Song Liêm Đoạt Mệnh

Chương 48: Tiểu anh hùng cứu mỹ nhân

Vừa hay Bảo Khang chứng kiến hết tất cả cảnh này. Mặc dù nó không thích tính cách cố chấp của Mai nhưng dù sao cô ta cũng không phải kẻ xấu. Ở cái thời đại này dám đứng ra vì người khác nói chuyện không nhiều. Huống hồ bị bán đứng còn có thể không trực tiếp trở mặt mà còn giúp đỡ thì không biết là do tốt bụng hay là do cô bị ngu nữa. Bảo Khang thở dài bước ra chặn trước đám người nói.

- Các ngươi muốn đưa cô ấy đi đâu.

- Liên quan mẹ gì đến ngươi. Nhóc con cút sang một bên.

Tên Khiêm còn chưa nói gì thì tên tiểu đệ vừa gia nhập nhảy ra mắng chửi. Thấy Bảo Khang vẫn không nhường đường cho đám người mình, hắn liền ra tay. Nhưng mà một quyền hắn đánh tới đi vào khoảng không, còn cánh tay thì rơi bẹp xuống đất. Máu tươi bắn ra bốn phía, bắn cả vào mặt tên Khiêm làm hắn có chút hoảng sợ lui lại. Tên tiểu đệ thì ôm cánh tay đau đớn bò lăn ở trên mặt đây.

- Đau quá...aaa... Máu... Aaa... Anh Khiêm cứu em với....aaaa.

Tên Khiêm sắc mặt cũng tái mét nhìn Bảo Khang. Vừa rồi hắn không thể nào nhìn được nó ra tay nhau thế nào. Mà nhìn lên người nó thì hắn lại không cảm nhận được là cấp độ gì. Chỉ thấy vô cùng ngột ngạt khi nhìn đến. Mai cũng hoảng hồn, cô biết Bảo Khang mạnh mẽ nhưng đến trình độ này thì quá khó tin. Do cô ra ngoài mua đồ ăn nên không chứng kiến trận đấu của nó và tứ địa ác ma. Nếu không cũng không có biểu hiện này rồi.

- Người dám ra tay với người của ta. Ngươi biết ta là ai không? Bộ ngươi chán sống rồi sao?

- Ngươi là con của phó viện trưởng gì gì đó đúng không? Tin hay không ta giết ngươi cũng không việc gì mà ngày mai chức phó viện trưởng của cha ngươi cũng mất.

Nó cười gian nhìn tên Khiêm hỏi ngược lại.

Biết là không dùng cha mình ra dọa được thằng nhóc trước mặt mà lại không đánh lại nó cho nên hắn để lại một câu ngoan thoại rồi lôi kéo hai tên thủ hạ cùng cánh tay bị chặt đứt rồi chạy nhanh khỏi đây. Ông Kiên thấy tên Khiêm vậy mà bị đuổi đi liền chạy đến rối rít cảm ơn nó và Mai. Mai phất tay đuổi ông ta đi vì cô không thích tính cách này của ông. Rồi sau đó mới tiến đến cám ơn Bảo Khang.

- Cám ơn giám hộ Khang ra tay giúp đỡ.

- Tôi thật không biết cô là tốt bụng hay là kẻ ngu ngốc nữa. Rõ ràng biết tên khốn kia muốn làm gì vậy mà vẫn hy sinh bản thân để cứu kẻ đã bán đứng mình.

Mai cười khổ không biết phải trả lời như thế nào. Đúng là cô biết là như vậy, nhưng bản tâm của cô lại bảo với cô phải đi cứu người dù phải trả bất cứ giá nào. Dù là trinh tiết của bản thân. Cái tính bải thủ cố chấp này của cô không biết đã gây cho cô bao nhiêu là rắc rối nhưng không thể thay đổi được.

- Tôi biết. Nhưng mà tôi không thể trơ mắt nhìn hai người nhỏ yếu bị ức hiếp được.

- Nếu như vậy cô có thể cường ngạnh một chút đánh nhau với bọn họ mà. Tôi thấy ba tên đó công lại mới có thể đánh ngang tay với cô. Sao cô phải sợ bọn chúng.

Mai chuẩn bị mở miệng giải thích thì Khang bồi thêm một câu làm cô cứng họng.

- Chẳng lẽ cô sợ bị đuổi khỏi học viện sao?

Cô gật đầu không giải thích nữa. Khang vô cùng tức giận nhìn cô gái trước mặt nói:

- Từ hôm nay đại ca bảo kê cô. Nếu đám đó còn kiếm chuyện. Đánh chết bọn chúng cho tôi. Có chuyện tôi thay cô gánh. Cùng lắm tôi dẫn cô ra ngoài lang bạc.

Nghe Khang nói. Cô nhìn cái bộ dáng trẻ con mà bá đạo của nó làm cô cười tươi như hoa. Bầu không khí cũng hòa hoãn trở lại.

- Được rồi. Cám ơn Khang đại ca. Đại ca ăn cơm chưa, nếu không em mời đại ca ăn trưa nha.

- Tốt. Tôi cũng chưa ăn trưa đây. Ta đi thôi.

Vì chưa quen thuộc nơi này nên nó để Mai vừa đi vừa giới thiệu xung quanh cho nó. Hai người nhanh chóng đến một quán ăn nhỏ ở gần đó. Bên trong bài trí theo phong cách cổ trang rất trang nhã và yên tĩnh thuận lợi cho các cặp đôi tình nhân đến đây dùng bữa. Chọn một bàn ở trong một góc vắng. Hai người ngồi đối diện nhau, Mai cầm menu rồi nó hỏi:

- Đại ca ăn món gì để em gọi?

Sợ nó không biết đọc chữ nên cô tranh thủ hỏi để cho phục vụ chuẩn bị món ăn.

Khang nhìn cô, biết được suy nghĩ của cô nên nó nói:

- Cô xem món nào mình thích thì gọi trước. Tôi đọc menu xong sẽ chọn sau.

- Oh...

Chỉ ồ lên một tiếng cũng không nói gì thêm, Mai cầm menu gọi cho mình món thịt yêu thú heo rừng và một ít rau xào. Rồi hiếu kì đánh giá Khang. Đối diện, Khang cầm menu nhìn vào danh sách có không đến hai chục món của quán ăn. Vậy mà chỉ có hai món thịt là thịt heo và một món thịt thỏ. Toàn bộ còn lại đều là món chay hoặc rau, củ quả. Cuối cùng nó cũng gọi một món thịt heo rừng và một món canh. Thấy nó vậy mà rành dõi như một người trưởng thành Mai vậy mà có chút hiếu kì nhìn nó hỏi:

- Đại ca trước đây là người ở đâu?

- Trước đây là người Bến Tre. Sau đó lên thành phố...

Chút xíu nữa là nó nói mình lên thành phố học đại học rồi. Cũng may là nó dừng kịp lúc nên xoay chuyển lời nói.

- Sau đó lên thành phố Hồ Chí Minh ở với anh của tôi.

- Ồ. Đại ca là người Bến Tre à. Em lúc trước là người Sài Gòn. Em ở quận 7. Còn anh của đại ca ở quận mấy?

Trong lúc chờ món ăn lên, Mai hứng thú trò chuyện với nó. Cô hào hứng hỏi.

- Cũng ở quận 7 luôn đó.

- Trùng hợp như vậy.

Mai ngạc nhiên. Sau đó cô có chút buồn bã nói.

- Trước đây em có một đứa em gái chắc cũng cỡ tuổi đại ca. Nếu gặp đại ca sớm có khi em gái của em đã được đại ca cứu rồi.

Sau đó Khang nghe cô kể lại chuyện gia đình mình bị yêu thú giết chết lúc mạt thế hàn lâm. Giờ này nó mới biết vì sao cô gái này lại hận yêu thú đến như vậy. Vừa thấy là không kiềm chế được mà muốn xông lên giết chết.

Sau đó cả chuyện gặp được Lam và bọ ngựa cũng được cô kể cho nó nghe. Nó cũng thông cảm cho cô nhưng mà không đồng ý cách hành xử đó của cô. Nó nhìn cô nghiêm túc nói.

- Yêu thú cũng giống con người có tốt có xấu. Cô không nên cố chấp như vậy. Nghe cô kể tôi khẳng định Lam và con bọ ngựa kia không có ý xấu với mọi người. Chỉ tại cô quá cố chấp muốn giết nó nên mới bị nó phản kháng giết chết mà thôi.

Nghe Khang nói, cô lại càng buồn hơn. Sau khi Lam và bọ ngựa đi đám người bọn cô ai không nhận ra được điều này. Chỉ tiếc là không có thuốc trị bệnh hối hận. Mà mạng sống của ba người kia cũng không còn cách cứu trở về.

Họ chỉ mong có cơ hội gặp được bọ ngựa để trả thù. Nhưng càng về sau, gặp được nhiều kẻ còn độc ác hơn cả bọ ngựa làm cho họ nhận ra họ mới chính là kẻ sai ngay từ đầu.

- Nếu bọn em lúc đó nghe lời Lam nói thì tốt rồi.

Cuối cùng cô thở dài nói ra một câu như vậy. Món ăn lúc này cũng được phục vụ mang lên. Hai người không tiếp tục nói chuyện mà tranh thủ ăn xong bữa ăn của mình rồi rời đi.

Mai mua thức ăn mang về cho ba người bạn của mình rồi nắm tay dẫn Khang về chỗ ở của nó. Ba người kia nhìn thấy Mai và Khang thân thiết nắm tay cũng có chút ngạc nhiên nhưng cũng không quá quan tâm. Dù sao cũng từng gặp mặt, mà biết Khang là giám hộ viên nên cũng không tỏ thái độ gì. Thêm nữa một đứa nhóc ba tuổi cũng không làm cho tên Lâm ghen tị. Nếu là một thanh niên khác nắm tay Mai thì không biết được là hắn sẽ làm ra chuyện gì nữa.

HẾT CHƯƠNG