Lúc cửa thang máy sắp đóng lại, một bàn tay thon dài đưa ra chặn.
Là Tiêu Dạ.
Thấy tôi, hắn cau mày lại, đôi mắt sắc bén tràn ngập sự chán ghét, lướt nhìn tôi và Hàn Án ở cạnh.
Tiếng ho khan nhỏ vang lên.
Tiêu Dạ quay đầu, dịu dàng bỏ vệ cô gái sau lưng: “Chậm một chút, không vội.”
Là Bạch Tố Tố.
Cô ta mặc một bộ váy dài màu vàng nhạt, thấy tôi thì rụt cổ cứ như tôi là hung thú ăn thịt người vậy.
Tiêu Dạ ôm vai cô ta, ôm vào lòng: “Đừng sợ, có anh đây.”
“Cô ta không làm em tổn thương được đâu.”
Tôi buồn cười quá.
Với sức chiến đấu như con gà của nguyên chủ, ngay cả cọng cỏ đuôi chó ven đường còn hiếp đáp cổ được ấy chứ.
Bạc Tố Tố ngày thường không phải thổi gió bên tai, mà là bão tố nhở?
Bạch Tố Tố nhìn tôi, yếu ớt nói: “Chị tiểu Vân, em biết chị không muốn quyên thận cho em. Nhưng anh Dạ đối xử với chị rất tốt, chị ở cạnh người khác như vậy có phải không ổn không?”
Tôi đưa tay xoa cánh tay.
Hàn Án quan tâm hỏi: “Sao thế?”
Tôi cười ha hả: “Tôi dị ứng trà xanh, ngứa quá.”
Mặt Bạch Tố Tố cứng đờ, vánh mặt đỏ ửng.
Hàn Án nhếch môi cười, vuốt nhẹ tay tôi: “Nhịn một chút, sắp đến rồi.”
Mặt Tiêu Dạ đen xì, hừ lạnh: “Không biết liêm sỉ.”
Tôi không nhịn được nữa rồi.
“Sao lại không biết liêm sỉ?” Tôi hỏi, “Tôi và Hàn Án trai chưa gả gái chưa chồng, đừng bảo anh ta chỉ xoa tay cho tôi, tôi ở trong thang máy hôn anh ấy cũng là quyền của bọn tôi.”
Tai Hàn Án đỏ ửng, nâng mắt kính lên: “Vây giờ hôn ha?”
Tôi: ….
Hai mắt Tiêu Dạ bốc lửa, gân xanh trên cổ xuất hiện, nói không lại tôi nên chuyển chủ đề: “Các người đến vì hợp đồng của Cường Thịnh hả?”
“Tôi biết hệ thống bên các người đã hoàn thiện, nhưng ký hợp đồng không chỉ cái đấy.”
Bạch Tố Tố ôm tay của Tiêu Dạ, dịu dàng nói: “Hai người không biết nhỉ, ba tôi và chú Vương là bạn từ bé đó.”
8.
Giám đốc Vương đang họp.
Lúc đợi, tôi đi toilet.
Bạch Tố Tố cũng đi theo, cô ta vặn cây son lên, tô môi: “Đây là cây son anh Dạ đi Pháp mua về cho em, đời này chị đừng mong có đãi ngộ như thế.”
Tôi nhìn cô ta cười: “Cũng đẹp đấy, hợp với mái tóc giả của cô!”
Mặt Bạch Tố Tố vặn vẹo, duỗi tay kéo tóc mình xuống rồi khóc lóc lao ra khỏi toilet.
Sau khi tôi rời khỏi đó, chào đón tôi là cơn giận của Tiêu Dạ.
“Chu Vân, sao cô ác vậy?”
“Tố Tố là người bệnh, sao cô lại túm rớt tóc giả của em ấy?”
Tôi tặc lưỡi: “Tiêu Dạ, anh đáng thương thật đấy!”
“Cô có ý gì?”
“Còn trẻ đã mù rồi, không lẽ không đáng thương à?”
Tiêu Dạ giận muốn chếc, thấy không thể giải quyết liền vì giám đốc Vương đã họp xong.
Ông ấy gặp chúng tôi ở văn phòng.
Bạch Tố Tố ngừng khóc, làm ra vẻ hiểu chuyện.
Vừa vào phòng đã ngoan ngoãn thân mật nói: “Chú Vương, đã lâu không gặp, ba con vẫn luôn nhắc tới chú, con hẳn phải tới thăm chú từ sớm, nhưng thân thể của con tệ quá.”
Nói xong, cô ta ho nhẹ mấy cái.
Đầu tiên là nói về quan hệ, sau đó giả vờ bệnh.
Trà xanh chuẩn bị hết rồi nhỉ?
Quả nhiên giám đốc Vương đứng lên ngay.
“Đã nghe sức khỏe của cháu gái không tốt từ lâu, sao còn lại đây chứ?”
“Lệ Lệ, mau lấy chăn tới cho Tố Tố.”
….
Hai người nói chuyện với nhau.
Thừa dịp này, Bạch Tố Tố đắc ý nhìn tôi một cái.
Cứ như đang nói: ‘Thấy chưa, cô không bao giờ bằng tôi.’
Tiêu Dạ vội lấy hợp đồng ra lúc nóng: “Giám đốc Vương, hợp đồng của chúng ta sắp kết thúc, hôm nay đến gặp là muốn nói với ngài chuyện này.”
Tôi kéo Hàn Án đứng dậy: “Giám đốc Vương, hệ thống công ty tôi cũng hoàn thiện rồi, không bằng ngài xem trước một chút.”
Bạch Tố Tố nhẹ giọng nói: “Chú Vương và anh Dạ là đồng bọn hợp tác lâu năm, không cần lãng phí thời gian với họ đâu ạ.”
Tiêu Dạ cũng kiêu ngạo.
Không ngờ giám đốc Vương lại nhìn tôi một cái, gật đầu nói: “Được, vậy thì xem một chút.”
Tôi mở máy tính, triển lãm hệ thống.
Tiêu Dạ vốn đang xem thường, nhưng nghe một hồi thì nghiêm mặt lại.
Người trong nghề mà, chỉ cần nghe là hiểu tốt hay không liền.
Hắn hiểu.
Bạch Tố Tố cau mày: “Hệ thống của giám đốc Hàn cũng không có ưu thế gì cả.”
Tôi nhìn bức ảnh gia đình trên bàn giám đốc Vương, cười nói: “Gần đây Thông Thông thế nào, lâu rồi tôi chưa đi thăm thằng bé.”
Tiêu Dạ nhướn mày nhìn tôi ngạc nhiên.
Nhắc đến đứa con có được vào tuổi già, gương mặt giám đốc Vương ngập tràn hạnh phúc: “Khá tốt, thằng bé cũng nhớ cô lắm.”
Nói xong, ông quay đầu nhìn Tiêu Dạ: “Giám đốc Tiêu, xin lỗi, kì sau Cường Thịnh sẽ hợp tác với tập đoàn họ Hàn.”
Chỉ một câu đơn giản đã làm Bạch Tố Tố và Tiêu Dạ ngẩn người.
Bạch Tố Tố nâng giọng: “Chú Vương, chú và anh Dạ hợp tác nhiều năm vậy rồi, còn là bạn của ba con…”
Cảm xúc của Tiêu Dạ ổn định hơn, trầm giọng hỏi: “Giám đốc Vương, tôi cần một lý do!”
Giám đốc Vương nghiêm mặt: “Lúc trước công ty cậu không phải là sự chọn lựa hợp ý của tôi nhất đâu.”
“Tiểu Vân là ân nhân cứu mạng của Thông Thông, tôi muốn đền đáp phần ân tình này nên mới chọn công ty cậu.”
“Con bé sợ làm tổn thương lòng tự trọng của cậu nên bảo tôi không nói cho cậu.”
“Cậu nên quý trọng cô gái tốt như vậy.”
Lúc trước, Tiêu Dạ vừa mới quản lý công ty, lòng người vốn không ổn.
Nhưng vì nhận được đơn lớn của Cường Thịnh nên hội đồng quản trị mới chấp nhận hắn, cho hắn ngồi ổn ở vị trí giám đốc.
Hôm nay tôi đến đây không phải để chơi vui.
Hôm qua tôi đã ‘tình cờ gặp phải’ vợ của giám đốc Vương, đáng thương để lộ vết thương trên người mình với bà, nói hết những tủi nhục mà tôi chịu đựng.
Nếu không, hôm nay tôi và Hàn Án không có tư cách đến gặp rồi.
Giám đốc Vương gọi điện cho bộ pháp chế, để người bên đó tới đối chiếu hợp đồng rồi ký hợp đồng.
Những việc này không cần tôi tham gia nên tôi không vào phòng họp.
Tiêu Dạ nhìn tôi với vẻ mặt phức tạp, không quan tâm Bạch Tố Tố đang làm nũng.
Trong mắt Bạch Tố Tố tràn ngập sự tức giận, tôi bật cười.
“Ngại quá, có phải đã chọc phá lời nói dối của cô không? Lúc trước cô vẫn luôn nói với Tiêu Dạ là cô dựa vào ba cô, mới có thể kí được hợp đồng này nhỉ?”