Lần đầu tiên sau nhiều năm mọi người của đảo Đào Hoa mới tụ họp lại một chỗ, Mục Niệm Từ để cho họ hàn huyên với nhau, tiến đến bên cạnh Giang Nam Thất quái trò chuyện. Dung Nhi cứ quấn quýt lấy phụ thân để làm nũng, Lục Thừa Phong thì vội hướng về phía sư phụ khoe đứa con bảo bối của mình, còn Mai Siêu Phong lại thao thao nói về cái chết của Trần Huyền Phong. Có lẽ là do đã lấy lại được Cửu Âm Chân Kinh, hoặc cũng có thể là do vừa mới thu được một nữ đồ đệ, nên tâm tình của Hoàng Dược Sư rất tốt, sau khi thử qua công phu của Lục Quán Anh, liền thu nạp làm đồ tôn đưa về sư môn, để hắn cùng cha của mình học tập võ công của đảo Đào Hoa, rồi lại an ủi Mai Siêu Phong vài câu, khiến cho hai đệ tử của mình kích động chảy nước mắt.
Quách Tĩnh bước lên ra mắt hắn, nói: “Đệ tử Quách Tĩnh tham kiến Hoàng lão tiền bối!”
Hoàng Dược Sư nói: “Đệ tử Trần Huyền Phong của ta là do ngươi giết? Bản lĩnh của ngươi cũng thật không nhỏ đó!”
Quách Tĩnh nghe thấy giọng điệu hắn không tốt, trong lòng sợ run, nói: “Khi đó đệ tử trẻ người non dạ, để cho Trần tiền bối bắt được, trong lúc bối rối, đã thất thủ đả thương hắn.”
Hoàng Dược Sư hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nói: “Trần Huyền Phong là phản đồ của chúng ta, nếu có muốn giết phải do người của đảo Đào Hoa giết hắn. Người của đảo Đào Hoa có thể để cho người ngoài giết chết sao?”
Quách Tĩnh chỉ im lặng không nói gì.
Dung nhi cùng với Giang Nam Thất Quái thấy tình thế không đúng, vội vàng muốn mở miệng giải thích, nhưng Hoàng Dược Sư đã khoát tay chặn mọi người lại, nói tiếp:
“Hôm nay ta không muốn lý luận với ngươi. Một tháng sau đến đảo Đào Hoa tạ tội!”
“Dung nhi, chơi đã rồi thì về nhà sớm! Đừng quên ước hẹn một năm của chúng ta!” Vừa dứt lời, hắn đã nắm lấy tay Mục Niệm Từ phi thân bay đi.
“Ta tới đảo Đào Hoa trước! Lục sư đệ, đừng quên thả Dương Khang ra đó!” Trong đêm tối chỉ truyền tới thanh âm dặn dò của Mục Niệm Từ.
Mọi người đều lặng lẽ không lên tiếng. Quách Tĩnh lầm bầm nói:
“Chẳng lẽ là do chú Dương và thím Dương mất đi đã khiến cho Mục cô nương bị đả kích quá lớn sao? Thế nên tính tình mới biến đổi to lớn như vậy?”
Hoàng Dược Sư cùng với Mục Niệm Từ cũng không vội vã chạy về đảo Đào Hoa, mà nhàn nhã ung dung giống như là đang du sơn ngoạn thủy. Sáng sớm, lúc hai người đang ngồi trong quán trà, Niệm Từ đang ăn giửa chừng bữa ăn sáng, nàng bắt đầu cùng Hoàng lão tà thanh toán mọi chuyện.
“Tôi có nói câu nào làm cho lão nhân gia ngài cảm thấy tôi muốn bái ngài làm sư phụ sao? Sao tôi lại không biết vụ đó nhỉ?”
Bởi không muốn bị lộ diện trước mặt mọi người, Hoàng lão tà lại giấu mặt sau một cái mặt nạ, chỉ có điều lần này hắn đổi một gương mặt không ấn tượng lắm với mọi người. Hắn nhấp một ngụm trà thơm, chậm rãi nói:
“Lúc ở Quy Vân sơn trang, ngươi tỏ ra rất khó chịu khi bọn Dung nhi không hiểu biết về ta. Nói cách khác là ngươi hiểu biết về ta rất rõ ràng, vì thế nên ta cho rằng ngươi hết sức kính ngưỡng đảo Đào Hoa, muốn học tập võ công của chúng ta. Chẳng lẽ là không đúng?”
Niệm Từ bị Hoàng lão tà ngụy biện nói quanh khiến cho có chút không nói được gì.
“Nhưng mà con cũng muốn nói trước, không được dùng cách xử phạt lên thể xác. Con không muốn mỗi khi nói câu nào không đúng hoặc luyện công không cố gắng, chẳng may làm ngài nổi giận thì con liền phải ngồi xe lăn giống như Lục sư đệ đâu à”
Lão Hoàng nghe đến đó thì bỗng nhiên chén trà trong tay vỡ vụn. Tay nắm chặt lại, lộ ra cả gân xanh, sau mặt nạ đó cũng không biết là vẻ mặt như thế nào. Mặc dù có chút cảm giác là đang sờ đuôi cọp, nhưng Niệm Từ vẫn cắn răng nói ra băn khoăn của mình.
“Ngươi yên tâm, sẽ không bao giờ có nữa?” Lão Hoàng trầm ngâm trả lời.
Yên tâm rồi, Niệm Từ vội vàng lấy khăn tay ra lau cái tay bị nước trà ướt văng tung tóe.
“Vậy người nhìn xem trước tiên con nên học cái gì thì tốt đây? Con chỉ biết có Điểm hoa quyền tú mà thôi” Niệm từ nhẹ nhàng nói, đem không khí điều chỉnh lại cho nhẹ nhỏm.
“Ngươi muốn học nhất là cái gì?” Lão Hoàng vừa lau tay vừa nói.
“Thật ra thì con cảm thấy rất có hứng thú đối với những thứ như Kỳ Mộn Độn Giáp, ngũ hành bát quái, quẻ bói Chu Dịch; chế tạo đan dược cũng không tồi, nếu như học nội công cao thâm cùng với khinh công mà không cần cực khổ thì cũng có thế suy nghĩ được!” Mục Niệm Từ hào hứng nói.
“Dã tâm cũng không nhỏ nha!” Hắn không khỏi mỉm cười.
“Không phải con còn có sư phụ lão nhân gia ngài sao, con còn cái gì phải lo lắng chứ?” Nhìn mặt nạ của hắn có thể tưởng tượng ra khuôn mặt tươi cười của hắn có bao nhiêu là câu hồn.
Tìm được khách sạn để ngủ trọ, Niệm Từ rốt cục cũng nhìn thấy được diện mạo của chính mình. Gương mặt này cũng có sáu bảy phần giống với Lợi Lợi khi được mười lăm mười sáu tuổi, mi thanh mục tú, tương lai là một đại mỹ nhân, không trách được một tiểu vương gia như Dương Khang có vô số mỹ nhân trước mắt mà cũng khuynh tâm vì nàng. Trong lòng mặc dù không phục, nhưng cũng không thể không thừa nhận là Mục Niệm Từ so với Lưu Lợi Lợi xinh đẹp hơn nhiều. Nhưng nếu như hai người đứng cùng một chỗ, nàng có tự tin tuyệt đối là Lưu Lợi Lợi sẽ hấp dẫn con mắt người ta hơn. Ỏ hiện đại, nàng có thể nhuộm tóc hightlight, tỉ mỉ hóa trang, tư thái xinh đẹp cùng với phục sức khẳng định là một nữ nhân mãi võ giang hồ như Niệm Từ không thể so với nàng. Hài lòng để gương đồng xuống, Niệm Từ nằm ở trên giường nghĩ lại mấy ngày đã qua, cảm thấy thật sự khó có thể tưởng tượng nổi. Tương lai mình sẽ ra sao, mình đã không thể biết thì thôi, cứ đi một bước tính một bước vậy.
Cùng sư phụ mới nhận đi dạo một ngày nàng đã mua được bao nhiêu là đồ, dù sao người móc bạc ra trả cũng không phàn nàn gì, Niệm Từ cứ mua, đặc biệt mua. Hoàng lão tà đau lòng đồ đệ năm xưa cuộc sống khó khăn, nên cũng cưng chiều chọn lựa giúp cho nàng. Ánh mắt hắn nhìn rất tinh chuẩn, phong thái tao nhã, khiến cho nàng cũng tự ti chút ít.
Đứng ở trên thuyền đầy ắp hàng hóa, nàng hăng hái cất tiếng hát.*
*Nữ: hoa đào nở gió xuân cũng cười dáng vẻ hớn hở phiêu phiêu đưa hạnh phúc vui mừng dao ca nhẹ khúc khúc thiểu
( nam: nội tâm nhẹ nhàng nhỏ giọng vang tiếng cười )
Nữ: gió xuân cười gió ấm giống tình si ngốc say của ta
( nam: gió gió ấm giống tình si ngốc say của ta )
Nữ: người tựa như chim vui sướng hát ca
( nam: chim hát hân hoan người tựa như con chim kia bay )
Nữ: thấy trong tâm khảm nặng nề mỹ cùng hay xông ra nội tâm
( nam: vui sướng hát ca tâm cảm nhận thấy trong tâm khảm nặng nề mỹ cùng hay xông ra nội tâm )
Hợp: hoa đào nở mở tâm hoa cũng cười
( nam: cười như gió xuân )
Nữ: gió ấm giống như tình ta
(Ta không giỏi dịch lời bài hát lắm, nên chỉ dịch nghĩa hán việt thôi nha)
“Làm sao ngươi có thể hiểu được thổ ngữ Lĩnh Nam?” câu hỏi vang lên cắt đứt suy tưởng của Mục Niệm Từ.
“Sao sư phụ biết?” nàng hỏi ngược lại.
“Khi ta còn nhỏ, phụ than ta có đi đến Lĩnh Nam, từng sống tại đó được mấy năm, đối thoại đơn giản ta vẫn có thể hiểu được”
“Con cùng phụ thân đi lại trên giang hồ, có ở tại Lĩnh Nam một thời gian. Đối thoại mặc dù không phải là rất lưu loát, nhưng vì con thích những ca khúc dân gian, nên có học qua một chút.”- Niệm Từ ngượng ngùng giải thích. Vốn dĩ nàng lo lắng lời của ca khúc không được dân chúng của Đại Tống tiếp nhận, nên đã đặc biệt chọn thổ ngữ địa phương, cứ nghĩ là không ai có thể nghe hiểu, không ngờ rằng Hoàng Lão tà lại còn là một thiên tài về ngôn ngữ.
“Lời ca này có thể phù hợp với đảo Đào Hoa của ta, nhưng tại sao ta lại thấy có điểm kỳ lạ!?”
“Đây là bài hát nam nữ hợp ca, con chỉ hát phần hát của nữ thôi!” Niệm Từ lại nhỏ giọng ngâm nga thêm một lần phần lời ca của nam.
Lão Hoàng móc ra cây tiêu trong người thổi lên khúc dạo đầu, nàng lại hăng hái lớn giọng hát lại một lần. Hai người hợp tác có thể nói là không chê vào đâu được!!!**
“Sư phụ, ngoại trừ sinh con ra, ngài còn có cái gì không biết nha!?”
“Thực sự là không có cái gì ta không biết cả”- Lão Hoàng cuồng vọng trả lời.
“Con thực khâm phục ngài!!!”
Chú thích:
* Bài hát này là bài nhạc đệm của phim Anh Hùng Xạ Điêu năm 1983, tên là: Chuyện Hoa Đào Nở của Chân Ny
** nguyên văn câu này là Thiên Y Vô Phùng ( Áo tiên không có đường chỉ may) ý là không có điểm nào chê trách được.
Nói chuyện một hồi thì thuyền đã tới một đảo nhỏ. Nhìn từ xa đã thấy xanh um tươi tốt, có nơi xanh biếc, có nơi thì ửng hồng, có nơi vàng tươi, chỗ khác lại tím ngắt, quả nhiên là phồn hoa rực rỡ. Đứng ở trên bờ, nghe trong gió biển thổi đến sực nức mùi hoa, nhìn trước mắt là một rừng hoa đào bao la, Niệm Từ thản nhiên cười.
“Hoan nghênh đến Shangri-la!”* Mặc dù người khác cho rằng đây là Ác Ma đảo.
Thừa dịp nhóm nô bộc câm bốc dỡ hàng hóa vào, Lão Hoàng dẫn Niệm Từ bảy rẽ tám vòng lướt qua đào hoa trận, xuyên qua mảnh rừng nhỏ, đi tới căn nhà do chính tay mình dựng nên. Đó là một tòa kiến trúc trang nhã, tường trắng ngói đen, trước cửa trưng bày đủ loại hoa quý và cây cảnh, bên cạnh còn có một dòng suối nhỏ róc rách chảy qua, tạo thành một bức tranh thế ngoại đào nguyên cực đẹp.
Tiến vào trong nhà có thể thấy ngay bàn ghế dụng cụ bên trong toàn bộ được làm bằng gỗ trúc thanh nhã rất khác biệt. Chính giữa bức tường treo một bức tranh bát mặc**Sơn Thủy rung động lòng người, cũng là do chính chủ nhân vẽ nên! Lão Hoàng chỉ vào cửa phòng bên tay trái, nói:
“Đây là thư phòng của ta, đi qua là phòng ngủ. Bên phải là phòng của Dung Nhi, phòng khách thì ở phía bên ngoài kia rất bất tiện. Trước tiên ngươi cứ ở trong phòng của Dung nhi đi, chờ nó trở lại rồi tính tiếp. Ngươi cứ vào phòng nghỉ ngơi một chút, đợi đồ được mang tới rồi sửa sang sắp xếp lại sau. Ta ở thư phòng, có cái gì khó chịu có thể tới tìm ta!”
Hai người nói xong thì Niệm Từ mệt mỏi đi vào khuê phòng của Hoàng đại tiểu thư. Diện tích trong phòng rất lớn, bố trí rất sáng tạo, vừa nhìn đã biết đây là nơi ở của một cô gái rất có phẩm vị. Bên trong là chiếc giường rộng rãi dựa vào tường được treo màn trướng nức mùi son phấn, phối hợp với một chiếc bàn trang điểm đặt lăng hoa kính, phía trên còn để đủ loại trâm hoa lược gỗ. Đối diện giường là một cái kệ để đủ đồ linh tinh và cái tủ nhỏ đựng quần áo. Đồ trên kệ đều là một chút đồ chơi lúc nhỏ của Dung nhi và vài ba quyển sách. Phía trên còn treo một bức họa toàn thân của Dung Nhi, có vẻ là được vẽ ở vườn hoa trước nhà. Dưới khung cửa sổ rộng là bàn học cùng ghế dựa, bên cạnh còn có một tủ nhỏ đựng giày dép.
Nhìn chung quanh hết gian phòng xong, Niệm Từ vừa muốn ngồi xuống, thì bên ngoài lại truyền đến tiếng huyên náo. Niệm Từ bước ra cửa thì thấy mấy nô bộc câm đang chuyển đống lớn đồ mình đã mua tới. Nàng vội vã chỉ huy họ đưa vào phòng ngủ tạm thời của mình, sau đó dùng ngôn ngữ của người câm điếc bày tỏ cảm ơn. Làm việc ở khách sạn cao cấp, nàng đã từng được đi học ngôn ngữ của người câm điếc bài bản hẳn hoi. Cũng không để ý xem cùng với Tống triều có khác biệt hay không, nàng khoa chân múa tay nói, nhìn đối phương trả lời cũng không khác biệt lắm, Niệm Từ thật sự rất cao hứng: vấn đề giao tiếp đã được giải quyết nha!
Tiễn người làm đi xong, tính trở về phòng thu xếp đồ đạc, vô tình nhìn vào cửa phòng bên trái một chút, không nghe được động tĩnh bên trong, Niệm Từ có chút lo lắng. Lão Hoàng sẽ không đem bộ da người khắc Cửu Âm Chân Kinh vừa lấy lại được kia tiêu hủy để tế vong thê đi***!!! Nghĩ tới đây nàng giơ tay lên gõ hai cái vào cửa phòng. Sauk hi nhận được sự đồng ý ,nàng đi vào.
“Niệm Từ, có chuyện gì không?”
Nàng đi tới bên bàn học, nhìn thấy khối da người kia được trải trên bàn, bên cạnh còn có một món đồ chơi nhỏ giống như là kính phóng đại gì đó. Lão Hoàng đại khái là đang đấu tranh tư tưởng có muốn hay không hủy diệt nó đi.
“Đồ của con vừa mới chuyển đến rồi, nhưng là quá nhiều, không có chỗ để làm sao bây giờ?” – Kiếm chút chuyện linh tinh để nói, nàng hy vọng có thể giữ được Cửu Âm Chân Kinh.
“Ngươi trước tiên cứ tạm để đồ ở đó đi, ngày mai ta có thời gian sẽ giúp cho ngươi chế tạo tủ quần áo cùng tủ giày sau”- Hắn trả lời.
“Con phát hiện đồ dùng trong nhà đều được làm từ cây trúc vô cùng đặc biệt. Con rất thích!”- vừa nói Niệm Từ vừa đặt mông ngồi vào cái bàn đối diện, nâng má nhìn tấm da người, hỏi:
“Sư phụ có phải hay không đang nghiên cứu Cửu Âm Chân Kinh, con cũng theo học có được không?”
“Chúng ta không học cái này. Ta chuẩn bị đem nó thiêu hủy, tế vong hồn của sư nương ngươi!”
“Tại sao?”
Có lẽ là đã đè nén trong lòng thời gian dài nên cần phát tiết, Hoàng lão kiên nhẫn kể, bắt đầu từ năm đó cùng Chu Bá Thông đánh cuộc trở đi, nói đến lúc thê tử suy nghĩ quá độ, sinh non qua đời, cùng với lời thề của chính mình. Mặc dù Niệm Từ đã sớm biết, nhưng là từ miệng của người trong cuộc nói ra, cảm giác không giống nhau. Nàng từ từ ngồi thẳng người, nghiêm túc nhìn vị sư phụ đầu tiên của mình.
“Sư phụ,…mấy năm nay, ngài bị áy náy cùng với lời thề này áp chế đến không thể thở nổi phải không” Nàng vừa nói vừa rơi nước mắt. Nhìn nàng nước mắt như mưa, lão Hoàng có chút bối rối.
“Ngươi khóc cái gì chứ?”
“Con cũng có muốn đâu, nhưng mà nghe xong chuyện của sư nương thì không nhịn được cứ chảy nước mắt. Cứ như không phải là con đang khóc, mà là sư nương đau lòng cho ngài nên để cho con thay bà khóc ấy”
“Sư nương nhất định rất yêu ngài, đem chuyện của ngài so với sinh mệnh của mình còn quan trọng hơn, không tiếc nôn ra máu chép lại chân kinh, hy vọng như vậy có thể giúp ngài. Nhưng ngài lại muốn phá hủy nó, vậy sự hy sinh kia của sư nương còn có ý nghĩa gì đây? Nếu như ngài hủy diệt chân kinh, sư nương ở trên trời nhất định sẽ hối hận hành động năm đó của mình, bởi vì đó là vô ích. Nếu ngài vận dụng được chân kinh để xưng bá thiên hạ, sư nương sẽ cảm thấy vui mừng, tâm huyết của bà sẽ không có uổng phí, tựa như bà có thể vĩnh viễn cùng ngài ở chung một chỗ vậy”
“Thật sao? Sao ta lại không nghĩ đến chứ?” Hắn lẩm bẩm nói.
“Nếu như con là sư nương, con cũng nguyện ý vì người mình yêu làm bất cứ chuyện gì, chỉ cần hắn muốn. Dù sao đó là ý nghĩ của con, nhưng sư nương và con đều là nữ nhân, ý tưởng chắc sẽ không khác nhau lắm!” - Nàng vừa lau nước mắt vừa tiếp: “Ban nãy con đã nói, ngài bị sự áy náy vì sự qua đời của sư nương áp chế đến không thở nổi, dĩ nhiên là sẽ không thể tỉnh táo để suy nghĩ vấn đề”
“Lời ngươi nói cũng có chút đạo lý, A Hành của ta đúng là mọi chuyện đều nghĩ đến ta trước. Ta muốn suy nghĩ cho thật kỹ, ngươi cứ đi nghỉ ngơi trước đi!”
Niệm Từ vâng lời rời khỏi thư phòng. Lúc hai người cùng nhau ăn cơm tối, Hoàng lão nói:
“Ta vừa mới đi đến trước mộ phần của sư nương ngươi dùng thuật bói toán để hỏi. Nàng thật cao hứng ta tập luyện công phu của Cửu Âm Chân Kinh, cho nên ta sẽ không tiêu hủy nó, ngươi cũng sẽ có cơ hội học tập.”
“Thật tốt quá, chúc mừng sư phụ. Tư chất con có hạn, võ công của bổn môn đã đủ cho con học rồi, không nên mò mẫm dây dưa vào Cửu Âm Chân Kinh làm gì”- Nàng cao hứng trả lời.
“Ngươi vô cùng thông minh, chẳng qua là học tập hơi trễ mà thôi. Vi sư nhất định sẽ bồi dưỡng ngươi thật tốt. Có điều, như ta đã nói, đây là quyển hạ không dễ dàng tập luyện, nếu không cẩn thận sẽ dễ bị tẩu hỏa nhập ma!” Lão Hoàng ưu tư nói.
“Ngài biết quyển thượng ở đâu sao?”
Hiện tại lão Hoàng đối với đồ đệ mới của mình vô cùng tin tưởng, lại đem chuyện đang nhốt Lão Ngoan Đồng cùng chuyện Dung nhi trốn đi kể ra.
“Cái này dễ thôi, ngay mai con liền đem cơm cho lão, tạo quan hệ làm cho lão mất cảnh giác, còn ngài thì cứ trước sau như một gây khó khăn cho lão. Chúng ta hai sư trò trước sau một lòng, sẽ có thể thực hiện được nguyện vọng của sư nương, đem quyển thượng của Cửu Âm Chân Kinh thu vào tay!” - Mục Niệm Từ cứng rắn nói.
Chú Thích:
* Shangri-la: ý chỉ đây là thiên đường trần thế.
** Bát Mặc: là một cách vẽ tranh sơn thủy.
***Vợ của Hoàng Dược Sư tên là Phùng Hành, không có võ công nhưng có trí nhớ siêu việt, chỉ cần nhìn qua là có thể nhớ chính xác không sai một chữ. năm xưa vì cố gắng nhớ lại để chép lại Cửu Âm Chân Kinh cho chồng cùng với việc sinh khó đã qua đời. Chính cái chết của bà đã tạo nên tính tình cổ quái của Hoàng Dược Sư.