Cô ta ngồi trên xe lăn, khóc nức nở: “Anh Dạ, anh luyến tiếc không muốn lấy thận của chị ấy, chấp nhận để em chếc đi đúng không?”
Sống lưng của Tiêu Dạ thẳng thớm, không nói gì.
“Lúc trước em cứu anh, anh bảo anh sẽ bảo vệ em cả đời.”
Tiêu Dạ thở dài, xoay người đi về phía tôi.
Trong mắt hắn mang theo sự không đành lòng, đưa tay vuốt nhẹ mặt tôi: “Tiểu Vân, Tố Tố là ân nhân cứu mạng của anh, anh phải đền đáp lại.”
“Em yên tâm, mặc dù em không có thận nhưng anh sẽ đối xử tốt với em một đời.”
Mày bị tâm thần à?
Mày mang ơn thì mày dùng mạng của mày mà trả chứ, liên quan gì tao?
Ai thèm cái sự đối xử tốt của thằng cặn bã như mày chứ?
Bạch Tố Tố nhìn tôi với đôi mắt ướt át: “Anh Dạ, để bác sĩ đưa chị Tiểu Vân đi lấy thận đi ạ.”
“Chị Tiểu Vân, em sẽ mang ơn chị cả đời.”
Tôi bị tiêm thuốc tê nên không nói được gì.
Nhưng ý thức vẫn còn, tôi bảo hệ thống cho tôi kỹ năng không dính thuốc.
Sau khi download xong, tôi nhìn Tiêu Dạ một cái rồi cười khinh bỉ: “Mười năm trước ở bên sông Hương Giang, tao nên để mày chếc đuối ở đấy, thằng mập ạ.”
Giây phút này, đồng tử của Bạch Tố Tố co giật, mặt Tiêu Dạ trắng bệch.
Tơ máu trong mắt Tiêu Dạ xuất hiện: “Trả lời mấy câu hỏi đó đi!”
“Nếu em là người cứu anh thì chắc em phải trả lời được.”
Màu môi của Bạch Tố Tố chuyển trắng bệch: “Thời gian đã lâu rồi, em…. Em quên mất rồi.”
“Nhưng tao nhớ rõ lắm đấy!” Tôi cười nhạt nhìn Tiêu Dạ: “Hôm đó, lúc trong nước, mày b-óp chặt cổ tao, tao nói chúng ta chếc chung cũng được, trên đường xuống địa ngục có bạn đi cùng.”
Bàn tay nắm lấy tôi của Tiêu Dạ co lại.
“Lúc tao kéo mày lên bờ, thời gian cũng không sớm nữa, tao nói nếu tao không về thì mẹ tao sẽ đánh gãy chân tao.”
Hốc mắt Tiêu Dạ đỏ ửng, cả người run rẩy.
“Tao còn nói… Tao cứu mày nên mày là người của tao. Đợi mười năm nữa, mày phải tới cưới tao.”
Tôi ngước mắt nhìn gương mặt trắng bệch của Tiêu Dạ, cười nhẹ: “Mười năm đến rồi, thằng mập, sao mày lại nhận sai người thế?”
Tiêu Dạ nắm chặt tay tôi, đặt ở giữa mày của hắn.
Đầu tay tôi cảm nhận được dòng nước ấm áp.
Là nước mắt của hắn.
Hắn nghẹn ngào mở miệng: “Xin lỗi, ánh đèn dưới cầu quá mờ, lúc anh tỉnh dậy thì thấy Tố Tố ở cạnh, nên anh tưởng là….”
Lúc này Bạch Tố Tố mới phản ứng được.
Cô ta yếu ớt lắc tay Tiêu Dạ: “Anh Dạ, là em, là em cứu anh. Em nhớ rồi, em nhớ được em nói gì với anh lúc cứu anh rồi.”
“Anh đừng để chị ấy lừa anh, chị ấy muốn giả danh em để thay thế em.”