Theo học kỳ mới đến, mùa đông buốt giá bất tri bất giác sắp qua đi, cũng nhớ không rõ là bắt đầu từ khi nào, trường học đột nhiên tổ chức kiểm tra sức khỏe vào cả ba buổi sáng trưa chiều, phát khẩu trang y tế xuống, mỗi buổi sáng trước khi tiến vào trường học đều cưỡng chế yêu cầu đo nhiệt độ cơ thể, bày ra trận thế như sẵn sàng nghênh đón quân địch làm tất cả học sinh lo lắng cả lên.
Không chỉ trường học, đến bầu không khí trong nhà cũng trở nên nghiêm túc hẳn, mỗi ngày về nhà Tùy Hi đều sẽ được bà nội rót một chén Bản Lam Căn, cũng không chỉ một lần nghe bà nội nói rằng, lúc ra cửa nhất định phải mang khẩu trang, cố gắng đừng đi chỗ nào nhiều người, cô không rõ đã xảy ra chuyện gì, hỏi bà nội, bà nội chỉ nói là gần đây xuất hiện một loại bệnh vô cùng nghiêm trọng, có khả năng lây nhiễm, luôn mãi dặn dò cô chú ý thân thể.
Tùy Hi ghi tạc trong lòng, nghiêm túc uống thuốc, mặc dù Bản Lam Căn rất đắng, cô một chút cũng không muốn uống.
Sau khi đo thân nhiệt xong, vào trường, Tùy Hi nghe thấy có ai gọi cô, xoay người lại thấy là bạn ngồi cùng bàn.
Khẩu trang mang lâu nên có chút khó thở, nhưng Trình Hiểu Đình không dám không mang, chỉ kéo xuống một chút lộ ra cái mũi: “Vừa rồi tớ còn cho rằng bị muộn rồi, một đường chạy tới, ai biết nhiệt độ cơ thể cao thiếu chút nữa vào trường không được, bị kéo đi cách ly luôn.” Cô nghĩ lại mà sợ, vỗ vỗ ngực.
“Gần đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?”
“Cậu không biết sao?” Trình Hiểu Đình kỳ quái nhìn Tùy Hi một cái: “Là SARS đó, nghe nói sẽ lây bệnh sẽ chết người, rất đáng sợ.”
“SARS à?”
“Đúng thế, cụ thể tớ cũng không phải rất rõ ràng, dù sao chú ý nhiều chút cũng không có gì không tốt.”
Tùy Hi vẫn không hiểu lắm, nghĩ thầm hết tiết một sẽ đi văn phòng hỏi chủ nhiệm lớp, kết quả Quý Luật mang đến một tin tức tốt, làm cô vui vẻ đến mức quăng chuyện này ra sau đầu.
“Chú út của tớ về rồi này,” Quý Luật mặt mày hớn hở, “Chiều hôm qua đã bay về rồi.”
“Đã về rồi sao?” Tùy Hi mở to mắt.
“Đúng vậy, bây giờ chắc là đang ở nhà thích ứng với múi giờ bị lệch.”
Tận vài phút sau, Tùy Hi mới hoàn toàn tiêu hóa tin tức này.
Đã về thật rồi……
Cô chờ đợi được đi sở thú đã lâu lắm rồi.
Hỗn loạn trong lồng ngực, là vui sướng cùng hưng phấn, Tùy Hi đã lâu không vui vẻ như vậy, vui vẻ đến mức hy vọng thời gian trôi qua nhanh hơn nữa, lại nhanh hơn chút nữa, để đến ngày đó.
Ngồi máy bay hai mươi mốt tiếng đồng hồ, Quý Cảnh Thâm mệt mỏi không thôi, về đến nhà đến hành lý cũng lười xếp, vội vàng tắm rửa một cái liền lên giường ngủ bù.
Một tiếng ‘Ầm’ đột ngột vang lên, anh vốn ngủ không sâu, mặc dù là cách một cánh cửa, dù là động tĩnh hơi lớn chút thôi cũng sẽ đánh thức anh dậy, càng đừng nói đến tiếng vang lớn thế này, anh đứng dậy, kéo cửa ra, tiếng ầm ĩ cùng tiếng khóc của chị dâu lập tức mạnh mẽ truyền vào tai.
Mi tâm hung hăng nhảy dựng lên, Quý Cảnh Thâm bước nhanh đi ra ngoài.
Bác Quý Bỉnh Khả ngồi ở chủ vị, ba Quý Bỉnh Trạch ngồi bên cạnh ông, mà anh họ Quý Thừa Càng và chị dâu ngồi tại một bên sô pha, chị dâu đang che miệng khóc, hai mắt đỏ bừng, vẻ mặt mỗi người đều trầm trọng, khó nén được nỗi bi thương.
Quý Cảnh Thâm dừng lại, một màn này làm trong lòng anh bắt đầu có dự cảm không lành, giống như có một bàn tay to nắm chặt trái tim anh, hô hấp dừng lại mấy lần.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy ạ?” Sau một lúc lâu, anh lên tiếng.
Mọi người trong phòng khách lúc này mới phát hiện sự có mặt của anh, nhưng không ai nói chuyện, im lặng đến đáng sợ. Vẫn là Quý Bỉnh Trạch đứng lên, vẫy tay bảo Quý Cảnh Thâm theo vào phòng đọc sách.
Đưa lưng về phía anh, lưng thẳng tắp, Quý Bỉnh Trạch ngẩng đầu lên, cố gắng dùng ngữ khí bình tĩnh mà thuật lại: “Vừa rồi chúng ta nhận được tin tức đến từ Bắc Kinh bên kia, ba của Hi Hi, bị nhiễm SARS, đã xác nhận qua đời.”
Quý Cảnh Thâm ngây ngốc.
“Mẹ cháu nó đang gấp rút trở về,” Quý Bỉnh Trạch xoay người, “Lát nữa chúng ta sẽ cùng nhau qua đó.”
Dù rằng trong lòng đã chuẩn bị xong tâm lý nhận tin tức xấu, Quý Cảnh Thâm vẫn bị cái xác nhận bất thình lình này đập đến đầu óc trống rỗng, không thể suy nghĩ trật tự như bình thường.
Hắn biết Tùy Hạc làm việc ở Bắc Kinh, cũng biết gần đây có một trận tai họa khủng bố gần như thổi quét khắp cả nước này
Nhưng anh không thể tưởng tượng được, chuyện này sẽ xảy ra trên người thân nhân bên cạnh mình.
Mà người đó lại là…… người cha yêu Tùy Hi đến vậy.
Anh từng thấy bộ dáng của cô bé trong đoạn thời gian chờ đợi Tùy Hạc về nhà, trông mong đến hai mắt sáng lên, cũng từng thấy lúc nó đi tiễn Tùy Hạc thì khổ sở không tha, khóc đến cả người run rẩy……
Một khi nó biết rồi, sẽ thế nào đây?
Anh không cách nào tưởng tượng nổi.
Người hai nhà ngồi cùng nhau, Lương Văn Nhân ôm bà nội rơi lệ đầy mặt, chị dâu ngồi bên cạnh, cũng không ngừng gạt nước mắt, Quý Cảnh Thâm bỗng nhiên có chút nhìn không nổi, đi ra cửa dựa vào tường, nhắm mắt lại, đầu ngón tay bao trùm trên mí mắt.
Quý Bỉnh Trạch cũng đi ra, nghiêng đầu lau mắt, thấp giọng: “Chút nữa cháu đón Hi Hi và Quý Luật trở về đi, cháu nó…… cần phải biết.”
“Vâng.” Anh tìm về giọng nói của chính mình.
Quý Cảnh Thâm ra cửa sớm, lúc tới trường cách giờ tan học còn một tiếng nữa, anh tìm chỗ đậu xe, dừng lại, xuống xe đến siêu thị gần đó mua gói thuốc lá, ngồi vào ghế, cũng không bật lửa, chỉ nhẹ nhàng ngậm lại, nhìn thẳng phía trước.
Trước mắt phảng phất có vô số ánh đèn méo mó mà nhấp nháy, lóe lên cái bóng này đến cái bóng khác.
Suy nghĩ trong lòng một ngàn loại cách thông báo cho cô, cũng nghĩ đến một ngàn phản ứng cô sẽ có, nhưng khi Quý Cảnh Thâm nhìn thấy và Quý Luật cùng nhau từ trong trường học đi ra, nhảy tung tăng, tươi cười trong sáng mà xinh đẹp, những lời này, cứ như một mảnh xương cá, mắc kẹt trong yết hầy, cuối cùng nói không nên lời.
Quý Luật nhận ra chiếc xe đó trước, vui sướng xông lên: “Chú út kìa, đây là xe của chú út tớ đó!” Tay chân nhanh nhẹn cùng đi vào ghế sau, Quý Luật vừa muốn gọi chú mình, mẫn cảm cảm giác được không khí có chút không đúng, cậu và Tùy Hi nhìn nhau, thật cẩn thận hỏi: “Chú út, chú đang không vui sao ạ?”
Tùy Hi cũng nhìn qua.
Quý Cảnh Thâm hoàn hồn, tránh đi ánh mắt của Tùy Hi, kéo lên khóe môi, khởi động xe: “Không có.”
Ngoài miệng nói không có, nhưng trên mặt lại không hề cười, hai người tức khắc không dám vui cười đùa giỡn nữa, đều ngoan ngoãn ngồi.
Xe quẹo qua một ngã rẽ, gặp đèn đỏ thì dừng lại, Quý Cảnh Thâm giương mắt nhìn kính chiếu hậu, góc độ vừa lúc, có thể thấy hai người đang nhỏ giọng nói chuyện, còn có ý cười thường thường giơ lên trên khuôn mặt, anh nhìn ra ngoài cửa sổ, huyệt Thái Dương thình thịch nhảy lên, đau vô cùng.
Rốt cuộc tiến vào tiểu khu, Quý Cảnh Thâm dừng xe lại, giữ chặt Quý Luật muốn đi về nhà mình, ánh mắt ý bảo cậu đi theo mình.
Tùy Hi thấy vậy, đang muốn hỏi là có chuyện gì sao, lỗ tai nghe thấy tiếng khóc, thanh âm kia cô rất quen thuộc, là mẹ của Quý Luật.
Sắc mặt cô biến đổi, không có thời gian suy nghĩ mẹ của Quý Luật vì sao sẽ khóc ở nhà cô, nhanh chóng chạy lên lầu.
Cửa khép hờ, Tùy Hi vừa đẩy liền mở ra. Trong phòng khách còn xem như khá rộng ngày xưa, nay lại ngồi một đống người chật ních, có ba mẹ Quý Luật, có ba của chú út, còn có ông nội của Quý Luật bình thường ít thấy…… Cô nhìn xung quanh một vòng, thấy mẹ mình cũng ở đây, chưa kịp vui sướng một giây, lại phát hiện mẹ đang khóc.
Sao lại khóc nhỉ?
Cô không rõ.
Quý Luật đi theo phía sau Quý Cảnh Thâm, ngóc đầu ra nhìn thấy người nhà mình tất cả đều ở đây, cậu nghi hoặc: “Mọi người sao lại đều ở đây thế ạ?”
Lời vừa dứt, gần như mọi người đểu nghe tiếng ngẩng đầu, Lương Văn Nhân phát hiện Tùy Hi không biết từ khi nào đã đứng ở cửa, nước mắt rơi xuống càng nhanh.
Cứ lẳng lặng đứng vậy hơn mười giây, đầu óc Tùy Hi rất tỉnh táo mà suy nghĩ một lần, tất cả mọi người đều ở nhà cô, mẹ cô không hề báo trước mà trở về, chỉ có thể là nhà bọn họ đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, cô đoán không ra, cũng không muốn đoán.
Kéo lê bước thật chậm đi đến trước mặt Lương Văn Nhân, Tùy Hi ngồi xổm xuống, một tay bắt lấy tay mẹ mình, một tay bắt lấy tay bà nội, giọng nói nhẹ như bọt biển, vừa chạm vào liền vỡ tan.
“Mẹ ơi, sao thế ạ? Nói cho con biết được không ạ.”
Hốc mắt Lương Văn Nhân đỏ bừng, môi mấp máy vài cái, vẫn là quyết định hạ quyết tâm: “Hi Hi, ba ba con bị bệnh, bị bệnh rất nặng.”
Bệnh rất nặng?
“…… Bệnh gì ạ?”
“SARS.”
SARS……
SARS?!
Tùy Hi chợt nghĩ đến lời nói Trình Hiểu Đình nói với cô vào buổi sáng, không thể tin được mà mở to mắt, buông tay hai người ra lảo đảo lui về phía sau, không cẩn thận đụng vào mẹ Quý Luật.
Cô không muốn đi suy nghĩ mấy cái từ đáng sợ như cành khô bị đẫm nước đó, nắm chặt tay của mẹ Quý Luật, nghẹn ngào: “Dì ơi, ba ba đâu? Ba ba con đâu?”
Mẹ của Quý Luật khóc không chịu nổi, cầm vai Tùy Hi, hai mắt đẫm lệ mông lung nói: “Hi Hi, ba ba cháu đi rồi.”
Đi rồi?
Đi rồi cái gì?
“Ba ba con bị nhiễm SARS, đã xác định đi rồi, Hi Hi, sau này cháu sẽ không được thấy ba ba nữa.”
Rõ ràng mẹ của Quý Luật chỉ nói trước mặt cô, nghe vào tai lại như từ một chỗ cực kỳ xa xôi nào đó truyền tới, lời nói như một cái võng, không có chút khe hở nào mà ép cô đến sắp không thở nổi.
Tùy Hi biết ý nghĩa của hai từ ‘đi rồi’.
Nghe bà nội nói, ông nội chính là vào lúc cô được hai tuổi, bị ung thư phổi mà đi, cô không nhớ rõ, nhưng vẫn rõ ràng rằng, ‘đi rồi’, chính là qua đời, sau này không gặp được, cũng chạm vào không được.
Nhưng không phải cô mới ước pháo hoa sao? Sao một chút cũng không linh nghiệm chút nào, sao lại……
Bà nội đột ngột tái phát cơn đau tim, mặt tái nhợt như muốn ngất xỉu, Lương Văn Nhân vội vã lấy ra thuốc bà thường dùng đút cho bà uống, đỡ bà về phòng nghỉ ngơi.
Quý Bỉnh Khả cố ý không đến quấy rầy, dẫn đầu đứng dậy rời đi, Quý Luật khóc không thành tiếng bị mẹ mình mang đi, dần dần người cuối cùng ở lại, chỉ còn Quý Cảnh Thâm một người.
Cô bé tinh tế mềm mại đã không còn nụ cười tươi rói, mà thất hồn lạc phách đứng tại chỗ, nước mắt thành lăn xuống từng viên. Anh nhìn mà hốc mắt chua xót, cuối cùng cũng không đi qua nói cái gì, yên lặng rời đi.
Lương Văn Nhân dàn xếp bà nội xong thì đi ra, thấy Tùy Hi còn đứng tại chỗ không nhúc nhích: “Hi Hi……”
“Con cũng đi vào nghỉ ngơi nhé……”
Côi còn chưa nói xong, Tùy Hi bỗng nhiên vươn tay đẩy cô ra, quay đầu chạy ra cửa, Lương Văn Nhân vội vàng đuổi theo, thấy cô chạy vào nhà cách vách, trái tim treo lên thoáng hạ xuống một chút.
Người mở cửa chính là mẹ của Quý Luật, thấy Tùy Hi thì rất ngoài ý muốn.
“Dì ơi, chú út có ở đây không ạ?”
“Ở phòng đọc sách nhé.”
Cô gật gật đầu, lảo đảo chạy vào. Quý Cảnh Thâm nghe thấy thanh âm đi ra, đỡ lấy cô bé chạy quá nhanh suýt nữa bị trượt chân.
“Chú út ơi, cháu có thể mượn máy tính của chú không ạ?” Cô cầu xin anh, trong mắt tích tụ nước mắt trong suốt, lã chã ướt át.
“Được chứ.” Quý Cảnh Thâm nhẹ giọng, máy tính vốn đã được mở ra, anh kéo một chiếc ghế lại đây để cô ngồi xuống.
Tùy Hi không biết đánh chữ, tay đặt trên bàn phím mới nhớ tới, cô ngửa đầu nhìn Quý Cảnh Thâm, trên má lan tràn nước mắt: “Chú út, có thể giúp cháu tra tin tức về SARS không ạ, cháu muốn xem.”
Quý Cảnh Thâm khựng lại, vẫn là dựa vào cô, tìm kiếm toàn bộ thông tin có liên quan đến SARS, bắt đầu từ tháng mười hai năm ngoái ở Quảng Đông Thuận Đức, lan tràn cho đến bây giờ, thổi quét khắp Bắc Kinh, thương vong nhiều đến thảm thiết.
Từng chữ từng chữ, như đâm thẳng vào lòng.
Không phải bệnh viêm phổi bình thường…… Tổng hợp các triệu chứng cấp tính nghiêm trọng của hệ hô hấp……….
Cô thấy triệu chứng bệnh của SARS, nghĩ ba ba mình cũng bị như vậy, hô hấp khó khăn, nóng lên, toàn thân đau đớn vô lực mà nằm trên giường bệnh, tuyệt vọng mà đi, mà cô cái gì cũng không biết, vẫn nhón chân mong chờ lần trở về tiếp theo của ông, kết quả là……
Sẽ không còn được gặp lại, cô tinh tường ý thức được, giống như ông nội cô vậy.
Nước mắt treo bên khóe mặt bắt đầu ‘lạch cạch’ rơi xuống, đôi mắt đau đến mức như trở nên không có cảm giác, Tùy Hi che mặt lại, rốt cuộc nhịn không được mà khóc rống lên.
Máy tính thời gian dài không động, màn hình dần dần tối đi.
Quý Cảnh Thâm vẫn luôn nhìn cô, trái tim đau đến sắp nổ tung.
Thật lâu sau, anh vươn tay, vỗ nhẹ lưng cô, an ủi trong im lặng.