Chủ ý của Sài Hiếu Hòa rất đơn giản, lợi dụng tất cả để cho Từ Thế Tích đi ra ngoài.
Từ Cái làm sao không biết tộc nhân Từ thị bị Hác Hiếu Đức tàn sát.
Kỳ thật hắn đã nhận được tin tức này một năm về trước.
Tuy nhiên những tộc nhân chết đi kia không có quá nhiều kết giao với Từ
Cái, hắn cũng không xuất đầu. Về sau Hác Hiếu Đức quy về Ngõa Cương cũng cho Sài Hiếu Hòa một cơ hội, mong Từ Cái thỉnh tấu Dương Khánh, thỉnh
cầu xuất binh tru diệt Hác Hiếu Đức, Từ Thế Tích cũng thừa cơ xuất binh
chém giết ra khỏi Huỳnh Dương quận.
Sài Hiếu Hòa biết rõ, Nguỵ
Đức Thâm trung trực không phải là giả, hắn đối với dân chúng vô cùng tận lực, vừa vặn ở Hà Bắc Đậu Kiến Đức đang tiến binh công kích cần phải có tinh binh hãn tướng giúp đỡ, Từ Thế Tích lúc này xuất hiện Nguỵ Đức
Thâm há có thể buông tha cho người này? Đừng nhìn Dương Khánh là dòng họ hoàng thất nhưng lực ảnh hưởng trên triều đình chưa chắc đã qua được
Nguỵ Đức Thâm.
Cho nên Từ Thế Tích thuận lý thành chương đứng
vững chân ở Cấp quận, Lý Ngôn Khánh thì hóa giải độc kế của Dương Khánh, đồng thời ở ẩn mở rộng địa bàn tới phía bắc Hoàng Hà, khống chê Cấp
quận, tùy thời có thể vượt sông đánh Ngõa Cương, tạo thành uy hiếp với
Lý Mật.
Một mũi tên trung ba con chim, khiến cho Ngôn Khánh lau mắt mà nhìn Sài Hiếu Hòa.
Ở phía dưới Sài Hiếu Hòa theo thứ tự là Đỗ Như Hối, Tiết Thu, Trưởng Tôn Vô Kỵ và Tổ Thọ.
Mà đối diện bọn họ là một dãy võ tướng, xếp thứ nhất là Tô Bao, luận hệ
thống võ tướng thì người ngồi trên ghế kia phải là Hùng Khoát Hải, nhưng Hùng Khoát Hải, Hám Lăng, Trịnh Đại Bưu ba người không ở đây, bọn họ
đang ở bên ngoài dò xét.
Tô Bao già nhất hơn nữa đối với dùng binh có phương pháp.
Ở phía dưới hắn là Diêu Ý, sau đó là Lưu Hắc Các, La Sĩ Tín, Vương Phục
Bảo, mà sau Vương Phục Bảo là Vũ Sĩ Ược cùng Lý Đạo Huyền. Lai lịch chân chính của Vũ Sĩ Ược không nhiều người biết rõ nhưng Lý Ngôn Khánh đã
đem Đường Nhân thương hộ giao cho hắn thì cho thấy lai lịch của hắn
không hề kém.
Trưởng Tôn Vô Kỵ nói:
- Chúa công, hộ tịch ở Củng huyện đã nhập xong hoàn tất.
- Tuy nhiên lại có rất nhiều lưu dân tiến vào, trong nhất thời không
thống kê được cho nên chỉ có thể dùng con số đại khái mà tính toán, lưu
dân ở Củng huyện lúc này ước chừng hai vạn người mà Củng huyện có hai
vạn bốn nghìn hộ, chung quy 14 vạn bảy trăm tám mươi sáu người, trong đó huyện thành Củng huyện ước chừng chín vạn người, Củng huyện bản địa có
tám nghìn hộ.
Mười một làng bảy ổ thì tụ tập năm vạn bảy nghìn người, chiếm sáu nghìn hộ, còn lại là người từ bên ngoài tới.
- Được đem số lẻ xóa đi còn 14 vạn người.
- Cộng thêm lưu dân, Củng huyện hiện tại nhân khẩu đã vượt qua 15 vạn,
dựa theo tỷ lệ tính toán thì trước mắt chúng ta khống chế sáu huyện
thành, nhân khẩu đã gần trăm vạn.
- Sài công hiện tại kho lương Củng huyện còn bao nhiêu lương thực?
- Năm nay mùa màng tươi tốt, kho lương đủ để cho lưu dân ấm no, mong chúa công không cần phải lo lắng.
- Chúng ta vẫn nên cẩn thận một phen, Sĩ Tín, ngươi mau chóng tới Lạc
Dương mua một vạn thạch lương thực Đỗ Như Hối gần đây ta nghe nói nạn
trộm cướp ở Nam Dương rất nghiêm trọng phải không?
Sài Hiếu Hòa và Đỗ Như Hối nhìn nhau Đỗ Như Hối đứng lên nói:
- Chúa công, Nam Dương quận không ngừng xuất hiện trộm cướp.
Từ tháng chín khi Tam Lăng giáo úy Đổng Cảnh Trân khởi binh tạo phản,
huyện lênh La huyện Tiêu Tiển tự xưng là lương vương, Nam Dương Tích
Dương, Hoài An, Thượng Lạc tất cả các quận đều rung chuyển có không ít
đạo phỉ bộc phát, xuất hiện rất nhiều nghịch tặc, làm loạn khắp nơi, mặc dù tất cả các quận đều kiệt lực dẹp yên nhưng mà lực lượng vô cùng bạc
nhược, bọn họ tuy cầu cứu Lạc Dương nhưng Lạc Dương cũng bất lực.
Lý Ngôn Khánh nghe được thì nhăn mày lại.
Đạo phỉ bộc phát sẽ khiến cho lưu dân xuất hiện.
Mà lưu dân tụ tập sẽ mang tới tai họa ngầm.
- Toánh Xuyên, Tương thành hiện tại tình hình thế nào?
- Cũng không an bình cho lắm, nghe nói đã có đạo phỉ tiến vào Toánh Xuyên tuy nhiên trước mắt bọn họ từng người tự chiến không có quy củ gì cho
nên tranh đấu cực kỳ lợi hại.
- Đợi đến lúc lực lượng bọn họ đủ lớn sẽ cùng với quan quân chính diện đối kháng, công thành đoạt đất.
- Chư công Huỳnh Dương quận hiện tại áp lực đã trầm trọng đúng là vô lực
gia tăng gánh nặng ta cần yên bình Toánh Xuyên Tương thành trong một
thời gian ngắn, không biết chư công có diệu kế gì?
Tiết Thu nhắm mắt lại sau đó hồi đáp:
- Nếu như chỉ tạm thời ngăn chặn giặc cỏ ở Toánh Xuyên Dương thành thì ta có một chủ ý:
- Toánh Xuyên bốn phía giao chiến, đạo phỉ bùng phát chúa công ra trấn
Huỳnh Dương quận khiến cho bọn họ thu liễm lại, nhưng hiện tại Huỳnh
Dương quận có Lý Mật làm loạn, Vương Thế Sung nhìn chằm chằm, muốn yên
tĩnh chỉ sợ không dễ dàng, nhưng nếu chúa công âm thầm giúp đỡ một số
đạo phỉ, dùng bạo chống bạo thì có thể ổn định lưỡng quận.
Sài Hiếu Hòa khẽ vê râu, từ trong lòng lấy ra danh sách:
- Trong tay ta là một bản danh sách các lộ đạo phỉ ở Toánh Xuyên và Dương thành nhị quận.
- Chúa công căn cứ vào danh sách này có thể ổn định lưỡng quận, về phần điều động người nào thì chúa công hãy quyết định.
Tiết Thu kinh ngạc nhìn về phía Sài Hiếu Hòa, trong mắt toát ra một vẻ khiếp sợ.
Xem ra Sài Hiếu Hòa đã sớm nghĩ tới chiêu số dùng người chế người này, mà chính mình vừa vặn cung cấp cơ hội.
Đối với vị trí ngồi của Sài Hiếu Hòa, Tiết Thu không chịu phục cho lắm.
Nhưng hiện tại xem ra Sài Hiếu Hòa có thể ngồi ở ghế đó cũng không phải là không có nguyên nhân.
Lý Ngôn Khánh tiếp nhận danh sách, nhanh như gió mà đảo qua.
Trên danh sách này có những danh tự rất lạ lẫm, Lý Ngôn Khánh cũng không suy nghĩ quá nhiều, bảo Lý Thuần Phong giao cho Tiết Thu.
- Tìm cách tuyển ra hai đến ba người, trình báo lại cho ta, nếu như có gì nghi vấn thì có thể cùng với Sài công bàn luận.
Ngôn Khánh là người nào?
Sao hắn không nhìn ra tâm tư của Tiết Thu?
Cho nên hắn giao nhiệm vụ cho Tiết Thu nhưng Tiết Thu cần phải hợp tác với
Sài Hiếu Hòa, hợp tác này cũng khiến cho hai người quen thuộc với nhau
hơn, Ngôn Khánh đương nhiên cũng minh bạch, Tiết Thu thân là con của
Tiết Đạo Hành đại nho đương thời.
Đối với xuất thân từ thế trụ Tiết Thu sẽ có một ngạo khí từ nhỏ, không dễ dàng chịu phục người khác.