Nàng âm thầm lau mồ hôi nơi lòng bàn tay lên áo, bình tĩnh quay người lại, nhìn đôi mắt ngập tràn sát khí của Xuân Tử.
Giọng nói đó là của lão nhị! Yến Tử?
“Quả nhiên là ngươi.” Ánh mắt Xuân Tử quét khắp người Yến Tử, điềm nhiên nói:
“Ta nhìn thân hình này đã cảm thấy quen thuộc… Châu Yến Tử Đăng lâu quá không gặp nay ngươi chết đi.”
“Cảm phiền tỷ tỷ nhớ nhung ta ngày đêm vậy thật thất lễ quá?Hết tỷ đến phu quân tỷ quan tâm tới ta như vậy sao ta dám chết” - Yến Tử cười ra hiệu cho Song Sinh Linh đi đi.
Xuân Tử vốn đã tiến đến một bước nghe thấy lời này thì khựng lại, suy nghĩ một chút, cười lạnh nói: “Ngươi dám nhắc đến chàng?”
“Ta có gì không dám nói chứ?” - Yến Tử không lùi mà còn tiến thêm một bước. Ngước mắt nhìn thẳng vào đáy mắt Xuân Tử.
Ánh mắt nàng trong trẻo đối chọi với ánh mắt dày đặc sát khí lạnh lẽo của Xuân Tử:
“Ta rất cảm tạ là giờ Hồng Lăng có thể quan tâm tới ta đấy. Ngay cả đêm động phòng của ta hắn cũng tới thăm”
“Ngươi!” Cả người Xuân Tử khẽ run, răng nghiến ken két, tức giận hoá thẹn.
Ả cắn răng trầm tư hồi lâu, ánh mắt đột ngột loé lên sự hung ác, căm hận nói:
“Không đúng! Sao chàng lại có thể đến thăm ngươi đêm động phòng được?”
Yến Tử đúng là đang chờ đợi câu này, liền bày ra vẻ mặt bối rối lỡ lời, không dám nói gì, lui về phía sau một bước. Lúc này Xuân Tử sao bỏ qua được, bước nhanh lên trước dồn ép nàng “Nói! Làm sao ngươi lại nói vậy?”
Yến Tử ủ ấm tay trong ống tay áo, nghiêng đầu nhìn ả, bất ngờ đáp: “Này, Xuân Tử, ngươi đến gần ta như vậy, không sợ ta ra tay giết ngươi à?”
Xuân Tử đang sốt ruột nên bị luống cuống, vừa nghe Yến Tử nhắc nhở mình thì mới nhớ đến võ công của ả thua nàng.
Thoáng chút do dự, ả khẽ lui ra sau một bước, cười khẩy nói:
“Nếu là ở chỗ khác, ta phải dè chừng ngươi nhưng đáng tiếc, đây là Hoàng cung Đông Tề Quốc. Ngự Lâm quân đang ở bên ngoài cách hai mươi bước, ta chỉ cần hô lên một tiếng, ngươi sẽ hoá thành thịt nát xương tan, Yến Tử bản thân ngươi mới nên phải cẩn thận.”
Yến Tử khoanh tay, nhàn nhã tựa lưng vào cột:
“Đến đây đi, băm ta thành thịt nát xương tan đi, hoặc là thản nhiên mà giết ta giống như lần trước. Sau đó, chúc mừng ngươi, ngươi mãi mãi cũng sẽ không biết kẻ thù huỷ hoại cả đời ngươi là ai.”
“Kẻ thù thật sự của ta chính là ngươi.” Ánh mắt Xuân Tử loé sáng lên, nhìn Yến Tử:“ Ngươi đừng uổng phí tâm tư giở mánh khoé trước mặt ta.”
“Xuân Tử, thật ra thì ngươi đang hoài nghi đúng không? Nếu không thì ngươi đã sớm ra tay rồi, còn nói nhảm làm gì? Ngươi đâu phải kẻ ngu, đương nhiên biết rõ là Mạc Hồng Lăng chỉ dựa hơi vào nhà cha ngươi để cướp ngôi vị? Và tất nhiên cha ngươi cũng để ta lấy Mạc Hải San cũng là quân cờ thứ hai của ông ta nếu như mà đề phòng bất chắc tính khí của ngươi làm hỏng chuyện”
Ánh mắt Xuân Tử khẽ động, đây chính là chỗ hoài nghi trong lòng ả. Sao cha lại cùng lúc gả nàng cho Mạc Hồng Lăng rồi lại cùng lúc gả Yến Tử cho Mạc Hải San. Nếu như không phải tại nàng ta có ý với Hồng Lăng, sao lại có chuyện xảy ra trùng hợp như thế?
“Nói thật với ngươi nha.” - Yến Tử luôn quan sát nét mặt của ả, đã sớm nhìn ra tâm tư ả, càng gắng sức thản nhiên cười như sự việc chẳng hề liên quan đến mình "Mạc Hồng Lăng đồng ý lấy ngươi vì bảo bối gia truyền của nhà ngươi, còn giết ngươi chính là mục đích.”
“Bảo bối gì chứ?”
“Tại sao ta phải cho ngươi biết? Cho ngươi biết rồi để ngươi giết ta à?” - Yến Tử dựa vào cột, lắc đầu nguầy nguậy nói: “Xuân Tử, ngươi cho rằng óc của ta toàn phân như ngươi à?”
Xuân Tử nghe không hiểu nàng nói gì, tức giận nói “Ta giết ngươi trước đã.”
“Đến đi đến đi, ngươi có tin trong một khắc ngươi kêu cấm vệ, còn ta kêu Mạc Hải San đến không?”
Xuân Tử đột nhiên im bặt không thốt ra được âm thanh nào, ả há miệng do dự trong thoáng chốc.
Đối diện, Yến Tử thản nhiên ngông cuồng cười. Đáy mắt ngập tràn tự tin, bàn tay giơ lên, ngón út hơi vểnh lên, ba ngón giữa xoè đều. Chiêu thức mở đầu này hết sức kì lạ, Xuân Tử chưa từng thấy qua thế tay kiểu này.
Cộng thêm thái độ thản nhiên không sợ chết của Yến Tử, một câu “Người đâu!” cứ đặt ở đầu miệng, uốn lưỡi mấy lần cũng không thốt ra được.
Yến Tử trước sau vẫn luôn cười, nụ cười rạng rỡ dưới ánh mặt trời, nhẹ nhàng thuần khiết như bông bồ công anh.
"Thưa vương phi" - Một đội cấm vệ quân đi tới.
"Bắt ả cho ta" - Xuân Tử gầm lên đắc ý nhưng vẫn thấy Yến Tử cười như chưa bao giờ cười.
Hự! Trong chốc lát Xuân Tử ngất đi ngay sau đó bởi Kim La đánh ngất đi.
"Vương phi, tại hạ đến chậm trễ xin vương phi trách phạt" - Kim La cúi gập người cung kính với Yến Tử.