Mạch Tử Trọng không nhịn được cười, quả nhiên là phong cách của Lý Ngôn Khánh…
Không động thì thôi, một khi khẽ động thì như lôi đình. Tên này quả nhiên là
yêu nghiệt, mỗi một bước đều tính toán tinh tường, thậm chí ngay cả thời cơ phục binh xuất hiện, cũng nắm giữ khéo léo. Bên mình vừa phấn chấn
lại, lại gặp phải đả kích chính diện. Bọn người Hùng Khoát Hải dùng khỏe ứng mệt, còn mình thì sao…sớm đã trở thành vô cùng mỏi mệt. Chiến hay
là trốn? Một lần nữa Mạch Tử Trọng rơi vào tình thế lưỡng nan. Nhìn thấy những quân sĩ của mình vừa vực dậy chút sĩ khí, trong nháy mắt lại trở
về dáng vẻ ban đầu, rối rắm trong lòng, thực sự khó lòng nói hết.
- Hùng Hắc Tử, chớ có càn rỡ, mỗ gia chiến một trận với ngươi.
Năm đó khi ở Hắc Thạch Quan, Hùng Khoát Hải là giáo úy trong quân, còn Mạch Tử Trọng là Ưng Kích Lang Tương, xem như là cấp trên của Hùng Khoát
Hải. Hai người cũng không xa lạ gì nhau. Khi ở Cao Ly đã từng kề vai
chiến đấu, Mạch Tử Trọng biết rõ lợi hại của Hùng Khoát Hải, cũng biết
rõ tên này là một kẻ giết người không chớp mắt.
Hắn không muốn
dây dưa với Hùng Khoát Hải, nhưng cũng không thể không dây dưa. Cục diện trước mắt, không tiến tức lui, không còn lựa chọn nào khác. Mạch Tử
Trọng là người thẳng tính, hơn nữa có chút bướng bỉnh.
Nếu đã
quyết định giết bằng được, như vậy hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng thay
đổi chủ động khiêu chiến, ít nhất có thể kích thích sĩ khí bên mình.
Buông mã giáo trong tay xuống, Mạch Tử Trọng thúc ngựa định tiến lên,
nào ngờ Hùng Khoát Hải lại giơ búa lên, múa may trên không trung.
- Mạch đại nhân, đợi đã.
- Ngươi định làm gì?
- Ha ha, Hùng mỗ ngược lại hy vọng có thể chiến một trận với Mạch tướng
quân, chỉ là Vương gia nhà ta có lệnh, mời Mạch tướng quân tiến lên nói
chuyện.
- Vương gia nhà ngươi?
Mạch Tử Trọng khẽ giật
mình, có chút không hiểu, hắn vừa dứt lời, chợt nghe phía sau đội hình
của đối phương truyền đến một thanh âm tao nhã.
- Mạch Tử, đến lúc này, ngươi còn muốn chiến nữa sao?
Sau khi thanh âm này vang lên, chỉ thấy binh mã đối phương đột nhiên tản sang hai bên.
Một nam tử mặc áo bào cưỡi một con chiến mã, từ trong quân đi ra. Gió sông
thổi phần phật, làm tay áo của hắn lay động. Dáng vẻ phong nhã, làm cho
hào khí trước trận của hai bên đột nhiên trở nên hòa hoãn. Sau khi Mạch
Tử Trọng nhìn rõ người nam tử kia, cũng liền cười khổ.
- Lý phủ quân, lâu rồi không gặp.
- Mạch Tử à Mạch Tử, ngươi thật làm cho ta hao hết tâm tư.
Lý Ngôn Khánh nhảy xuống ngựa, cầm roi bạc, nhẹ nhàng lắc đầu:
- Mỗi lần nhìn thấy ngươi, luôn mang tới cho ta một đống phiền toái, bắt
đầu từ mười lăm năm trước, duyên phận của hai chúng ta thật sự sâu sắc….
Bất kể trước đó hắn nghiến răng nghiến lợi với Lý Ngôn Khánh như thế nào,
thậm chí còn gọi y là “Lý tặc”, nhưng khi thật sự nhìn thấy Lý Ngôn
Khánh, căm hận trong lòng Mạch Tử Trọng thoáng cái biến mất. Nghe thấy
thanh âm giống như nỉ non của Lý Ngôn Khánh, Mạch Tử Trọng liền lộ ra
một nụ cười đắng chát.
- Lý phủ quân, từ khi ta quen ngươi, vì sao mỗi lần nhìn thấy ngươi, ta đều rơi vào thế hạ phong?
Lần đầu tiên gặp Lý Ngôn Khánh là vì Bùi Thúy Vân. Kết quả thì sao, sau khi đả kích đại bại, bản thân phải lưu lạc rời khỏi Lạc Dương.
Lần
thứ hai gặp Lý Ngôn Khánh, chính là ở Cao Ly, khi đó Mạch Tử Trọng biến
thành kẻ tù đày dưới bậc, còn Lý Ngôn Khánh lại trở thành ân nhân cứu
mạng hắn. Sau này Lý Ngôn Khánh trở thành Hắc Thạch phủ Ưng Dương Lang
Tương, Mạch Tử Trọng trở thành trợ thủ của hắn, độc thủ Cửu Sơn trại,
lại trúng gian kế của Lý Mật, thậm chí làm hại Lý Ngôn Khánh thiếu chút
nữa đánh mất Hắc Thạch Quan…Tính ra, lần nào Mạch Tử Trọng nhìn thấy Lý
Ngôn Khánh, tựa hồ cũng không xuôi chèo mát mái. Lý Ngôn Khánh mỉm cười, nhìn Mạch Tử Trọng, sau một hồi trầm giọng nói:
- Mạch Tử, buông binh khí đi.
Chúng ta đã quen biết hơn mười năm, coi như là bằng hữu cũ…Đồng chí ngày xưa, bây giờ đối đầu với nhau, thực sự không phải tâm nguyện của ta. Cho dù
ngươi không thương tiếc bản thân, cũng phải yêu thương vợ con mình.
Nhưng ngươi cũng thật là, tại sao lại đặt tên cho con mình là Mạch Đương Lao, ngươi thật đúng là. . .
Lý Ngôn Khánh không nói đạo lý gì lớn lao, trên thực tế, hắn cũng biết rõ, Mạch Tử Trọng đã hết hi vọng.
Cả nhà hắn vô cùng trung thành với nhà Tùy, không thể dễ dàng đầu hàng.
Nếu bức bách quá đáng, ngược lại sẽ làm hai người bọn họ bất hòa. Những
lời này thoạt nhìn như lời trêu chọc ôn hòa, nhưng lại rất hiệu quả. Chí ít khi Lý Ngôn Khánh nhắc tới nhi tử của Mạch Tử Trọng, một chút địch ý còn sót lại trong lòng Mạch Tử Trọng tựa hồ cũng biến mất
- Mạch Đương Lao thì sao chứ?
- Không sao cả, chỉ là cái tên này thật sự... Thật sự...
Lý Ngôn Khánh không biết nên trả lời như thế nào, lần đầu tiên hắn nghe
thấy cái tên Mạch Đương Lao, thiếu chút nữa cười đến phát điên, tên gia
hỏa này rõ ràng là cướp quyền đặt tên của thúc thúc người ta. Mạch Tử
Trọng cau mày.
- Thật sự là thế nào?
Lý Ngôn Khánh cười hắc hắc, nụ cười này có chút không thu lại được. Hắn cười nghiêng ngả trên lưng ngựa, một hồi lâu mới nói:
- Cái tên này rất cực phẩm.
Nụ cười này của hắn khiến quân sĩ hai bên bất giác cũng thư giãn. Còn Mạch Tử Trọng thì giống như một con ngỗng ngốc, nghĩ thế nào cũng không
thông, cái tên Mạch Đương Lao rất hay, Lý Ngôn Khánh hắn cười cái gì
chứ?
- Được rồi, chuyện này để sau hãy nói.
Lý Ngôn Khánh cười một hồi, cuối cùng cũng dừng lại.
- Mạch Tử, ta bề bộn nhiều việc, không có thời gian nhiều lời với ngươi,
buông binh khí, theo ta quay về Tuyên Hoá. Nếu ngươi muốn giúp ta, hãy
giúp ta một tay; không muốn giúp ta, thì ở trong nhà hưởng thụ niềm vui
gia đình.
Phượng Nhi và Tiểu Mạch Tử đang ở nhà chờ ngươi…Tình
hình lúc này, ta không nói nhiều nữa, ngươi là người thông minh, chắc
hẳn nhìn ra được mánh khóe. Mạch gia một nhà trung liệt, ta không hy
vọng đến lượt ngươi lại bị cắt đoạn huyết mạch, nghe lời ta, theo ta trở về. Đại cục thiên hạ, không phải chỉ dựa vào mình ngươi là có thể vãn
hồi. Nếu sau này ngươi thật sự không muốn lưu lại, đợi chiến sự Giang Tả có kết quả, ta sẽ đưa cả nhà ngươi đi…Mạch Tử, nếu ngươi tin ta, hãy
nghe lời ta, ta tuyệt đối không làm khó cho ngươi.
Chỉ mấy câu nói lại làm cho Mạch Tử Trọng im ắng hoàn toàn, hắn lẳng lặng nhìn Lý Ngôn Khánh, một lát sau nói:
- Tại sao ngươi phải bảo vệ Lý Đường?
- Cha ta là Lý Hiếu Cơ, ngươi nói ta có nên bảo vệ Lý Đường hay không ?
Mạch Tử Trọng không phản bác được, sau một lúc lâu lại nói: