Trước kia là huyện lệnh Củng huyện, nhưng muốn được Tiết Thu tán thành
không phải là một chuyện dễ dàng, Sài Hiếu Hòa đúng là có tài hoa nhưng
không tiếp xúc thì làm sao có thể biết được tài hoa củ hắn? Cho nên Ngôn Khánh để cho Tiết Thu cùng với Sài Hiếu Hòa tiếp xúc với nhau tuyệt đối là một chuyện bổ ích, Sài Hiếu Hòa biểu thị cho hiện tại của Lý Ngôn
Khánh mà Tiết Thu là biểu thị cho tương lai Ngôn Khánh không muốn giữa
hai người này xuất hiện mâu thuẫn với nhau.
Lý Ngôn Khánh hỏi thăm chuyện luyện binh một thoáng trong đó mạnh mẽ hỏi thăm hai người La Sĩ Tín và Diêu Ý.
Về phần nguyên nhân Ngôn Khánh rất coi trọng Bát phong trận.
Kỳ thật bát phong trận là đơn giản hóa bát trận đồ mà Gia Cát Lượng từng dùng.
Tuy nhiên sau khi Gia Cát Lượng chết đã sớm thất truyền, Trương Tu Đà cũng
căn cứ vào sự lưu truyền mà sáng chế ra Bát phong trận, uy lực của nó dĩ nhiên không sánh được với bát trận đồ của Gia Cát lượng tuy nhiên
Trương Tu Đà trước khi chết đã suy nghĩ suy diễn sau đó lại để cho La Sĩ Tín chuyển giao Bát Phong trận này cho Tần Quỳnh, nhưng La Sĩ Tín giảng giải cho Tần Quỳnh chưa lâu thì Tần Quỳnh đã hàng Lý Mật trở mặt thành
thù với La Sĩ Tín.
Kể từ đó La Sĩ Tín dĩ nhiên không có khả năng đem trận đồ giao cho Lý Mật.
Hắc Thạch quan sau khi đại thắng, La Sĩ Tín cởi bỏ khúc mắc đem Bát phong trận đồ giao cho Lý Ngôn Khánh.
Ngôn Khánh sao hiểu được trận đồ này, tuy nhiên Diêu Ý xuất thân tướng môn học thức không tầm thường.
Nhìn thấy bát phong trận đồ này hắn liền sinh ra ý niệm.
Cho nên Lý Ngôn Khánh để cho Diêu Ý và La Sĩ Tín cùng nhau chuẩn bị diễn luyện bát trận đồ này.
Bát trận đồ tuy nói không thể khôi phục hoàn toàn như cũ nhưng uy lực của Bát phong trận đã thêm cường đại.
Diêu Ý đem thành quả của hắn và La Sĩ Tín báo cáo hoàn tất.
Lý Ngôn Khánh cao hứng vô cùng bởi vì trong lòng hắn đối với trận đồ kia vô cùng hiếu kỳ.
Đúng lúc này bên ngoài truyền tới một tràng ồn ào.
Hùng Khoát Hải cùng với Hám Lăng mang theo một đội quân đi vào đại đường.
- Công tử, thám mã Hắc Thạch quan có chiến báo khẩn cấp.
Lý Ngôn Khánh khẽ giật mình, tay vịn trường án mà đứng dậy:
- Hắc Thạch quan có chuyện gì?
- Khởi bẩm tướn quân Vương Thế Sung tại tối hôm qua đã cướp lấy Dương thành huyện?
- Sao?
Cũng không biết tại sao phản quân ở Dương thành huyện vào chạng vạng tối hôm qua đã lùi bước.
Vương Thế Sung mệnh cho thứ tử của hắn là Vương Huyền Thứ trấn Dương thành
huyện, kỳ binh chủ lực thì vượt qua Cửu Sơn hôm nay đi vào hướng nào
không rõ.
Lý Ngôn Khánh nghe được thì lông mày nhăn lại.
Hắn trầm ngâm một lát rồi đưa mắt nhìn về phía mọi người:
- Chư công có biết hành động lần này của Vương Thế Sung rốt cuộc là sao không?
Trấn thủ Dương thành là Tần Quỳnh đã thân kinh bách chiến.
Cho dù Ngôn Khánh từng đại thắng Tần Quỳnh cũng là bởi vì phục kích mà
thắng nếu như chính diện đối mặt thì Tần Quỳnh triển khai Bát Phong
doanh Ngôn Khánh cho dù nắm được chiến thắng cũng phải trả một cái giá
thảm trọng, vậy thì tại sao Vương Thế Sung lại có thể chiến thắng Tần
Thúc Bảo?
Trước đây Vương Thế Sung liên tục chiến bại, về sau có thắng có bại.
Cũng không phải Lý Ngôn Khánh xem thường Vương Thế Sung.
Nhưng mà Vương Thế Sung tập trung lực lượng Dương thành lại không có viện
quân cũng không có khả năng Vương Thế Sung chiến thắng Tần Thúc Bảo. Vấn đề là Vương Thế Sung mấy ngày trước thu binh nghỉ ngơi hồi phục tại sao đột nhiên lại tiến tới đoạt được Dương thành huyện? Đáp án chỉ có một
Vương Thế Sung đã dùng kế, nhưng mà dùng kế gì mà khiến cho Tần Quỳnh dễ dàng trúng như vậy? Nên nhớ ở trong Dương thành huyện còn có Ngụy Chinh Ngụy Huyền Thành, cũng không phả là người vô dụng.
Nhớ năm đó ở
biến Huyền Vũ môn, Ngụy Chinh từng là chủ mưu của Lý Kiến Thành, cũng
nói thẳng muốn Lý Kiến Thành tiên hạ thủ vi cường.
Từ góc độ này cho thấy Ngụy Chinh là một người nhìn rõ thời cuộc, tính tình quả quyết.
Có một người như vậy phụ tá Tần Quỳnh, Vương Thế Sung dễ dàng lấy được Dương thành huyện sao?
Nếu như Vương Thế Sung có bổn sự nà thì đã không xuất hiện trận thảm bại ở Thạch Tử Hà.
Hắn dùng phương pháp gì mà thắng lợi, đây là nghi vấn thứ nhất của Lý Ngôn
Khánh, thứ hai theo thám mã báo cáo, sau khi Dương thành huyện thảm bại, cũng không lui về phía Trịnh huyện, nếu như Tần Quỳnh mắc lừa thì Dương thành huyện sau ki thất thủ đáng lẽ lui về Trịnh huyện mới đúng, khi đó liên hợp với Hỏa doanh của Trình Giảo Kim chưa hẳn đã không đoạt lại
được Dương thành.
Hết lần này tới lần khác, phản quân bị bại lại hướng về phía Giang Đô.
Đây không phải là muốn chết sao?
Về phần nghi vấn thứ ba chính là Vương Thế Sung hiện tại ở nơi nào?
Hắn sau khi dẫn binh qua Cửu sơn thì đột nhiên biến mất, hành tung không rõ.
Chữ "hành tung không rõ" này khiến cho Lý Ngôn Khánh chịu áp lực cực lớn.
Chẳng lẽ là Vương Thế Sung thừa cơ công phá Hắc Thạch quan? Chuyện này xem ra không có khả năng, trước kia có lẽ Vương Thế Sung có đảm lược này, khi
đó Lý Ngôn Khánh chỉ là Ưng Dương Lang Tướng nếu Vương Thế Sung đánh Hắc Thạch quan thì dù sao Vương Thế Sung cũng là thượng quan của hắn, phẩm
trật lưu thủ Lạc Dương là tứ phẩm, cưỡng ép thông qua cũng thông tình
đoạt lý.
Nhưng bây giờ thì sao?
Lý Ngôn Khánh là Hà Nam Thảo Bộ Đại Sứ, phẩm trật là tam phẩm.
So với Vương Thế Sung thì cao hơn hai phẩm trật, nếu như Vương Thế Sung
muốn đánh Hắc Thạch quan thì Lý Ngôn Khánh giết hắn cũng là chuyện dễ
dàng.
Vương Thế Sung một chiêu hành tung không rõ khiến cho Lý Ngôn Khánh đau đầu.
Hắn lập tức lệnh cho Đỗ Như Hối, Vương Phục Bảo hai người đi suốt đêm mạo
hiểm mưa gió chạy về Hắc Thạch quan quan sát tình huống cụ thể.
Đồng thời Lý Ngôn Khánh hạ lệnh cho Trưởng Tôn Vô Kỵ và Tô Bao trở về Củng
huyện, chuẩn bị chiến sự cho Hắc Thạch quan, tùy thời ủng hộ.
- Lý lang quân đệ muốn đi Hắc Thạch quan.
Lý Ngôn Khánh cau mày nhìn Lý Đạo Huyền:
- Ngày mai ngươi còn có bài học, bây giờ ngươi phải lập tức trở về Củng huyện mới đúng.
- Nhưng mà đệ muốn đi Hắc Thạch quan.
Vẻ mặt cầu khẩn của Lý Đạo Huyền khiến cho người khác khó có thể cự tuyệt.
Đỗ Như Hối đột nhiên mở miệng:
- Lý lang quân đã muốn tới Hắc Thạch quan xem ra cũng là chuyện tốt, Lý
lang quân học hành không kém, hôm nay chỉ thiếu một chút lịch lãm mà
thôi, không bằng tiến về phía Hắc Thạch quan, tuy nhiên Lý lang quân
phải nghe theo điều khiển của ta, phải biết rằng quân pháp vô cùng
nghiêm minh, mười bảy cấm luận năm mươi bốn trảm, nếu như xúc phạm một
điều thì cho dù chúa công cầu tình cũng không hữu dụng.