Ngày đầu tiên trên đảo, Mục Niệm Từ đã sắp xếp xong tất cả mọi thứ. Nhận thấy mình còn chưa hiểu biết rõ hoàn cảnh ở trên đảo, lại thêm Lão Hoàng đang bận rộn với Cửu Âm Chân Kinh không có thời gian rảnh quan tâm đến mình, nàng đề nghị khoan hãy học võ nghệ, trước tiên nên tập trung đối phó với Chu Bá Thông, để nhanh chóng lấy được quyển thượng của Cửu Âm Chân Kinh đã. Nàng vụng trộm tự cho mình thời hạn một tháng, cần phải giải quyết xong trước khi Quách Tĩnh lên đảo, hơn nữa hy vọng có thể không rắc rối gì đem quyển hạ trả lại cho Quách Tĩnh, để tình tiết truyện được tiếp tục diễn tiến.
Sau khi thương lượng cùng Hoàng Dược Sư xong, hai người đơn giản phân công công việc. Trừ điểm tâm có nô bộc câm phụ trách, còn ngày hai bữa trưa chiều đều do Niệm Từ phụ trách, nàng sẽ tiếp cận làm thân với Chu Bá Thông cũng như thuận tiện làm quen với tình hình trên đảo. Còn Hoàng lão tà thì tập trung nghiên cứu Cửu Âm Chân Kinh, hơn nữa còn tiếp tục dùng Ma Âm quấy rầy Chu Bá Thông.
“Lần đầu tiên gặp mặt, sư phụ thổi khúc nhạc khiến cho người ta phát điên, tại sao con lại không bị ảnh hưởng vậy?” Niệm Từ vẫn buồn bực thắc mắc chuyện này.
Lão Hoàng đứng dậy bắt lấy mạch của nàng, trầm ngâm một khắc.
“Ngươi không có nội lực gì, tư tưởng lại đơn thuần, tâm can thiện lương, chưa bao giờ chịu sự phiền nhiễu của nam nữ tình ái. Mà Bích Hải Triều Sinh Khúc của ta có thể khiến cho người ta ý loạn tình mê, sinh ra ảo giác không thể chống đỡ được. Chỉ có người nội công thâm hậu, quen thuộc nhạc luật hoặc có ý chí kiên cường mới có thể chống lại, Dung nhi cùng với bọn Kỳ Phong là từ nhỏ đã nghe quen, ngươi có thể là thuộc về tình huống thứ ba.”
Ngày thứ hai tới gần buổi trưa, Niệm Từ xách theo hộp đựng thức ăn đi tới bên kia của Đào hoa trận, đến trước sơn động của Chu Bá Thông.
“Có ai không? Có người ở sao? Ta tới đưa cơm nè!”
Rất nhanh có một người bay ra, mặc dù biết Chu Bá Thông tính tình trẻ con, nhưng nàng vẫn sợ hết hồn, bước lùi lại mấy bước.
“Ngươi muốn hù chết ta sao?”
Niệm Từ có cảm giác đạo diễn sản xuất của Xạ Điêu năm 83 có phải hay không cũng đã từng xuyên qua nha!? Như thế nào mà chọn diễn viên khí chất dung mạo đều có mấy phần tương tự, làm cho mình lần đầu nhìn thấy cũng cảm giác được mấy phần giống nhau vậy?
“Ngươi là ai? Tại sao mà trước giờ ta chưa từng thấy qua? Là bị Hoàng Lão Tà bắt đến sao? Có thể cũng bị dứt bỏ đầu hay không?…” Câu hỏi liên tiếp bay đến.
“Ngươi cầm lấy hộp thức ăn đã, ta từ từ nói cho ngươi nghe!” - Nàng kiên nhẫn nói với hắn.
“Vụt….” Thanh âm chưa dứt, người cùng với hộp thức ăn đã không thấy đâu rồi, nàng liền bước theo vào sơn động. Chu Bá Thông ngồi ở trên giường đá, trước mặt để thức ăn, hào hứng nhìn nàng.
“Ta đã làm xong, ngươi nói mau đi!”
‘ Ta tên là Mục Niệm Từ, là đồ đệ mới thu nhận của Hoàng đảo chủ, không phải là bị bắt tới, cũng sẽ không bị dứt bỏ đầu!”
“Ngươi muốn bái sư học nghệ tại sao lại không tìm người tốt, mà lại tìm tên bại hoại như Hoàng lão tà này thế? Nếu như ngươi thích ta giới thiệu ngươi đi Toàn Chân giáo, bái nữ sư phụ làm thầy nha”
“Ta không nghĩ sư phụ là người xấu nha, trên thực tế là hắn đã cứu ta từ trong tay thủ hạ của Âu Dương Khắc”
“Ai là Âu Dương Khắc?”
Niệm Từ liền đem tình hình cùng sự kiện vài chục năm qua xảy ra trên võ lâm tường tận kể lại cho hắn nghe, cùng đem thân thế của nàng giới thiệu sơ lược với hắn, để cho Chu Bá Thông vừa ăn no vừa có người để sung sướng trò truyện. Hắn lại nhao nhao đem chuyện của mình kể lại cho Mục Niệm Từ nghe, Niệm Từ so với Quách Tĩnh nhất định là một đối tượng nói chuyện phiếm tốt hơn, nàng chủ động hỏi thăm hắn, gương mặt đầy biểu cảm phong phú, nghênh hợp nội dung hắn kể, khoảng cách của hai người lập tức trở nên gần hơn.
Bất tri bất giác hai người ngồi trò truyện đã hơn hai ba canh giờ, nếu không phải là kiêng kỵ Niệm Từ là một cô gái, Lão Ngoan Đồng khẳng định cũng sẽ lôi nàng ra kết bái. Nàng biết rõ Chu Bá Thông tính tình bướng bỉnh, nên quyết định nói:
“Chu đạo trưởng, ta với ngươi vừa gặp nhưng lại rất hợp ý, Niệm Từ có một yêu cầu quá đáng, không biết có thể nói ra hay không?”
“Mục cô nương đừng khách khí, có cái gì thì cứ nói!”
“Niệm Từ mệnh khổ cha mẹ đều đã mất, hiện tại chỉ còn sư phụ là có thể dựa vào. Hôm nay gặp Chu đạo trưởng, cảm thấy thân cận giống như người một nhà, thật là hợp ý.cho nên ta muốn cùng với Chu đạo trưởng, kết bái làm huynh muội, ngài thấy có được không?”
Chu Bá Thông chớp chớp ánh mắt không nói gì.
“Có phải đạo trưởng cảm thấy Niệm Từ chỉ là một cô nhi, còn ngài là cao nhân của Toàn Chân giáo, võ công cao cường nên không thèm ngó tới?”- nàng trưng ra một bộ dáng tội nghiệp
“Ngươi không cảm thấy ta quá già rồi sao?” - Chu Bá Thông dò xét hỏi.
“Dĩ nhiên là không, ngài một chút cũng không già, chẳng qua là có chút dơ dáy thôi. Anh hùng không câu nệ tiểu tiết. Nếu ngươi được trang phục chỉnh tề thì khẳng định sẽ uy phong như đại tướng quân ngay”
Lời nói của nàng khiến cho hắn tươi cười như hoa nở, vui vẻ đánh vỗ tay.
“Tốt! Ta muốn nhận cô muội muội này!” - hắn căn bản không có ý thức được vô tình lại khiến cho địa vị của mình thấp hơn Hoàng lão tà.
Hắn liền cắm hai cây đũa lên trên cái bánh bao, thay cho nhang đèn, cùng nàng quỳ gối xuống.
“Ta Lão Ngoan Đồng Chu Bá Thông, hôm nay cùng Mục Niệm Từ kết bái làm huynh muội, ngày sau có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu. Nếu sau này bội ước, thì cho ta mất hết võ công, ngay cả một cái tay của muội muội này cũng đánh không lại”
“Ta Mục Niệm Từ, hôm nay cùng Chu Bá Thông kết bái làm huynh muội, ngày sau có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu. Nếu sau này bội ước, thì cho ta võ công đều biến mất, lập gia đình thì ngày ngày để cho tướng công đánh”
Lão Ngoan đồng nghe được lời thề của muội muội này vô cùng hợp ý, đứng dậy kéo nàng lên.
“Yên tâm muội muội, có ca ca ở đây không ai dám khi dễ ngươi đâu. Đáng tiếc Hoàng lão tà keo kiệt, cả ly rượu cũng không cho, nếu không chúng ta sẽ cùng uống rượu vui mừng!”
“Tiểu muội không thể uống rượu, thật xin lỗi làm cho huynh mất hứng. nếu không để ngày mai muội trộm mang tới cho huynh!”
“Có một lần một tiểu cô nương cũng mang tới rượu ngon, uống mới được có chút vị rượu, đáng tiếc là từ đó nàng ta lại không tới nữa!”- Niệm Từ liền đem chuyện Hoàng Dung trộm mang rượu đến cho hắn bị phụ thân phát hiện trách mắng, nên giận dữ bỏ đi khỏi đảo Đào Hoa, làm quen được với Quách Tĩnh nói cho hắn biết. Hắn liền giận dữ mắng to Hoàng lão tà là kẻ hẹp hòi.
“Muội muội, Hoàng lão tà tính tình cổ quái, ta lo lắng ngươi phải chịu thiệt thòi. Ngươi bỏ đảo Đào Hoa chuyển qua phái Toàn Chân đi!”
“Đại ca còn nói như vậy muội sẽ thật sự tức giận đó. Sư phụ là ân nhân cứu mạng của muội, muội không cần biết huynh thích hay không, nhưng những lời nói này sau này đừng nói nữa!”
Chu Bá Thông gãi mũi đáp ứng. Đang trò chuyện thì nô bộc câm xách theo cơm tối mang đến sơn động.
“Ai nha! Cùng với đại ca nói chuyện, muội quên cả thời gian. Muội nói với sư phụ là đi dạo trên đảo để làm quen với hoàn cảnh, muội phải đi về, ngày mai muội sẽ trở lại thăm huynh. Có cái gì tốt để chơi hay có rượu ngon, muội sẽ đem tới cho huynh”.
Nói xong Mục Niệm Từ quay ra ngoài, chạy thẳng tới thư phòng của sư phụ báo tin vui. Chu Bá Thông bị nhốt đã vài chục năm, lại có thể nhận được một muội muội tốt, nên dị thường hưng phấn, nhưng đến buổi tối, đang nghiên cứu chân kinh lại bị Hoàng Lão Tà quấy rầy cả đêm.