- Ta chỉ nói Tùy thất không còn cơ hội ở Trung Nguyên.
Nhưng ngươi có biết, thiên hạ này rút cuộc rộng lớn bao nhiêu? Có Trương
Trọng Kiên, Tùy Thất sẽ không tiêu vong, nhưng bọn hắn sẽ không lưu lại
Trung Nguyên, mà là dấn thân vào thiên hạ rộng lớn hơn. Có lẽ một ngày
nào đó, chiến loạn Trung Nguyên lại xảy ra, chính là cơ hội để Tùy thất
ngươi Đông sơn tái khởi…Sống ủy khuất, ít nhất còn có một phần hy vọng;
chết trận lừng lẫy, cũng không còn cơ hội nào. Ngươi hãy tự mình lựa
chọn nên đi con đường nào….
Nếu như đổi lại là ta, ta sẽ chọn đường sống… Ít nhất, ta còn có thể mang hy vọng, kiên nhẫn chờ đợi.
Mạch Tử Trọng thần sắc phức tạp nhìn Lý Ngôn Khánh, một hồi lâu vẫn không
nói lời nào. Hắn thống khổ nhắm mắt lại, mã giáo trong tay thoáng cái
cắm trên mặt đất, hắn thở dài, nói khẽ:
- Đã như vậy, vậy ta sẽ tiếp tục chờ đợi.
Lý Ngôn Khánh lập tức như trút được gánh nặng, thở phào một cái, trên
khuôn mặt thanh tú, lộ ra vẻ vui mừng, không cần liều mạng ngươi chết ta sống.
Chuyện này đối với Lý Ngôn Khánh mà nói, có lẽ là kết quả muốn nhìn thấy nhất….
Tháng hai năm Võ Đức thứ tư, Lý Ngôn Khánh sau khi trải qua gần ba tháng do
dự, rốt cục đã mở ra được cục diện Việt Tây, đứng vững gót chân.
Nhưng, đây mới chỉ là bắt đầu.
Mặc dù đã cướp được Ung Châu và Khâm Châu, nhưng thế lực Ninh Trường Chân vẫn còn.
Còn Phòng thị Lĩnh Nam vẫn lắc lư bất định như trước, lập trường cũng không kiên quyết. Lý Ngôn Khánh biết rõ, muốn làm Phòng thị quyết định chỉ có một cách: dùng thủ đoạn lôi đình đánh tan Ninh Trường Chân, thu phục
Giao Châu, sau đó Phòng thị mới có thể quyết đoán. Cho nên, sau khi nắm
được Tuyên Hoá, Lý Ngôn Khánh lập tức mật lệnh cho thủ hạ tiến về
Phiên Ngu trước, Ngôn Hổ và Ung Châu hiện giờ đang bách phế đợi hưng,
rất nhiều chuyện cần xử lý. Mạch Tử Trọng giai đoạn trước làm rất tốt,
tạo ra một nền tảng vững chắc cho Lý Ngôn Khánh.
Nhưng nếu nói
đến diện rộng, vẫn còn cách Lĩnh thổ khá xa. Mặc dù Ung Châu không đủ
Tiên thiên, không cách nào so sánh với Trung Nguyên. Trước kia, nhân
khẩu khan hiếm, tính tổng thể Ung Châu, người Hán chưa đủ năm vạn, Lý
nhân chiếm cứ hơn tám vạn. Tỉ lệ Hán Lý mất cân đối nghiêm trọng, trong
thống trị sau này, tất nhiên sẽ sinh ra mâu thuẫn không thể điều hòa. Ở
phương diện này, Lý Ngôn Khánh càng cần nhiều giúp đỡ hơn nữa. Lý Đoan
tuy là xuất thân binh nghiệp, lại có kinh nghiệm cực kỳ phong phú. Quan
trọng nhất là, khi hắn làm quan, từng xử lý qua sự vụ dị tộc. Ở phương
diện này, hắn có thể trợ giúp rất nhiều cho Lý Ngôn Khánh, cung cấp rất
nhiều ý kiến phù hợp.
Đồng thời, Lý Ngôn Khánh lại phái người quay về Tương Châu, mật lệnh cho Đóa Đóa dẫn người, chuẩn bị xuất binh.
Lúc này Đóa Đóa ở Tương Châu đã thuận lợi xử lý xong sự vụ Bạch Y Di Lặc
pháp đàn, cũng là lúc có thể đến đó. Từ Thế Tích và Tô Định Phương, cũng tiến triển thuận lợi. Lý Thế Dân trong một tháng xuất binh, đã bao vây
hoàn toàn Nghi Đô.
Còn Từ Thế Tích thì công phá Nghĩa Đương, Đỗ
Phục Uy chật vật chạy trốn, đến Kinh Sơn tìm nơi nương tựa Phòng Huyền
Linh; Tô Định Phương từ La Sơn tiếp tục đông tiến, thế như chẻ tre, ngay cả ba nơi Quang Châu, Lư Châu, Hào Châu, quân lính đã kéo tới dưới
thành, bỏ qua Giang Đô. Từ Thế Tích phối hợp với chiến lược của Tô Định
Phương, cũng xua binh tiến mạnh.
Sau khi liên tục công phá Hoàng
Châu, Thọ Châu, Thư Châu, binh lính tiến về Lư Châu, hoả lực tập trung ở Lương Sơn trấn, tạo thành xu thế tam giác với Tô Định Phương, nhắm vào
Dương Châu ở phía xa. Trong lúc nhất thời, Giang Tả Lưỡng Hồ, chiến hỏa
tràn ngập.
Tiêu Tiễn lúc này cũng vô cùng lo lắng, một mặt phái
binh cứu viện Nghi Đô, một mặt cầu viện Tiêu thái hậu của Tiễn Đường.
Chỉ có điều đúng lúc này Tiêu thái hậu đã là ốc không mang nổi mình ốc.
Giang Tả chiến cuộc thối nát, vượt quá dự tính của Tiêu thái hậu. Cho dù bà
ta đã chuẩn bị chiến bại, nhưng không ngờ rằng, trong thời gian ngắn như vậy, bên mình bị mất hơn phân nửa. Đường quân cường thế, làm cho Tiêu
thái hậu sợ hãi không thôi. Bà ta là nữ nhân có thủ đoạn, nhưng dù sao
vẫn là nữ nhân, dưới tình huống này, không biết nên làm thế nào cho
phải. Trái lại, Đường quân thế công như nước thủy triều, Giang Đô tràn
đầy nguy cơ. Bên cạnh Tiêu thái hậu có hai đại phụ thần.
Đại biểu cho lợi ích bản địa Giang Tả là Trương Trọng Kiên, còn đại diện cho thế lực từ bên ngoài là Phòng Ngạn Khiêm. Nếu bàn về thân cận và tín nhiệm, Tiêu thái hậu thân thiết hơn với Phòng Ngạn Khiêm, xem hắn như cánh tay phải của mình. Thật không nghĩ đến, vào thời điểm mấu chốt, Phòng Ngạn
Khiêm là thần tử vững chắc của Tiêu Tùy lại đột nhiên đổ bệnh không dậy
nổi.
Từ sau mùa xuân, hắn đã hôn mê bất tỉnh.
Cho dù Tiêu thái hậu lệnh cho thái y Thiếu Nguyên Phương ra mặt cứu chữa, hiệu quả cũng không rõ rệt.
- Thái hậu, Phòng lão đại nhân sợ là không chịu được!
Trong Tây Tử Cung dưới Linh Ẩn sơn, Thiếu Nguyên Phương sắc mặt khó coi, hồi bẩm Tiêu thái hậu.
- Lão đại nhân thể cốt vốn không khỏe, hắn sống ở phương bắc, lại thường trú ở Giang Tả, có chút không quen với khí hậu.
Hơn nữa lão đại nhân đã cao tuổi, thân thể càng suy yếu. Gần đây bề bộn
nhiều việc chính vụ, cho nên thể cốt càng ngày càng kém…Thần y thuật
không cao, khó có thể cứu chữa. Nếu là Tôn Tư Mạc Tôn thánh anh..., có
lẽ còn có thể kéo dài một chút.
Tiêu thái hậu đã qua tuổi năm mươi, nhưng vẫn xinh đẹp như trước. Chỉ có ở chân mày xinh đẹp, khẽ xuất hiện nếp nhắn.
Nếp nhăn bên khóe mắt đã vô cùng rõ ràng. Bà ta mím chặt môi, một lát sau khẽ mở miệng nói:
- Xin hỏi lão đại nhân còn bao nhiêu thời gian?
- Có lẽ chỉ còn mấy ngày nữa thôi!
Tiêu thái hậu liền thở dài một hơi, phảng phất như tự nói:
- Đều đi rồi, đều đi rồi, để lại cô nhi quả mẫu chúng ta, làm thế nào
mới được đây? Lẽ nào ý trời đã định, Tùy Thất ta cuối cùng không cách
nào bảo toàn được tổ tông xã tắc sao?
Mặc dù Thiếu Nguyên Phương nhắc tới Tôn Tư Mạc, nhưng Tiêu thái hậu cũng biết rõ, khó có thể vãn hồi.
Đã lâu không nhắc đến Tôn Tư Mạc, hiện giờ hoàn toàn không thấy tung tích, không biết đang ở phương nào. Cho dù có biết, cũng khó có thể giữ được
tính mạng của Phòng Ngạn Khiêm. Một lát sau, Tiêu thái hậu đột nhiên
đứng dậy.
- Chuẩn bị xe, ai gia và thánh thượng sẽ tới Phòng phủ thăm lão đại nhân.
- Thái hậu, trời đã tối rồi.
- Ai gia biết rõ, nhưng nếu ai gia không gặp lão đại nhân, đêm nay chỉ sợ không ngủ được.