Sớm Sớm Chiều Chiều Đều Là Anh

Chương 10: Dịch SARS

Editor: Vô Ngôn Team

Cứ việc người bị nhiễm SARS đã sớm được hỏa táng ngay tại chỗ, đến di thể cũng không còn nữa, Lương Văn Nhân vẫn mua một mảnh đất ở nghĩa trang, đưa Tùy Hạc đi đoạn đường cuối cùng.

Ngày xuống mồ an táng đó, Quý Cảnh Thâm đi theo người nhà tham dự, đứng cách đó không xa, có thể rõ ràng nhìn thấy Tùy Hi đi theo phía sau Lương Văn Nhân, cô bé nhỏ gầy sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt gần như tan vỡ làm anh đêm khuya mộng về khó mà quên được.

Ngày chín tháng năm, Bắc Kinh tuyên bố, tỉ lệ nhân viên y tế bị nhiễm SARS bắt đầu giảm xuống.

Ngày mười chín tháng năm, các ca bệnh mới ở Bắc Kinh đã giảm xuống một con số.

Ngày hai mươi mốt tháng năm, một người nhiễm SARS cuối cùng của Bắc Kinh được chữa khỏi xuất viện, cho đến hết ngày hai mươi ba cùng tháng, công tác chữa trị tại khu vực Bắc Kinh kết thúc, dịch nhiễm SARS hoàn toàn chấm đứt.

Cho đến ngày mười ba tháng bảy, số bệnh nhân và các trường hợp bị nghi ngờ trong phạm vi toàn cầu không hề gia tăng, có nghĩa là trận bệnh dịch gây ra tử thương thảm trọng khiến người ta nghe mà sợ hãi vô cùng này, rốt cuộc đến hồi kết thúc.

Sau ngày đó, Quý Cảnh Thâm bận rộn việc học rất ít lại về nước, cũng không còn gặp Tùy Hi, chỉ có một lần duy nhất biết tình hình của cô gần đây, là từ trong miệng ba mình mà biết được.

Lương Văn Nhân tái giá, mà cô không đi theo mẹ.

“Đứa bé kia thay đổi rất nhiều.” Ba anh lắc đầu thở dài.

Quý Cảnh Thâm nghe vào trong tai, nghĩ đến buổi lễ tang đó, ngực giống như bông gòn bị nhúng nước gắt gao khít lại, không biết là tư vị gì.

Trầm mặc thật lâu sau, anh tìm câu chuyện khác, kết thúc cuộc trò chuyện này.

Sau khi tốt nghiệp Tân Pháp, Quý Cảnh Thâm không tiếp tục ở lại Mỹ, mà lựa chọn về nước, trở lại Nam Lâm, tiến vào bệnh viện trung tâm thành phố nhậm chức bác sĩ khoa Ngoại Lồng Ngực.

Hôm nay không có giải phẫu, cả buổi sáng đều là khám bệnh, cách lúc tám giờ còn có chút thời gian, Quý Cảnh Thâm kiểm tra xong đi ra, bước nhanh xuyên qua hoa viên, đi vào phòng khám.

“Bác sĩ Quý,” Y tá Trịnh Băng đã thu một chồng ca bệnh, dựa theo trình tự đăng ký trước sau mà đặt lên bàn văn phòng, “Buổi sáng tốt lành.”

Quý Cảnh Thâm gật đầu với cô: “Buổi sáng tốt lành.”

“Người bệnh hôm nay hơi nhiều, có mấy người hơn năm giờ đến đây xếp hàng, muốn nhờ anh khám.”

“Tôi biết rồi,” Anh nhìn xung quanh, “Tôi vào chuẩn bị trước.”

“Vâng.”

Căn phòng đầu tiên bên ngoài hành lang là phòng mạch của anh, Quý Cảnh Thâm đi vào trong, trong lúc lơ đãng giương mắt lên, dư quang khóe mắt tựa hồ hiện lên một bóng người già nua, chân anh đột nhiên dừng lại.

Ý tá đi theo phía sau anh hoảng sợ, khó hiểu nhìn Quý Cảnh Thâm một cái, vòng qua anh đi tiếp.

Chỉ trong một khoảnh khắc lướt qua này, người vừa rồi vừa rồi hình như nhìn thấy đã không còn bóng dáng, Quý Cảnh Thâm nghĩ là mình nhìn lầm rồi, đầu ngón tay nâng lên xoa xoa mi tâm hơi đau.

Trịnh Băng vừa lúc đi ngang qua: “Bác sĩ Quý, anh không thoải mái sao?”

“Không có.” Anh phủ nhận, thả tay xuống đặt lại trong túi, nâng bước đi về phía trước.

“Cảnh Thâm?”

Tiếng kêu quen thuộc tới quá nhanh, quá đột nhiên, không kịp dự trước, tuy là Quý Cảnh Thâm nghe thấy được, cũng sửng sốt vài giây mới xoay người.

Bà nội thấy thật là anh, nụ cười trên mặt liền dừng không được tới: “Bà mới nói hình như mới thấy cháu, Hi Hi không tin, cháu nhìn xem, mắt bà còn rõ lắm đấy!” Nói rồi, bà hỏi lại: “Đang làm việc ở bệnh viện sao, ở khoa nào thế cháu?”

“Khoa Ngoại Lồng Ngực ạ.”

Bà nội cười ha hả gật đầu, nhớ tới Tùy Hi, kéo kéo cô: “Hi Hi, gọi chú Quý đi cháu.”

“……Chú Quý.”

Từ khi ba mình qua đời, Tùy Hi cũng không gặp lại anh lần nào, nghe Quý Luật nói, chú út tốt nghiệp xong sẽ ở lại Mỹ tiếp tục đào tạo chuyên sâu, hoặc là đi bệnh viện Bắc Kinh, nên cô căn bản không nghĩ tới còn có thể gặp lại, vẫn là gặp ở bệnh viện Nam Lâm.

Như lời của Quý Luật về bác sĩ khoa ngoại vậy, người mặc áo blouse trắng sạch sẽ, quanh thân tràn đầy mùi thuốc sát trùng khiến người khác an tâm, nghiêm túc lại thần thánh.

Quý Cảnh Thâm rũ mắt.

Cô bé có vóc dáng nho nhỏ chỉ cao tới eo anh trong trí nhớ nay đã trưởng thành, nhưng vẫn mảnh khảnh như trước, vẫn là mái tóc dài đến eo, rút đi vẻ tròn tròn của trẻ con năm đó, mặt trở nên vừa gầy vừa nhọn, mặt mày non nớt xinh đẹp.

Năm năm qua đi, bây giờ cô hẳn là đang học trung học.

“Tới xem bệnh sao?” Anh rút đi suy nghĩ dần tiến về phía xa, thấp giọng hỏi cô.

“Vâng ạ.” Tùy Hi chỉ chỉ trên lầu: “Bà nội gần đây có chút đau tim, cháu cùng bà ấy đến xem.”

“Bác sĩ chuyên khoa khám hay là bác sĩ thường khám?”

“Bác sĩ chuyên khoa, bác sĩ Trương ạ.”

Quý Cảnh Thâm trầm ngâm: “Trong khoa Lồng Ngực chú có một đứa bạn khá thân, có cần……”

“Không cần làm phiền chú đâu ạ, đều là bác sĩ chuyên khoa hết, ai xem cũng giống nhau, cảm ơn chu út ạ.”

Hai người trò chuyện qua lại, bà nội cũng chen miệng vào không được, vừa lúc hơi muốn đi WC, liền nói với Tùy Hi.

“Cháu đi với bà.”

Bà nội bất đắc dĩ: “Không có gì đâu, bà cũng không phải con nít ba tuổi, ở bệnh viện sẽ không sao đâu, các cháu nói chuyện tiếp đi, bà nội rất nhanh sẽ trở về.” Nói xong bà nội liền tự mình đi, Tùy Hi kêu lên muốn theo sau, lại cảm thấy nói đến một nửa bỏ mặc chú út lại một mình thì không tốt lắm, nhìn lại chần chừ không quyết.

“Không yên tâm liền đi theo đi!” Quý Cảnh Thâm nhìn ra cô khó xử: “Chú út cũng đi làm việc nữa.”

Tùy Hi lập tức nói tạm biệt với chú út mình, vội vàng rời đi.

“Chờ một chút,” Quý Cảnh Thâm bỗng chốc nghĩ đến cái gì, gọi lại cô, “Chút nữa có kết quả kiểm tra rồi, đưa cho chú xem nhé, chú ở phòng đầu tiên ngoài này.”

Tùy Hi đáp ứng, cũng không quay đầu lại mà đuổi theo hướng bà nội rời di.

Quý Cảnh Thâm nhìn theo cô, không nhúc nhích thật lâu.

Hậu quả của việc ba ngoài ý muốn qua đời, còn mẹ thì tái giá, đó là khiến Tùy Hi càng thêm không có cảm giác an toàn so với lúc trước, chỉ với mấy phút tách ra này, cũng sẽ lo lắng đến vậy.

Biến cố gia đình, đã tạo ra ảnh hưởng thật sâu sắc đối với với đứa nhỏ này.

Đợi lâu cũng không thấy anh động đậy, mắt thấy giờ phòng khám mở tới gần, Trịnh Băng khụ một tiếng, đánh vỡ trầm mặc: “Bác sĩ Quý, người nhà của anh sao?”

Quý Cảnh Thâm hoàn hồn, không muốn giải thích quá nhiều, “ừ” một tiếng đi về phòng mạch.

……

Chụp X quang xong, Tùy Hi cùng bà nội trở lại tầng bốn. Bác sĩ sau khi xem nói là không có vấn đề gì, đại khái là do nhiệt độ không khí mấy ngày nay lúc cao lúc thấp mà thành, về sau duy trì làm việc nhẹ và nghỉ ngơi chú ý thời tiết thay đổi là được.

“Không có việc gì là tốt rồi, vậy chúng ta về nhà đi!”

“Chờ một chút bà nội.” Tùy Hi giữ chặt bà nội.

“Sao vậy?”

“Vừa rồi chú Quý nói là, có kết quả rồi thì đưa cho chú ấy xem một chút, chúng ta đi nhé!” Tùy Hi còn nhớ rõ dặn dò của Quý Cảnh Thâm.

Bà nội đương nhiên không dị nghị, theo Tùy Hi xuống lầu đi đến bên ngoài phòng mạch. Buổi sáng của phòng khám đã kết thúc, ý tá đang dọn dẹp ở bên ngoài.

Trịnh Băng thấy bọn họ: “Tới tìm bác sĩ Quý sao? Bác sĩ còn ở bên trong, mau vào mau vào!”

Tùy Hi nói lời cảm ơn, lễ phép gõ cửa, chờ được đáp lại mới đẩy cửa vào.

Quý Cảnh Thâm ngồi trước bàn, mắt không rời máy tính, con chuột lướt nhanh, thấy là Tùy Hi và bà nội tới, đứng dậy vòng ra ngoài.

“Vừa mới chụp X quang xong, bác sĩ nói không có vấn đề gì.”

Anh nhận lấy chiếc túi, rút ảnh ra đặt lên hộp đèn để xem.

Anh vẫn chưa nói chuyện, Tùy Hi bỗng dưng khẩn trương lên, cũng nín thở mở to hai mắt.

Quý Cảnh Thâm nhìn rất cẩn thận, xác định là không có vấn đề gì, đang định nói yên tâm, quay đầu thấy Tùy Hi khẩn trương mà nhìn chằm chằm mình, dáng vẻ sợ từ trong miệng anh nghe được đáp án khác với bác sĩ khác, anh bật cười.

“Không có gì đâu, đừng sợ, nhớ là dựa theo lời dặn của bác sĩ mà thực hiện nhé.”

Nghe câu này, tảng đá lớn cao cao nhấc lên trong lòng Tùy Hi cuối cùng vững vàng rơi xuống, cô lộ ra gương mặt tươi cười, lại nghe anh nói: “Một năm này có đi kiểm tra sức khoẻ toàn thân không?”

“…… Không ạ.”

“Vậy thì cháu nên bớt thời gian đi một lần,” Anh đề nghị, “Kiểm tra sức khỏe toàn diện định kỳ có lợi không hại.”

Tùy Hi ngẫm lại cũng đúng, liền đồng ý nói “Vâng”.

Trước khi đi, bà nội cười tủm tỉm hỏi: “Cảnh Thâm à, tối nay có thể tới nhà bà ăn cơm không?”

Quý Cảnh Thâm hơi kinh ngạc, hôm nay cũng là một ngày không có giải phẫu có thể tan tầm đúng giờ hiếm thấy: “Được ạ, cháu sẽ qua.”

Bà nội vui vẻ, đẩy đẩy Tùy Hi: “Nói tạm biệt với chú Quý đi cháu.”

“Chú Quý,” Cô nói, “Buổi tối gặp nha.”

“Buổi tối gặp.”

Buổi chiều phải về bệnh viện, Quý Cảnh Thâm tranh thủ thời gian đi nhà ăn ăn cơm, vẫn luôn vội vàng trong phòng bệnh cho đến tan tầm.

Hơn năm giờ, Quý Cảnh Thâm trở lại văn phòng cởi áo blouse trắng ra, mới vừa gấp lại, Lê Tấn mở cửa tiến vào.

“Úi, tớ không nhìn lầm chứ, bác sĩ Quý yêu nghề kính nghiệp không ngờ cũng sẽ tan tầm đúng giờ sao?” Lê Tấn hiếm lạ mà vòng quanh Quý Cảnh Thâm đi một vòng, trong miệng phát ra tiếng than thở tấm tắc, chụp một cái lên vai anh: “Làm gì đấy? Đi hẹn hò đấy à?”

Quý Cảnh Thâm liếc mắt nhìn y một cái: “Cậu cho rằng tớ giống cậu sao?”

“Hừ, lời này của cậu tớ không thích nghe, là nhà tớ sốt ruột mới đúng, tớ một chút cũng không nóng nảy!”

Quý Cảnh Thâm cười lạnh, lười để ý đến y nữa, từ trong ngăn kéo cầm chìa khóa xe liền chuẩn bị đi, gần ra cửa, bỗng dưng nghĩ đến một chuyện.

“Lê Tấn,” Anh quay đầu lại, ánh mắt nghiêm túc, “Cậu có biết, con gái khoảng mười ba bốn tuổi, thích cái gì không?”

“Con gái mười ba bốn tuổi?” Lê Tấn rõ ràng bắt sai trọng điểm: “Cậu muốn đưa ai?”

“Sẽ thích gì?” Quý Cảnh Thâm không đáp mà hỏi lại.

“Con gái ấy à, đều thích mấy thứ nhỏ nhắn xinh xắn, như kẹp tóc lắc tay vòng cổ búp bê bla bla gì đó.”

Búp bê? Nghe cũng ổn, không biết cô bé có thích không.

“Từ từ, cậu đừng vội đi chứ, cậu muốn đưa ai thế?” Y chợt nhanh trí: “A, là bạn học của cháu trai cậu đấy à?”

Quý Cảnh Thâm không trả lời, xem như cam chịu.

Lái xe đến siêu thị trái cây gần đó, Quý Cảnh Thâm mua rồi đặt trái cây ở ghế phụ, lại đi cửa hàng đồ chơi chọn một con gấu bông lớn, đến nhà cô.

Tùy Hi đang rửa rau trong phòng bếp, nên người ra mở cửa chính là bà nội, không đoán trước được Quý Cảnh Thâm còn mang theo quà cáp, lúc đầu như thế nào cũng không chịu thu, là Quý Cảnh Thâm kiên trì, bà nội mới miễn cưỡng nhận lấy.

“Người tới là được rồi, còn mang quà cáp thì khách sáo quá……” Bà nội lẩm bẩm cằn nhằn, đi vào phòng bếp, thuận tiện đuổi Tùy Hi ra.

Quý Cảnh Thâm đưa con gấu bông tới, ước chừng còn cao hơn Tùy Hi, vừa lớn vừa mềm, cô rất thích, mắt sáng lấp lánh: “Cảm ơn chú út ạ!”

“Đừng khách sao, giờ cháu đang học cấp hai ở trường nào?”

“Nhất trung ạ.”

Nhất trung là một trong những trường trung học tốt nhất của thành phố Nam Lâm, Quý Cảnh Thâm biết cháu trai cũng đang học ở trường này, xem ra đôi bạn tốt này thi vào được cùng một chỗ.

“Không tồi.”

Hai người câu được câu không mà trò chuyện, trước khi ăn cơm Tùy Hi ôm gấu bông trở về phòng ngủ, ăn cơm xong cô chủ động đi rửa chén, bà nội thì tiễn Quý Cảnh Thâm ra cửa.

“Không ngồi lại lâu chút nữa sao?”

“Không được, bà sớm nghỉ ngơi một chút, mấy ngày này cháu sắp xếp giúp bà một lần kiểm tra sức khoẻ, chờ xác định thời gian rồi cháu nói cho bà sau nhé.”

“Được, làm phiền cháu quá.”

“Không phiền đâu ạ.”

Sau khi Quý Cảnh Thâm xuống lầu, nghĩ nghĩ, xoay người vào căn nhà cách vách.

Từ khi tốt nghiệp về nước, anh liền dọn ra ngoài ở một mình, đã lâu lắm rồi anh chưa về nhà.

“Chú út?” Quý Luật kinh ngạc, mặt mày hớn hở: “Sao chú đột nhiên về thế ạ?”

“Ừ, chú tan tầm sớm.”

“Ba ba bọn họ đi ra ngoài tản bộ, bây giờ trong nhà chỉ còn cháu thôi ạ.”

Quý Cảnh Thâm “Ừm” nói: “Mau đi làm bài tập đi!”

Quý Luật dùng sức gật đầu, lưu luyến mỗi bước mà chạy vào phòng ngủ.

Quý Cảnh Thâm ngồi một lát trên sô pha, đứng dậy về phòng nghỉ ngơi, lúc đi qua cửa phòng Quý Luật, loáng thoáng nghe được có tiếng vang sột soạt, anh kỳ quái đi qua.

Cửa phòng không khóa, anh nhẹ nhàng một chạm vào liền mở, sau đó anh liền thấy, cháu trai nhà mình đang ghé vào cửa sổ, duỗi cánh tay ra đưa một phong thư hồng nhạt cho cửa sổ đối diện.

Mà bên kia, là Tùy Hi.