Buổi chiều khi quay về đại doanh, sắc mặt Hàn Tín vô cùng khó coi.
Suốt một buổi sáng, quân Tề, quân Hoài Nam tìm mọi cách khiêu khích trước đại doanh quân Sở, chửi bậy bừa bãi, thậm chí còn phái rất nhiều sĩ tốt cởi áo giáp ra trước doanh quân Sở, ngang nhiên nghỉ ngơi, có thể nói là tận hết sức để làm nhục, nhưng quân Sở vẫn rụt đầu không ra ngoài, ngoại trừ ở trên viên môn có treo một tấm bảng gỗ, còn lại là không tỏ thái độ gì cả.
Miễn chiến bài? Không ngờ Tất Thư và quân Sở lại treo Miễn chiến bài?
Chẳng lẽ Tất Thư đã biết mìn nhiều nhất cũng chỉ còn sống được sáu tháng nữa? Tuy nhiên rất nhanh Hàn Tín phủ định suy đoán của mình. Tất Thư không phải thần tiên, tuyệt đối không thể đoán biết được chuyện này, vậy thì giải thích duy nhất là, quân Sở đã phát hiện sự thật quân Tề, quân Hoài Nam thiếu lương thực, cho nên chuẩn bị cùng liên quân đánh trận tiêu hao.
Đánh trận tiêu hao, cuối cùng không chống đỡ khẳng định là liên quân.
Nghĩ đến đây, Hàn Tín không kìm nổi khẽ thở dài, nếu kết quả trận chiến Phù Ly có thể xoay chuyển được thì tốt biết bao? Kể từ đó, không chỉ có vấn đề thiếu lương thực của quân Tề được giải quyết dễ dàng, quân Sở cũng sẽ bì lương thảo không nhiều mà lâm vào thế bị động, đến lúc đó, sẽ là quân Sở nóng lóng khiêu chiến chứ không phải quân Tề, quân Hoài Nam.
Đang lúc suy nghĩ, Hàn Tín đã bước vào lều lớn Tề vương.
Đám người Anh Bố, Hàn Hạp, Triệu Viêm, Khoái Triệt, Tiết Âu lần lượt đi theo vào, lại tự phân chia vị trí hai bên mà ngồi xuống. Tuy rằng Anh Bố cũng đứng hàng Chư Hầu vương, địa vị ngang với Hàn Tín, nhưng ông ta thật sự cũng không dám cùng ngồi cùng ăn với Hàn Tín, giống như Hàn Tín ở trước mặt Lưu Bang cũng chưa từng có tư cách cùng ngồi cùng ăn, giữa Chư Hầu vương cũng có phân biệt cao thấp.
Anh Bố vào chiếu, chắp tay với Hàn Tín, lo lắng nói:
- Tề vương, xem ra thằng nhãi Tất Thư đã dự tính đánh trận chiến tiêu hao với chúng ta, thật là khéo mà.
Vẻ mặt đám người Hàn Hạp, Triệu Viêm, Khoái Triệt ngồi bên cũng đầy nghiêm trọng.
Liên quân quả thật đã tiêu hao sắp không nổi nữa, từ ba năm trước đây bị kỵ quân Hạng Trang đã cướp sạch, nước Tề đã bị tổn hại nghiêm trọng, trước khi đại quân xuất chính, Hàn Hạp cũng đem hết khả năng cũng chỉ thu thập được hơn hơn tháng quân Lương, tình hình nước Hoài Nam cũng không khá hơn chút nào. Mấy năm nay Anh Bố tin vào đám nịnh thần Phì Thù, Mã Nghiệp, Trương Mãi, trong nước dân chúng sớm đã lầm than, trộm cướp hoành hành.
Nếu không nhanh chóng nghĩ cách, nhiều nhất là qua nửa tháng nữa, liên quân đã cạn lương thực.
Tiết Âu bỗng ngồi dậy quỳ xuống, chủ động xin đi giết giặc với Hàn Tín:
- Đại vương, thần tình nguyện dẫn một đội tinh binh qua sông xâm nhập Giang Đông, một mặt tập kích quấy rối đất Sở, một mặt gom góp quân lương để giải quyết việc khẩn cấp cho liên quân.
Tiết Âu là muốn làm theo Bành Việt để đi quấy nhiễu Sở. Năm xưa Tiết Âu cũng định mượn việc này để thoát khỏi Hàn Tín, tự lập làm vương.
Trong lòng Anh Bố lập tức khẽ động, việc này cũng được coi là biện pháp tốt.
Năm xưa Sở Hán đại chiến tại Huỳnh Dương, Lưu Bang vì mất lương thực tại Ngao Thương, nên không thể tiếp tục đánh được nữa, đối với việc Bành Việt dẫn quân xâm nhập đất Sở, tùy tiện giết người cướp của, đã kiềm chế được binh lực quân Sở, đồng thời làm suy yếu thực lực của nước Sở, còn cấp lại cho Lưu Bang nhu cầu quân lương cấp bách, có số quân lương này, quân Hán mới có thể ở Huỳnh Dương chuyển bại thành thắng.
Hàn Tín lại lạnh lùng lắc đầu, Bành Việt quấy nhiễu Sở có hiệu quả, là bởi vì Bành Việt có bản lĩnh, dưới tay có Lưu Khấu và đội quân Hổ Lang, Tiết Âu có thể sánh với Bành Việt sao? Cái khác không nói, chỉ riêng dưới trướng của Tất Thư ngoài Ngu Tử Kỳ, Tử Xa Sư còn có Tây Khất Liệt, khả năng lĩnh binh chưa chắc đã dưới Tiết Âu.
Lúc này quân thám bảo hai quân đã trải rộng toàn bộ Hoài Nam, nhất cử nhất động của liên quân đều nằm dưới sự giám sát của quân Sở, một khi Tiết Âu dẫn binh quấy nhiễu Giang Đông, chắc chắn Tất Thư sẽ phái đại tướng lĩnh binh đi chặn giết, mà đối với việc Tây Khất Liệt, Tử Xa Sư, Ngu Tử Kỳ thậm chí Tấn Tương Hổ Bí Quân chặn giết, Tiết Âu có khả năng thắng không?
Mấu chốt nhất chính là, Ô Giang còn có thủy quân của Chung Ly Muội, ngay cả nếu Hàn Tín đích thân đã đại quân tới đó, chưa chắc đã có thể qua sông Ô Giang, huống chi đội quân Tiết Âu chỉ là một đội quân yểm trợ? Cho nên nói, để Tiết Âu đi tập kích quấy rối Giang Đông, ngoại trừ tiến thêm một bước làm suy yếu binh lực quân Tề, còn ngoài ra không có hiệu quả gì nữa.
Vẻ mặt Tiết Âu có chút ngượng ngập, còn tưởng rằng Hàn Tín đã đoán được tâm tư của y.
Triệu Viêm cũng nói:
- Lúc này ưu thế binh lực của liên quân với quân Sở tuy chưa bộc lộ rõ ràng, nhưng về trang bị huấn luyện thì liên quân không thể bằng, nếu chia binh, hậu quả đặc biệt khó đoán trước được.
Dừng lại một chút, Triệu Viêm lại nói:
- Trong lúc này tốt nhất là làm tốt hai việc cần chuẩn bị, thứ nhất là trong nước khẩn trương trưng thu lương thực, để đáp ứng nhu cầu bất cứ nào, mặt khác tạo ra quân giới, chuẩn bị cường công đại doanh quân Sở.
Hàn Tín hài lòng vuốt râu, nói:
- Tử Căng nói rất có ly, hai việc này để ngươi toàn quyền phụ trách.
- Vâng!
Triệu Viêm vội ngồi dậy quỳ xuống, cung kính đáp lời, nhưng trong lòng lại thầm oán thán, quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy trên mặt Hàn Hạp đầy vẻ khó chịu.
***
Chiến trường Hoài Nam tạm thời lắng xuống, chiến trường Kinh Tương thì vẫn gợn sóng như cũ.
Từ lúc hai quân Sở Hán vừa gặp nhau ngày đầu tiên đã bạo phát trận đấu tướng trước trận rất mãnh liệt, từ đó về sai hai quân không hẹn mà cũng lựa chọn sự trầm mặc. Quân Hán đóng quân tại thành tây huyện Đặng, còn quân Sở thì tạm thời xây dựng cơ sở tại bờ bắc sông Miện Thủy, hai quân cách nhau chưa tới mười dặm, thậm chí ngay cả mỗi buổi sáng tiếng thao luyện nghe rất rõ ràng.
Hai quân Sở Hán án binh bất động, nhưng không có nghĩa là toàn bộ chiến trường sóng yên biển lặng.
Trên thực tế lại ngược lại, từ sau khi hai quân ở huyện Đặng hình thành thế giằng co, thám báo song phương trong phạm vi trăm dặm triển khai liều chết chém giết nhau, bất kể là ban ngày hay là đêm tối, chỉ cần bắt gặp thám báo du kỵ của đối phương là lập tức không ngừng giết nhau, nếu đối phương không chết toàn bộ, thì sẽ tuyệt đối không ngừng chiến.
Đối với việc thám báo kỵ binh liều chết chém giết nhau, Lưu Bang, Hạng Trang cũng không biết, bởi vì bất kể là quân Sở hay là quân Hán, binh lực song phương đều từ bốn trăm ngàn kỵ binh trở lên, chỉ là mấy trăm thám báo du kỵ bị thương vong, tướng quân thám báo song phương căn bản sẽ không kinh động Hạng Trang hay là Lưu Bang.
***
Bạch Mâu là người huyện Sơn Âm quận Hội Kê, được chọn làm Phủ Binh đã năm năm.
Ba năm trước, Bạch Mâu được chọn làm kỵ quân, trong hệ thống quân đội nước Sở, địa vị cấm quân rõ ràng là cao hơn phủ binh, mà trong phủ binh, địa vị kỵ binh là cao nhất, Bạch Mâu đến nay vẫn còn nhớ rất rõ gã đã được trải qua việc lựa chọn nhập vào kỵ binh như nào, trải qua suốt ba năm huấn luyện gian khổ, Bạch Mâu đã trở thành một kỵ binh ưu tú.
Bởi vì kỹ thuật cưỡi ngựa xuất sắ, Bạch Mâu trước khi xuất chinh đã được đề bạt làm Thập Trưởng.
Lúc này, Bạch Mâu đang mang theo thủ hạ của mình là chính kỵ binh đi đến cánh đồng mênh mông.
Trăng khuyết như câu, ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng rơi trên gò đất, chiếu cảnh vật hiện lên mờ mờ. Bạch Mâu vận đủ thị lực mới có thể nhìn kỹ được bốn phía, tai cẩn thận lắng nghe trong đêm truyền đến tiếng động rất nhỏ. Bạch Mâu biết rõ, bốn phía trong đêm đều ẩn giấu sát khi vô tận, chỉ hơi khinh suất chút thôi là tiểu đội thám báo của gã sẽ bị giết sạch.
Đột nhiên giữa lúc đó, Bạch Mâu nghe được những âm thanh kỳ lạ vang lên, những âm thanh này rất khẽ, không để ý thì sẽ cho rằng đó là tạp âm trong đêm, nhưng Bạch Mâu dựa vào thính lực nhạy bén mà thấy rõ đó chính là vó ngựa giẫm lên trên cỏ, tuy rằng rất khẽ những nhất định là tiếng vó ngựa!
Gần đây chỉ có một đội quân thám báo của bọn họ, cho nên đang tới chắc chắn là thám báo quân Hán.
Bạch Mâu giơ tay lên, làm động tác ra hiệu, chín kỵ binh phía sau liền âm thầm tản ra, dựa vào phương hướng ngón tay ra hiệu của Bạch Mâu hình thành một hình dẻ quạt, chỉ một thoáng, mười nhánh tiễn Lang Nha đã cài cung, lạnh lẽo nhắm về phía gò đất thấp bé phía trước, tiếng vang lờ mờ vang lên kia đang tới gần từ mặt sau gò đất.
Một lát sau, một đội kỵ binh từ sau gò đất từ từ xông ra, không chút do dự gì, Bạch Mâu buông dây cung, chỉ nghe vút một tiếng, một kỵ binh đi trước kêu thảm một tiếng ngã nhào từ trên ngựa xuống, những kỵ binh khác thì gần như cùng lúc chín kỵ binh theo hình quạt đã buông dây cung bắn về phía gò đất, lại có hai kỵ binh kêu thảm ngã xuống ngựa.
- Nước Sở chết tiệt, liều mạng với bọn chúng!
Thám báo quân Hám chợt gặp phục kích, đã bị tổn thất ba kỵ binh rồi, nhưng sau bảy kỵ binh còn lại không lùi bướ, ngược lại giơ kiếm 2 lưỡi lên cao xung phong liều chết hướng về phía nhóm Bạch Mâu, dưới ánh trăng trong trẻo lạnh lùng chiếu lên thanh kiếm 2 lưỡi thoáng chốc phản xạ ra luồng hàn băng lạnh lẽo. Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
Bạch Mâu đứng im, lại bắn ra hai tiễn, lại có hai kỵ binh quân Hán ngã xuống ngựa.
Sau đó Bạch Mâu mới rút hoàn thủ đao ra, thúc ngựa xông về phía năm kỵ binh thám báo quân Hán còn lại, gần như là cùng lúc, chín kỵ binh quân Sở bày trận hình quạt cũng nhanh chóng xông tới.
Cuộc giằng co chém giết mãnh liệt không đến nửa khắc thì kết thục, trong năm kỵ binh quân Hán còn lại thì có hai kỵ binh bị Bạch Mâu chém xuống ngựa, còn hai kỵ binh khác bị chín kỵ binh quân Sở vây quanh, loạn đao chém chết, một kỵ binh còn lại có ý đồ chạy trốn, lại bị Bạch Mâu dùng tiễn bắn chết. Đến lúc này, tiểu đội thám báo quân Hán bị giết sạch, tiểu đội Bạch Mâu chỉ có hai người bị thương nhẹ.
Bạch Mâu cắt lấy sáu thủ cấp treo trên cổ ngựa, lập tức gây ra những ánh mắt phẫn nộ của chín kỵ binh.
- Các ngươi đừng dùng ánh mắt này nhìn ta, ai bảo các ngươi chân tay quá chậm? Lão tử cũng không có ý định đoạt chiến công.
Đón nhận những ánh mắt ngưỡng mộ của chín kỵ binh, Bạch Mâu kêu lên trầm đục:
- Có thời gian ngưỡng mộ người khác, không bằng nhanh chóng đi tuần tra bốn phía, may mắn thì có thể gặp được đội thám báo quân Hán khác đấy.
Dứt lời, Bạch Mâu khẽ ghìm đầu ngựa, phóng ngựa lao lên trên gò đất.
***
Chu Quan Phu bước vào lều lớn của Lã Đài, Lã Đài đang ăn điểm tâm sáng.
Thấy bộ dạng nổi giận đùng đùng của Chu Quan Phu, Lã Đài kinh ngạc:
- Thắng Chi, ngươi sao vậy?
Chu Quan Phu đặt mông ngồi xuống chiếu đối diện với Lã Đài, tiện tay cầm bình rượu trắng đặt trên bàn uống ừng ực hai ngụm lớn, sau đó mới lau miệng, tức giận nói:
- Đêm qua phái tiểu đội gồm năm mươi thám báo đi tuần tra, thì có chín người không trở về, xem ra là đã bị đội thám báo quân Sở giết rồi.
Lã Đài nhíu mày:
- Chúng ta bắt giết được bao nhiêu thám báo quân Sở?
- Chỉ có hai.
Chu Quan Phu tức giận nói:
- Mụ nội nó thật tức chết đi được.
- Chín so với hai? Thật là khoảng cách quá xa.
Lã Đài nhíu mày nói:
- Thắng Chi, từ hôm nay trở đi, từng đội thám báo phải tăng mạnh lên hai mươi kỵ, lại điều thêm ba mươi Hồ kỵ, tạo thành tiểu đội thám báo gồm năm mươi kỵ, chẳng phải là đang đánh trận tiêu hao sao? Kỵ binh chúng ta nhiều hơn so với quân Sở, bản tướng quân muốn xem ai có thể tiêu hao nhiều hơn ai.