh sẽ bảo vệ em, bảo
vệ mẹ của em, tuyệt đối sẽ không cho bất kỳ kẻ nào khi dễ em.”
Chỉ Ngưng lại khóc trong ngực Hoàng Phủ Thần Phong.
“Tốt lắm, Phong, em không sao. Nói ra được cảm giác rất thoải mái. Đồ ăn lên
rồi, chúng ta ăn đi!”
Hoàng Phủ Thần Phong giúp cô lau khô nước mắt, trở về chỗ ngồi của mình.