Các vị sư thúc sư bá vừa nãy có người cưỡi hạc tiên, có người lên mây tía, đều là tu tiên chính thống cả. Còn sư phụ nàng, mặt như nhân vật phản diện, kẻ eyeliner đánh phấn mắt đen sơn móng tay đen, xem thế nào cũng giống kiểu người bên tà đạo, thậm chí ngay cả phương tiện giao thông cũng chẳng giống người thường.
Tân Tú bị sư phụ phẩy tay một cái, phần phật phi ra khỏi động phủ của Hàn Phòng Tử sư bá như một chiếc túi nilon, nàng ngã vào một chiếc kiệu trúc. Đại khái là giống kiệu trúc do dân tộc thiểu số tự chế tác để chở khách du lịch tới núi Thục leo núi. Nhưng chiếc kiệu trúc này có thể bay lên trời, nếu đã bay được thì nó không còn là kiệu trúc bình thường nữa.
Thứ khiêng kiệu lên là mấy con khỉ, thấy đám lông tơ màu vàng của chúng, Tân Tú tự nhiên ngộ ra, mẹ ơi đây không phải khỉ lông vàng hay sao! Có động vật quý hiếm cấp quốc gia khiêng kiệu cho ta, đã vậy còn tận tám con.
... Đây chính là kiệu tám người khiêng trong truyền thuyết đấy ư?
Tân Tú thấy hơi sai sai, nhưng nhìn lông tơ vàng của đám khỉ đằng trước rung rinh trong mây ngàn, được nắng chiếu vào tỏa ánh sáng lóa, nàng đã hoàn toàn bị hấp dẫn bởi lông của tụi nó, không khống chế nổi tay mình mà sờ sờ sờ con khỉ ở gần chỗ mình nhất.
Con khỉ kia bị nàng sờ thì cực kì khó chịu, mới quay đầu lại liếc nàng.
Tân Tú: Không biết có phải ảo giác không, ta cứ thấy ánh mắt vừa nãy của nó hung dữ là thế nào, giống đang cảnh cáo ta đừng có sờ soạng nữa.
Đời này có bao giờ nàng biết nghe lời là gì, lúc này đã rướn người hỏi sư phụ ngồi trên kiệu trúc đằng trước: "Sư phụ! Khỉ của ngài con sờ được không?"
Vị sư phụ nhà nàng tóc trắng áo choàng trắng, lại cố chấp mặc choàng lông đen trên cổ, tạo ra hai sắc đen trắng rõ rệt, bóng lưng y cao lớn giống một con gấu trúc to, chỉ thiếu hai cái tai màu đen thôi.
Tự nhiên Tân Tú nhớ tới một cái meme -- gấu trúc tháo tai nghe.jpg*
"Phụt ~" Nàng đang vui, lại nghe thấy tiếng sư phụ ngồi trước không hề quay đầu lại: "Được."
Tân Tú to gan tiếp tục sờ khỉ lông vàng, con khỉ đó dường như không tốt tính lắm nên vẫn chưa cam tâm, len lén lườm nàng. Tân Tú đã sờ người ta rồi còn mách lẻo: "Sư phụ nó không muốn cho con sờ, nó lườm con!"
Thân Đồ Úc quay đầu lại nhìn con khỉ lông vàng khiêng kiệu một hồi, nó lập tức tỏ ra rầu rĩ, mặc cho Tân Tú sờ kiểu gì cũng chẳng hề phản ứng. Chính ra Tân Tú đang thăm dò phản ứng của sư phụ, nhận thấy y rất khoan dung với mình nên cũng không ghẹo con khỉ này nữa, sáp sang bên cạnh sờ một con khác.
Chẳng phải có tám con ư, sờ con nào chẳng được. Tiếc là mấy con khỉ này lông thì đẹp đấy, nhưng lượng lông không nhiều, sờ tụi nó không có cái cảm giác thích thú được lông mềm bao phủ.
Nhưng nếu đi theo vị sư phụ này còn được sờ khỉ lông vàng, nàng đã bắt đầu thấy mình nhặt được món hời rồi. Kẻ eyeliner đánh phấn mắt sơn móng tay đã làm sao, năm đấy nàng thậm chí còn theo đuổi trường phái Death Metal* Rock n' Roll cơ, cái xì-tai Gothic Loli hắc ám ngày đó suýt chút nữa khiến cha tức đến tăng xông. Mà dù đã lớn rồi, nàng vẫn chưa "quay đầu là bờ" hoàn toàn, thấy sư phụ thế này thực tình còn thấy khá thân thương.
(*)Một nhánh của heavy metal. Đặc trưng bởi tiếng guitar bị bóp méo nặng, growl vocal thấp, trống blast beat, và cấu trúc ca khúc phức tạp với nhiều thay đổi về nhịp điệu.
Hai chiếc kiệu trúc một trước một sau lướt qua dòng biển mây. Tân Tú tay sờ khỉ, mắt lại liếc về phía bên trái.
Tại nơi cực gần bên phía tay trái nàng, biển mây và trời thẳm ngăn cách rõ ràng, lớp mây dày ấy vây quanh dãy núi thành hình cái nắp. Mà dưới đó những dãy núi mọc lên tựa đóa sen đang nở rộ, từng lớp từng lớp bao bọc nhau, nơi xa nhất thế núi trập trùng liên miên, chúng quây quanh nhau tựa một cái thùng đựng nước, còn lớp mây dày phía trên che mất miệng thùng.
Tân Tú chưa từng thấy cảnh sắc đặc biệt đến thế, trước đó lúc Hàn Phòng Tử sư bá dẫn họ đi, nàng bị nhét trong tay áo nên không nhìn thấy gì, giờ được ngắm cảnh này không khỏi suy đoán trên tầng mây ấy có lẽ là biển mây mình thấy lần đầu.
Nói cách khác, địa long ở dưới đó, giữa biển mây và lớp núi?
Kiệu trúc cách mây cách núi bên đó ngày một xa, họ đi sang một hướng khác, Tân Tú ngưng nhìn, tiếp tục ngắm nghía phong cảnh xung quanh.
Núi bên này không mang dáng hình kỳ lạ như vừa rồi, trông rất bình thường.
Trời xanh thẳm, không còn đâu lớp mây dày đặc, nhưng khói lam phiêu miểu trong núi nơi bụi cây, lại có mây mù chốn đỉnh núi xa xôi tựa thác nước trút từ trên đỉnh xuống.
Khói mây đổ ào xuống như sóng biển, nhấp nhô trên ngọn cây trong núi, lại lặng lẽ chui vào bụi cây.
Hiếm khi Tân Tú mới yên tĩnh như vậy, nàng say mê thưởng thức cảnh mây cuốn mây bay hồi lâu. Nơi này quả thực không phải nhân gian, đúng là tiên cảnh.
Bọn họ tiến vào một khu rừng xanh tươi mươn mướt, trong ngọn núi bị sắc biếc bao trùm này, có một khóm tím nổi bật lên hẳn.
Khắp phiến núi xanh, có một cây đỗ quyên tím.
Cỗ kiệu dừng gần cây đỗ quyên tím ấy, Tân Tú nhảy khỏi kiệu, thấy đám khỉ lông vàng khiêng kiệu thoắt cái biến mất sau bụi cây, nhất là hai con bị nàng sờ thì chạy trối chết.
Tân Tú ngờ vực nhìn tay mình, thầm nghĩ: Chẳng lẽ kỹ thuật sờ lông của mình tệ đến vậy? Trước kia trên đường thỉnh thoảng sờ lông chó mèo nhà người ta bị bọn nó khinh bỉ, giờ sờ con khỉ thôi cũng bị khinh bỉ theo.
Nhìn từ phía xa tưởng chừng ấy chỉ là một cây đỗ quyên nhỏ, nhưng lúc này tới gần, Tân Tú mới biết ấy là một cây đỗ quyên tím to như đại thụ, thân cây to bằng miệng chậu rửa mặt, hoa nở chi chít trên tán cây.
Tân Tú gọi sư phụ đi trước: "Sư phụ, hoa này con hái được không!"
Vị sư phụ siêu ngầu của nàng chẳng khác nào bộ lặp lạnh lùng vô tình, y lại nói: "Được."
Tân Tú nhảy dựng lên bám vào một chạc cây, nhanh nhẹn bẻ một đống hoa xuống, ôm chúng vào lòng chạy theo sau sư phụ đang chầm chậm đi trước, lại lo cho chứng sợ xã hội của y, đi cách y hai ba bước, cả hai cùng đi bộ với tốc độ của người già, chầm chậm đi trên con đường trúc.
Nơi này trên mỗi ngọn cây đều lơ lửng sương mù, ẩm ướt và lành lạnh, thời tiết có vẻ giá rét hơn trong bồn Trung Thiên rất nhiều. Đại khái Tân Tú đã hiểu tại sao sư phụ lại mặc bộ choàng lông vậy rồi. Ở chỗ thế này, nếu không có biện pháp phòng chống gì chắc dễ bị bệnh viêm khớp mãn tính lắm.
Mà lại sư phụ đi chậm như thế, có lẽ cũng thấy khó chịu vì căn bệnh ấy chăng?
Không không không, dẫu sao cũng là người tu tiên, hẳn sẽ không gục trước căn bệnh vớ vẩn ấy đâu, chẳng qua sư phụ có lẽ đã cao tuổi rồi nên mới thích đi chậm. Không thể đánh giá người tu tiên qua số tuổi được, đã được nhiều người như thế gọi là sư huynh, hẳn y cũng đã cao tuổi rồi, nhưng chẳng biết cụ thể là bao nhiêu tuổi.
Hầu như phần lớn ngọn núi này được bao trùm bởi trúc, chỗ đất trũng ở khe núi gần đây còn nhiều trúc hơn nữa, bởi vậy xây nhà bằng trúc cũng không phải chuyện gì lạ lắm.
Nhưng mà, đây là lần đầu nàng thấy lầu cao sáu tầng làm từ trúc. Nhà xây cao như thế, bên dưới có chịu được không đấy?
Đương nhiên là được rồi, vì đây là thế giới tu tiên nên chuyện gì chả xảy ra được, Tân Tú tự hỏi tự trả lời, trước khi đi gây chuyện thuận miệng hỏi: "Sư phụ, nơi này nhiều trúc thật, người thích trúc ạ?"
Thân Đồ Úc: "Thích."
Ồ? Tân Tú nhìn sư phụ, nói thích thẳng ra như thế, chắc chắn là rất rất thích trúc rồi. Thích trúc à, quả là một sở thích phong nhã chẳng hợp với viền mắt siêu đậm của sư phụ chút nào.
Bình thường thực ra Tân Tú cũng không thích lảm nhảm lắm, nhưng nàng không lên tiếng, sư phụ cũng không nói gì, nơi này hình như yên tĩnh quá thì phải, đã quen với cảnh đám trẻ cãi nhau trong bồn Trung Thiên rồi, hiện giờ bỗng yên ắng như thế nàng thấy hơi không quen.
Không ổn, nàng còn đương thì tuổi xuân, không thể quen với việc làm mẹ được. Tuy rằng, đúng là giờ nàng đang thấy rất thanh thản, y như mấy bậc phụ huynh cuối cùng cũng tống được con vào nhà trẻ.
"Sư phụ, nơi này chỉ có hai chúng ta thôi ạ?" Tân Tú hỏi.
Thân Đồ Úc: "Đúng, ta chỉ có một đồ đệ là con thôi."
Tân Tú: "Sư phụ, vậy con ở đâu đây?" Nàng bước lên bậc tam cấp làm bằng trúc, thuận tay mở hé cửa ra nhìn.
"Nơi đây, con cứ tự nhiên. Ta đi một lát, rồi về." Dường như Thân Đồ Úc cố tình dẫn nàng tới đây, vì nói xong câu ấy y đã biến mất tại chỗ.
Tân Tú không biết sư phụ định đi đâu, nàng không thấy ai bèn cười với không khí: "Bảo con cứ tự nhiên, vậy con không khách sáo đâu!"
Nàng nói xong, hưng phấn ôm hoa đỗ quyên xông vào lầu trúc, chạy một mạch lên tầng cao nhất, tầng này quả nhiên cũng có phòng để ở, nàng rất hài lòng, nghênh ngang chiếm lấy căn phòng duy nhất ở đó, cắm hoa đỗ quyên vào một bình hoa rồi chạy khắp nơi ngắm cảnh.
Ở tầng cao nhất quả nhiên tầm nhìn khoáng đạt hơn hẳn, vừa nhìn được tán quyên rộng lớn vừa thấy được rừng trúc nhấp nhô, lại ngắm được khoảng sân phía dưới còn trông ra suối phun nơi xa.
Tân Tú nhìn thấy có thứ gì đó màu vàng lóe lên bên suối nước, là khỉ lông vàng, chẳng biết có phải mấy con vừa nãy không. Còn có những con chim thỉnh thoảng bay lên từ những tầng cây, tiếng chim hót ngân nga thánh thót chẳng rõ vang lên từ đâu.
Tân Tú dạo quanh tầng cao nhất, lại từ từ xuống từng tầng một.
Nếu sư phụ không nói có gì phải tránh, để nàng cứ tùy theo ý thích, nên nàng bèn mở hết tất cả các gian phòng ra nhìn, thấy đồ khiến mình hứng thú sẽ cẩn thận quan sát. Thăm dò xem xét một hồi, nàng mới phát hiện lầu trúc này nhìn tuy tầm thường chẳng ra sao, nhưng bốn tầng chia thành các gian phòng khác nhau đều bày đầy những đồ chẳng biết để làm gì, đao kiếm vũ khí thì thôi, đàn tiêu nhạc khí nàng vẫn còn hiểu được, nhưng còn thuyền nhỏ, dải băng với mâm con và đủ thứ đồ chơi linh tinh là sao?
"Gì đây, anh em Hồ Lô à?" Tân Tú cầm lấy mấy quả hồ lô dính liền nhau ở trong hộc tủ ra, lại nhìn cái giỏ trúc, ngôi nhà tí hon, xe ngựa bỏ túi.
Nỗi hoài nghi cuộn trào trong lòng nàng.
Này chẳng lẽ... Là sư phụ sưu tập ở đâu về? Hay là mô hình nhỏ người làm?
Tân Tú: Chắc chắn là figure.
Vị sư phụ này của nàng đúng là khó hiểu, mặc dù kẻ eyeliner đánh phấn mắt sơn ngón tay còn nhuộm tóc, nhưng lại vừa mắc chứng sợ xã hội vừa là trạch nam, chưa kể đến việc mê làm đồ thủ công, chẳng hiểu là cái xì-tai kỳ lạ nào nữa.
Tầng thấp nhất có một gian phòng rất lớn, rất trống, chỉ có một cái lò kỳ lạ ở giữa, không biết dùng để làm gì.
Sư phụ Thân Đồ Úc rất mực khó hiểu, giờ này đang đi thăm hỏi mấy vị sư đệ sư muội của mình.
Bạch Phi đang sắp xếp chốn ở cho đồ nhi trong động phủ nhận thấy có người đứng sau lưng, sau khi cảm nhận được hơi thở của người ấy mới quay đầu hành lễ: "Thân Đồ sư huynh, lần sau xin chớ đột ngột xuất hiện sau lưng muội."
Thân Đồ Úc gật đầu.
Bạch Phi hỏi y: "Lần này sư huynh đến đây là để?" Vị sư huynh này gặp nàng còn chưa tới hai lần, đột nhiên tới cửa thế này quả thực khiến người ta hơi giật mình.
Thân Đồ Úc giơ tay, một viên châu trắng tỏa ánh huỳnh quang bay ra khỏi tay áo, lơ lửng trước mặt Bạch Phi. Bạch Phi nhận lấy hạt châu ấy, sững sờ: "Truyền đạo châu? Ý Thân Đồ sư huynh là?"
Thân Đồ Úc: "Ta lại không phải nhân loaik, không biết phải dạy đồ nhi thế nào. Lúc muội chỉ dạy đệ tử hãy ghi chép lại bằng viên truyền đạo châu này, ta sẽ để đồ nhi xem lại sau."
Dù là Bạch Phi nghe lời này cũng chỉ biết cạn lời, nàng chưa nghe đến chuyện dạy đồ nhi bằng truyền đạo châu bao giờ.
Theo lẽ thường, truyền đạo châu được dùng để ghi chép lại đạo pháp tâm đắc cả đời của một người, là bảo vật truyền thừa chí hướng của kẻ đó, dùng một lần sẽ tan biến, đã vậy còn khó luyện chế nên coi như vật hiếm có trên đời. Để nàng ghi chép nội dung vỡ lòng cho đồ nhi vào truyền đạo châu, đúng là quá xa xỉ.
Nếu như là người khác có lẽ Bạch Phi đã nói vài ba câu, nhưng với vị sư huynh tính tình kỳ lạ nhưng rất mực am hiểu luyện khí này của mình, nàng đành phải thở dài đồng ý. Dù sao truyền đạo châu hiếm có với người khác, chính Thân Đồ sư huynh biết luyện chế ra, nếu y đã muốn dùng vậy thì nàng cũng chẳng biết nói gì hơn.
Rời khỏi động phủ của Bạch Phi, Thân Đồ Úc lại tới động phủ của mấy vị sư đệ sư muội khác đưa truyền đạo châu cho họ, nhắc họ lúc dạy đồ đệ nhớ ghi chép lại nội dung, trừ cái đó ra, y còn ra ngoài tìm mấy vị đồng môn có kim hỏa linh căn, cũng đưa truyền đạo châu cho họ, bảo họ giảng cho truyền đạo châu ít kinh nghiệm.
Chúng đồng môn đột nhiên được thăm viếng và giao việc: "..."
Thân Đồ Úc hoàn thành nhiệm vụ thăm viếng mới trở về U Hoàng Sơn nghỉ ngơi. Chỉ trong một ngày nay y đã gặp quá nhiều người, nói quá nhiều lời, mệt. Đã nhiều năm rồi y không nói chuyện với người ta, suýt thì quên mất tiếng người nói kiểu gì.
Ai ngờ mới vào cửa phòng đã thấy đồ đệ nằm bò trên giường.
Trẻ con nhân loại trông na ná nhau, nhưng y nhớ được mùi của đồ đệ mình, một mùi hương cực kỳ sục sôi. Đồ đệ đã ngủ rồi, con bé nói nhiều như thế chắc cũng đã mệt.
Đây là phòng của y, nhưng y quên mất chuyện tầng này chỉ có một gian phòng, giờ nó đã bị đồ đệ chiếm, vậy cho con bé luôn cũng được, y còn đi tìm chỗ khác nghỉ ngơi được.
Y lại lẳng lặng rời đi, bước vào trong rừng. Bên suối trong rừng trúc có một gốc cây già, y thích nghỉ ngơi ở chốn đó, Thân Đồ Úc ngồi trên một cành cây trên thân cây già, thả lỏng mình tựa lưng vào thân cây.
Chỉ một giây sau, cơ thể y bỗng nhiên phồng to lên, người nằm trên cành cây biến mất, chỉ còn một con gấu trúc rất to rất mềm.
Gấu trúc ngồi tựa lưng vào thân cây, chỗ lông trắng như tuyết, chỗ lông đen như mực, ranh giới màu sắc chia nhau rõ ràng, móng vuốt tròn tròn mập mập gác lên trên cành cây khô, cái bụng tròn trịa chậm rãi nhấp nhô theo hơi thở.