Cảnh Thành Tử là người tới nhanh nhất, lão cưỡi tiên hạc mà đến, trông rất hợp phách với hình tượng tiên nhân trong trí tưởng tượng của người phàm. Một năm qua nàng nghe ngóng được không ít thứ từ lão thần tiên râu trắng này, cảm thấy lão đúng là cao thủ môn phái giả ngu, làm màu và bịp bợm kẻ khác.
Tính tình thế này dạy người thuần túy như lão ngũ quả là không thể hợp hơn, có lẽ ở chung với Cảnh Thành Tử lâu lão ngũ cũng sẽ học được một ít Hậu Hắc Học*.
(*) Hậu Hắc Học: Học thuyết nói về sự thành công của con người dựa trên cơ sở “mặt dày tâm đen”, tác phẩm của Lý Tôn Ngô.
Tân Tú cười hì hì chọc chọc lưng lão ngũ, lão ngũ bèn ngại ngùng cười cười với nhóm huynh đệ tỷ muội bên này, lại kính ngưỡng nhìn về phía sư phụ bên kia.
Cảnh Thành Tử mới đến, đang định cà chớn với Hàn Phòng Tử sư huynh một lát, kết quả thấy ánh mắt kính ngưỡng của đồ đệ tương lai lão đã kiểm nghiệm hồi lâu, tự nhiên lại thấy hơi áp lực, lão lập tức phô ra phong thái của lão thần tiên, vuốt râu nói: “Hàn Phòng Tử sư huynh, đồ nhi này của sư đệ huynh phải trả cho đệ đấy, ngay cả đan lô của hắn sư đệ cũng chuẩn bị xong rồi.”
Hàn Phòng Tử liếc sư đệ, lại nhìn mấy đứa bé, hắn chỉ vào lão ngũ: “Ngươi chọn đứa này?”
Cảnh Thành Tử ngồi xuống sạp, chiếm lấy một chiếc đệm hương bồ: “Hàn Phòng Tử sư huynh đúng là mắt sáng như đuốc.”
Hàn Phòng Tử nghiêm mặt: “Vậy ngươi dẫn đồ đệ mình về mau đi, chiếm bồ đoàn của ta làm gì.”
Cảnh Thành Tử cười khà: “Không vội không vội, đồ nhi này của ta nặng tình với những đứa khác lắm, dù sao cũng phải để nó thấy chúng đều có nơi để về đã.”
Hàn Phòng Tử nghĩ thầm, tên khốn này chắc mẩm lại muốn hóng chuyện cho xem.
Tổ sư gia đất Thục Lăng, Linh Chiếu tiên nhân đã thu đồ đệ thì không quan tâm đến tuổi tác thân phận, trước kia ngài chu du khắp chốn, gặp được ai hợp mắt xanh sẽ thu nhận làm đệ tử. Khi ngài thu vị đồ đệ thứ hai mươi hai Cảnh Thành Tử này, vừa lúc Hàn Phòng Tử đi theo sư phụ, nên được tận mắt chứng kiến tất cả.
Cảnh Thành Tử lúc ấy cũng không được gọi là Cảnh Thành Tử, khi đó lão gần đất xa trời, ở chốn quan trường chịu khổ biếm trích*, thân hữu ly tán, thê tử qua đời. Nhưng lão nằm trên giường bệnh vẫn có thể uống rượu cười to, vung bút viết ra thi từ khoáng đạt. Trước khi tu tiên lão là một đại thi nhân nổi danh ở nhân gian, lúc sắp chết được Linh Chiếu tiên nhân thu làm đồ đệ, phàm nhân nhìn thấy một màn ấy bèn nói vị đại tiên này phi thăng vào ban ngày, còn lập không biết bao nhiêu miếu thờ cho lão.
(*) Biếm trích: Bị giáng chức/Bị phái đến những nơi xa kinh thành.
Vị thi nhân hào phóng này vì bề ngoài già dặn nhất, trước nay thường xuyên cậy già lên mặt chơi xấu với các sư huynh sư tỷ, đã thích rượu ngon đồ ăn ngon lại ham mê hóng hớt chuyện hay, có một thời gian lão gây chuyện phiền phức mà sư phụ sư huynh không có thời gian, Hàn Phòng Tử toàn phải đi dọn dẹp hậu quả cho sư đệ, nên hắn rất là khinh bỉ lão già không biết xấu hổ nọ.
Đang nghĩ cách nên ném tên khốn này ra ngoài thế này thì lại có người tới nữa. Thấy người ấy, vẻ mặt Hàn Phòng Tử đã dịu đi nhiều.
“Hàn Phòng Tử sư huynh, muội cũng đến xem, quấy rầy huynh rồi.” Giẫm lên mây tía mà tới, đúng là vị “Quan Âm tỷ tỷ” vừa nãy.
“Bạch Phi sư muội cũng muốn thu đồ sao?” Hàn Phòng Tử ra hiệu ý bảo nàng ngồi xuống.
Bạch Phi là đồ đệ thứ ba mươi của Linh Chiếu tiên nhân, tính tình lương thiện ấm áp, có tiếng tốt trong các vị đồng môn. Trước khi được Linh Chiếu tiên nhân thu nhận làm đồ đệ, nàng từng là phi tử của một vị đế vương dưới trần gian.
Chiến tranh chốn nhân gian vô cùng gay go, nàng lại vì dung mạo hơn người mà bị quân vương chư quốc tranh đoạt, dã tâm giữa các nam nhân gây nên thảm họa chiến tranh triền miên, lại khiến một tiểu nữ tử như nàng mang danh họa thủy, cuối cùng tế kiếm cho phu quân nơi tường thành. Linh Chiếu tiên nhân thu nhận nàng làm đồ đệ, sau trăm năm tu tiên nàng trở lại thế gian, phụ tá một vị đế vương thống nhất thiên hạ, sau lại trở về Thục Lăng tu hành, thế gian gọi nàng là “Bạch nương nương”.
Bạch Phi cũng là một trong số ít những người chưa từng thu nhận đồ nhi ở Thục Lăng, chỉ là lúc này nàng quả thực động lòng. Tiểu cô nương thanh tú nọ đẩy đôi bé con nam nữ lên trước mặt nàng, khiến nàng nhớ tới hai đứa con của mình. Khi còn là phàm nhân nàng lang bạt kỳ hồ, mặc cho nước chảy bèo trôi, ngay cả vận mệnh của chính mình cũng không kiểm soát nổi huống chi là đứa con nàng sinh hạ, chúng bị ép trở thành vật hi sinh của chiến tranh, bị thiêu chết ở Ly cung của nàng.
Đôi hài nhi ấy khi chết ước chừng tuổi cũng bằng vậy. Tu tiên bao năm, đã nhiều chuyện không thể khiến nàng xúc động được nữa, nhưng lúc này, nàng cảm thấy đây chính là duyên phận của mình.
“Hai đứa tới đây ta nhìn xem.” Bạch Phi vẫy tổ hợp Kim Đồng Ngọc Nữ hay lão thất lão bát lại chỗ mình.
Tân Tú không biết ẩn tình trong đó, nhưng nàng luôn luôn nhìn nhận người khác bằng cảm giác đầu tiên, cảm thấy dưới chỗ Quan Âm tỷ tỷ ngồi có thêm hai đứa bé con mập mạp rất hợp, thế là ra hiệu cho họ.
Hai đứa bé nắm tay nhau, mong đợi chạy đến trước mặt Bạch Phi, lúc mới tới chậu trời chúng đã hơi mập mạp, bị Tân Tú nuôi cơm tập thể một năm thì càng thêm mập càng thêm trắng, nhìn là yêu ngay. Ngọc Nữ lão thất hơi nhan khống* một xíu, nàng ngây ngô nói thẳng: “Ngài muốn thu chúng con làm đồ đệ ạ? Ngài xinh đẹp quá ~”
(*) Mê dung nhan sắc đẹp, nói chung là mê mặt đẹp.
Bạch Phi an ủi vỗ nhẹ đầu hai bé con mập mạp, dịu dàng nói: “Ta muốn thu các con làm đồ đệ, các con có bằng lòng không?”
Hai đứa trẻ liên tục gật đầu, ngọt ngào gọi sư phụ.
Bạch Phi thu đồ xong không đi ngay, mà học Cảnh Thành Tử ngồi chờ ở chỗ này. Nhưng nàng không muốn hóng chuyện như Cảnh Thành Tử mà muốn hai đứa trẻ ở chung với người quen thêm một lúc.
Ước chừng là các đệ tử ở đạo trường mây đã truyền tin tức ra ngoài, người có mục đích thu đồ từng người một lục tục đến.
“Đứa hệ thổ kia ta đã ưng lâu rồi, đừng ai tranh với ta!”
“Yên tâm đi, không ai giành với ngươi đâu.”
Hai vị nam tử tới cùng nhau. Một người tóc tai bù xù lôi thôi lếch thếch, một người áo quần mộc mạc cầm sách trên tay. Người lôi thôi lếch thếch nọ vừa tới cũng không thèm chào Hàn Phòng Tử mà đến thẳng chỗ lão tứ, “Nhóc con, ngươi có muốn làm độ đệ thứ bảy của ta không, ta dạy ngươi xây dựng Thiên Cung!”
Tiểu thiểu gia lão tứ giật bắn mình vì hành vi của hắn, bất giác ngửa người ra sau, nhưng nghe câu sau lại thẳng mình lên, ngạc nhiên nói: “Xây dựng Thiên Cung?!”
Người nam nhân tỏ ra tự hào: “Ta là Thiên Công, phần đông thợ dưới trần gian đều là…”
Lão tứ đột nhiên nhảy dựng lên, hưng phấn đến mức nói năng lộn xộn: “Con biết! Ngài là Thiên Công! Trời ạ! Là Thiên Công! Con bằng lòng! Sư phụ!”
Người nam nhân cười to: “Vậy là tốt rồi, chúng ta đi thôi!”
Chỉ trong chớp mắt, hắn đã dẫn lão tứ đi biến mất tăm, đúng là hấp tấp.
Tân Tú: “Vị sư bá này chắc chắn hệ Hỏa.”
Vị thư sinh nho nhã đi cùng nam nhân kia lắc đầu, người ấy nói: “Không phải thế, hắn hệ thổ, tuyển đồ đệ cũng là hệ thổ.”
Tân Tú yên tâm rồi, nàng tiện thể đáp: “Ngài có hứng thu đồ không ạ? Ngài thấy rồi đấy, chờ thêm lát nữa là không có người mà chọn đâu, nếu muốn thì chọn sớm còn kịp.”
Thư sinh mỉm cười, gật đầu: “Ngươi nói phải, vậy ngươi bảo xem ta nên chọn ai làm đồ đệ?”
Tân Tú: “Ngài mong cuộc sống sau này sẽ đặc sắc kích thích hơn một tí, hay mong đồ đệ biết điều ngoan ngoãn để còn hưởng phúc, hoặc liệu có muốn thử thú vui nuôi dưỡng trẻ con?”
Thư sinh không biết nhớ ra chuyện gì, lắc đầu thở dài: “Đồ đệ biết điều ngoan ngoãn đi, hai đồ đệ trước của ta, ta đã lo lắng cho chúng đủ lắm rồi.”
Tân Tú biết nhu cầu bên A bèn tiếp tục hỏi linh căn của thư sinh nọ, song hệ thổ mộc, lập tức kéo lão lục tiểu thôn cô ra.
“Vậy chắc chắn là lão lục nhà ta, ngoan ngoãn biết điều còn chăm chỉ, linh căn hệ thổ mộc hỏa, là đứa thích hợp với ngài nhất trong mấy đứa chúng ta.” Nàng nhìn quyển sách trên tay thư sinh: “Hơn nữa con bé còn rất hiếu học.”
Thư sinh gật đầu không do dự: “Vậy chọn con bé đi, đa tạ bạn nhỏ.” Dứt lời cũng ngồi xuống, gọi lão lục tới nhỏ giọng trò chuyện.
Tân Tú nghĩ thầm, sao người nơi này dễ nói chuyện thế? Ta nói gì thì là cái đấy à? Này cứ gọi là marketing phát được ngay, sao ngày xưa mình lại đâm đầu vào cái nghề làm game nhỉ, nếu đổi sang bán bảo hiểm chắc giàu to rồi.
Thấy mấy đứa đều đã được nhận nuôi, lão tam đã bắt đầu đứng ngồi không yên, Tân Tú vỗ vỗ tay nàng ấy, an ủi nàng thiếu nữ rất mực nhạy cảm. Đúng lúc này, một thiếu niên mặt búng ra sữa bước tới, sau lưng là hai thanh niên trông rất háo hức, một gầy một béo, so sánh ra nhìn vui khó tả.
“Quân Sơn sư đệ cũng tới ư.” Hàn Phòng Tử nói.
Thiếu niên mặt búng ra sữa tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Còn không phải tại hai tên nghiệp chướng này, suốt ngày đòi đệ thu thêm đồ đệ để chúng còn được làm huynh trưởng, nên đệ đành phải tới. “
Lúc này, không đến phiên Tân Tú chào hàng, thiếu niên mặt búng ra sữa đã hỏi thẳng lão tam: “Con có bằng lòng làm đệ tử thứ ba của ta không?”
Lão tam tuy là một cô nương lạnh lùng nhưng lần này quả thực rất vui, đến nỗi nàng ấy không kìm nổi nụ cười ngọt ngào, “Vâng, con bằng lòng! Sư phụ!”
Thấy sư phụ định dẫn mình đi, lão tam lưỡng lự một lát mới mở miệng hỏi: “Sư phụ, mình có thể chờ ở đây thêm một lát không ạ? Con muốn chờ những người còn lại chọn xong sư phụ rồi mới đi.”
Thiếu niên mặt búng ra sữa khoan dung gật đầu: “Đương nhiên là được.”
Trong phòng lại tới thêm người. Mà vẫn chưa có sư phụ chỉ còn lại ba người, Tân Tú, lão nhị và tiểu cửu nhỏ tuổi nhất.
Sau lại có mấy sư thúc sư bá tới mua vui, nhưng họ đều không định thu đồ đệ, chỉ tới hóng hớt thôi.
Một vị nam tử mặc váy cài trâm, mặt mày đẹp đẽ vô cùng uống vài chén rượu với Cảnh Thành Tử, tò mò nhìn lão nhị, “Tên nhóc nhà ngươi, sao ta thấy ngươi không hề sốt ruột chút nào vậy?”
Lão nhị khó hiểu liếc hắn: “Sốt ruột làm gì, ta muốn ở lại đây quét dọn động phủ.”
Nam tử cài trâm hoa cười đến ngả nghiêng: “Ha ha, động phủ của Hàn Phòng Tử sư huynh đơn sơ như thế, sao ngươi vẫn hứng thú thế?”
Lão nhị: “Ngoài cửa sổ có rất nhiều chim, chờ ta bắt chim thử phi xuống ngọn núi này hẳn là phải sảng khoái lắm!” Hắn tỏ ra chờ mong.
Nam tử cười lớn, buông tay, “Vậy xong rồi, sợ là ngươi không thể ở lại đây nữa.”
Lão nhị: “Vì sao?”
Nam tử kín đáo nhét bầu rượu vào tay lão nhị bảo hắn uống, tuyên bố: “Bởi vì ta quyết định nhận con làm đồ đệ.”
Hàn Phòng Tử căng mặt: “Bá Loan sư đệ, không phải ngươi nói còn chưa chơi chán ư, sao tự nhiên lại muốn thu đồ?”
Nam tử cài trâm hoa này chính là đồ đệ út Bá Loan của Linh Chiếu tiên nhân, trong ba mươi sáu vị đồ đệ của Linh Chiếu tiên nhân, duy chỉ hai kẻ không phải nhân loại.
Bá Loan: “Còn chưa chơi chán, vậy dẫn theo đồ đệ chơi cùng.”
Hắn vỗ vai lão nhị có vẻ không vui lắm: “Chỉ là chim thôi, theo ta, con muốn thuần hóa chim gì mà chẳng được.”
Đám người trong phòng ngồi nói chuyện phiếm, nhưng ngầm liếc Tân Tú mãi, Tân Tú nhận ra điều này thì thầm thấy hơi khó hiểu.
Có người thì thầm với Cảnh Thành Tử: “Sao Thân Đồ sư huynh còn chưa tới, chẳng lẽ huynh ấy không biết chuyện thu đồ đệ sớm ư?”
Cảnh Thành Tử: “Ta đã gửi chim truyền tin cho huynh ấy rồi, theo lý mà nói huynh ấy lẽ ra đã tới từ lâu mới phải.”
“Chẳng lẽ thực ra Thân Đồ sư huynh không định thu đồ?”
Cảnh Thành Tử cười khà: “Không đến càng tốt, ta lại thu thêm một đứa nữa làm đồ đệ cũng được.”
Tiểu cô nương này nấu món gì cũng toàn là mỹ vị.
Tân Tú hoàn toàn chẳng quýnh chút nào, nàng chỉ điềm nhiên nhìn cảnh vật bên ngoài.
Cái gì đây? Nàng nhìn chằm chằm mớ lông trắng ló ra bên cửa sổ, nhìn một lúc lâu cũng không thấy nó động đậy, bèn nhịn không được nhoài người ngó ra ngoài xem rốt cuộc đấy là gì.
Ngay khi ló đầu ra, nàng liền thấy một vị nam nhân yên lặng đứng bên mép tường.
Mái tóc bạc đặc biệt, gương mặt hệt như mặt nhân vật phản diện. Đẹp thì quả là đẹp thật, nhưng có lẽ do viền mắt y đậm quá, kiểu như phim cổ trang trên TV cũng hay kẻ viền mắt trùm phản như thế. Tân Tú nhìn xuống dưới, lại thấy được tay y.
Sơn móng tay đen! Vị trưởng bối vô danh này thật quá tren-đì, còn sơn cả móng tay đen, đúng là đỉnh.
Thấy nàng đang nhìn mình, nam nhân nghiêng mặt. Y mặc một chiếc áo choàng trắng, trên cổ lại là túm lông đen tuyền, Tân Tú bắt đầu nghĩ túm lông này làm từ thứ gì, sờ có vẻ thích đấy.
Nàng ngó về phía đó hơi lâu khiến những người khác chú ý theo, Hàn Phòng Tử ngộ ra mọi chuyện đầu tiên, hắn tỏ ra hơi bất đắc dĩ, “Thân Đồ sư đệ, đệ đã tới rồi, sao lại không lên tiếng cũng không vào trong, giấu hơi thở đứng ngoài làm gì.”
Những người còn lại chợt mỉm cười rồi lại kiềm xuống, bắt đầu chào hỏi Thân Đồ Úc: “Thân Đồ sư huynh!”
“Thân Đồ sư huynh, sao huynh không vào trong?”
“Thân Đồ sư huynh, huynh mau vào đi!”
Thân Đồ Úc đứng ngoài lại không động đậy gì, chỉ có tiếng nói rất trầm của y vang lên bên tai mọi người: “Đông người quá.”
Hàn Phòng Tử biết ngay là vậy, căn bệnh lạ không thích nhiều người của Thân Đồ sư đệ quả là mấy trăm năm rồi vẫn chẳng sửa được.
Hắn đành đứng lên, đuổi hết sư đệ sư muội và đồ đệ của họ về, “Rồi rồi, đã chọn xong đồ đệ thì đi đi, về động phủ của các ngươi đi.”
Đám đông đi hết, đến khi chỉ còn lại Hàn Phòng Tử, Tân Tú và tiểu cửu chưa được ai chọn, vị trưởng bối có tướng mạo rất ấn tượng nọ mới chậm rãi bước vào phòng.
Y đi rất chậm, buông rèm mắt, không hề nhìn một ai.
Tân Tú: Vị trưởng bối sở hữu gương mặt y như vai phản diện này, hình như mắc chứng sợ xã hội.
Hàn Phòng Tử: “Thân Đồ sư đệ đến thu đồ đệ?”
Thân Đồ Úc: “Ừm.”
Hàn Phòng Tử: “Hẳn đệ chọn tiểu cô nương này? Nàng cũng là song hệ kim hỏa.”
Thân Đồ Úc: “Phải.”
Tân Tú: Đã mắc chứng sợ xã hội, lại còn không thích nói chuyện.
Đến tận khi đó nàng mới phát hiện, vị trưởng bối khoan thai tới chậm, đứng nguyên ngoài cửa không chịu vào vì bên trong quá đông người, hình như là sư phụ tương lai của nàng. Tân Tú bèn bất giác nhìn tiểu cửu, vậy giờ chỉ còn lại mình nó.
Hình như tiểu cửu cũng hiểu nên ôm chặt tay nàng, “Ta muốn ở với tỷ tỷ!”
Tân Tú nghĩ thầm, hay là hỏi vị sư phụ này có muốn thu thêm đồ đệ hay không? Còn chưa kịp nói gì, tiểu cửu được nàng chiều cả một năm nay đã to gan nhảy xuống sạp, chạy về phía Thân Đồ Úc định dang tay ôm đùi y. Tên nhóc này muốn kì kèo với ca ca tỷ tỷ nào sẽ ôm đùi người ấy, đến nay đấy đã thành thói quen.
Chỉ thấy bé con giang tay tới gần Thân Đồ Úc, nhưng nó tới gần một bước, Thân Đồ Úc lại lui một bước. Tiểu cửu đơ ra một hồi, cố chấp muốn ôm đùi người ta, một lớn một nhỏ ngươi tiến ta lui, chẳng mấy mà tiểu cửu đã dồn Thân Đồ Úc đến góc tường.
Tân Tú: “…”
Nếu không phải đã từng được huấn luyện, giờ nàng có thể cười tới khi địa long trở mình lần nữa ấy chứ.
Vị sư phụ tương lai này của nàng, với gương mặt hệt như nhân vật phản diện, lại bị một đứa trẻ bốn tuổi dồn tới chân tường, hình tượng buồn cười không chịu nổi.
Mắt thấy không tránh nổi đứa trẻ nhân loại yếu ớt này, Thân Đồ Úc không thể không nhìn về phía sư huynh Hàn Phòng Tử.
Thân Đồ Úc: “Sư huynh, huynh nhận nó làm đồ đệ, ôm nó đi đi.”
Hàn Phòng Tử: “?”
Tiểu cửu chỉ thấy hoa mắt, khi mở mắt ra mới biết đã bị thổi vào trong lòng Hàn Phòng Tử. Mà Hàn Phòng Tử thấy tự nhiên lại có đứa trẻ ngồi trong lòng mình, nhìn quanh quẩn đã không còn ai trong phòng nữa, “Đúng là…”