Hàn Tín không hề chớp mắt, nhìn chằm chằm vào Công Dương thái y, trầm giọng nói:
- Lão Công Dương, thật là không còn cách nào nữa sao?
Công Dương thái y mặt lộ vẻ khó xử, do dự một lát, sau cùng vẫn nói:
- Đại vương, lão thần đây vẫn còn cất giấu nửa cây nhân sâm nghìn năm, để phụ trợ cho một bộ châm pháp, có thể làm cho Đại vương mau chóng hồi phục cơ hội sống, nhưng mà…đây là hổ lang pháp, một khi sâm dược hết hiệu quả, sự sống của Đại vương sẽ bất ngờ…
Hai chữ "cuối cùng", Công Dương thái y không nói, tuy nhiên Hàn Tín đều có thể tự nhiên hiểu được.
Hàn Tín mắt lộ vẻ chán nản, khẽ than thở nói:
- Lão Công Dương, có thể chống đỡ được bao lâu?
Công Dương thái y lau mồ hôi lạnh trên trán, nói:
- Nếu như Đại vương có thể quay về nước nghỉ ngơi, ít nhất có thể chống đỡ được sáu tháng, nhưng mà, Đại vương nếu vẫn tiếp tục ở lại dốc hết tâm huyết trong quân, lao thần lao lực, vậy thì…rất khó nói.
- Qủa nhân biết rồi.
Hàn Tín vô lực, phất phất tay, lại nói:
- Hãy châm đi.
Công Dương thái y cắn chặt răng, xoay người từ trong hòm thuốc lấy ra một tráp gấm, lại lấy ra một bộ châm cứu.
Khoảng chừng nửa canh giờ sau, lều lớn đóng chặt cuối cùng cũng vén ra, Công Dương thái y với khuôn mặt mệt mỏi chạy vội ra ngoài, nói với đám người Anh Bố, Hàn Hạp, Triệu Viêm, Khoái Triệt, Tiết Âu:
- Đại vương đã tỉnh rồi.
Mọi người lập tức nối đuôi nhau vào trong lều, khi đi qua trước mặt Công Dương thái y, Anh Bố đột nhiên dừng bước chân, dường như muốn hỏi cái gì, nhưng cuối cùng lại không hỏi gì cả, nhưng trong lòng Anh Bố lại hiện lên vẻ lo lắng, y đã sớm nghe nói Tề vương bị trọng thương, dường như là bị thần tiễn thủ Sở quốc, Do Uyên bắn bị thương.
Anh Bố vốn dĩ vẫn không tin tưởng, tuy nhiên hiện giờ, mười phần thì có tám chín phần là thật, nếu không, khi lui binh lúc nhá nhem tối, Tề vương sao lại ngất đi êm đẹp như vậy? Anh Bố không thể không lo lắng, nếu lỡ như đại quân Tề quốc vì Hàn Tín ngất đi mà thoái binh, như vậy thì Hoài Nam quốc khẳng định là xong rồi, chỉ dựa vào không tới một trăm nghìn quân Hoài Nam, sao có thể ngăn cản được hơn hai mươi vạn tinh binh của Tất Thư?
Trong lều lớn, Hàn Tín đã ngồi dậy, lộ vẻ phấn chấn tinh thần, hoàn toàn không lộ vẻ bệnh trạng nào.
Nhìn thấy tình hình kỳ lạ như vậy, Hàn Hạp, Triệu Viêm trong lòng lập tức sợ hãi, vội quay đầu lại hướng về đi Công Dương thái y mà nhìn, Công Dương thái y lại né tránh ánh nhìn, không dám nhìn đối diện hai người.
Anh Bố vái lạy, có phần thần thiết nói:
- Tề vương, sức khỏe của người…không việc gì chứ?
- Không sao cả.
Hàn Tín khoát tay, nhìn về hướng mọi người nghiêm túc nói:
- Ngồi đi, mọi người đều ngồi xuống đi.
Lập tức, đám người Anh Bố đều vào trong lều mà ngồi xuống.
Tiết Âu xông vào vái chào Hàn Tín, đầu tiên nói:
- Đại vương, quân ta tập kích bất ngờ đại doanh quân Sở, huyện Phù Ly liên tiếp thất bại, xem ra quân Sở sớm đã có phòng bị, sợ là phải có một trận ác chiến rồi.
Tiết Âu kỳ thực vẫn chưa nói câu nào, từ kết quả của hai cuộc chiến này thấy được, Tất Thư đối với bộ sách võ dụng binh của Hàn Tín, dường như đã rõ như lòng bàn tay.
Hàn Tín lại khoát tay áo, thản nhiên nói:
- Tập kích bất ngờ Sở doanh, Phù Ly chính là kỳ kế, kỳ kế bị nhìn thấu cũng không lấy làm lạ, cuộc chiến Tỉnh Hình năm đó, Lý Tả Xa cũng đã từng nhìn thấu được kỳ kế của quả nhân, đồng thời còn dâng cho Trần Dư một độc kế, suýt nữa làm cho quả nhân rơi vào chỗ chết, Lý Tả Xa cũng có thể nhìn thấu được kỳ kế của quả nhân, huống chi là Tất Thư?
Anh Bố, Khoái Triệt nghe vậy nhẹ nhàng gật đầu, nếu đã là kỳ kế, thì khó tránh khỏi lúc bị nhìn thấu được.
Dừng một hồi, Hàn Tín lại nói:
- Chỉ là quả nhân không ngờ tới, Tất Thư có thể trơ mắt nhìn ba nghìn thủ quân Phù Ly bị quân ta chém sạch giết sạch, mãi đến khi sắp phá được thành khoảng một khắc, quân Sở mới bất ngờ phát động phục binh, điệu bộ máu lạnh như vậy, quả nhân cũng tự than vãn cũng không bằng, quân Sở bị thảm bại cũng là có tình lý rồi.
Tấn Tương mang theo quân Hổ Bí chạy suốt đêm về đại doanh Bành thành.
Điều này sẽ, Tấn Tương đang mở to hai mắt phẫn nộ, nhìn trừng trừng Tất Thư, giọng điệu cứng ngắc nói:
- Mạt tướng nhất định phải thừa nhận rằng, Thượng tướng quân tại cuộc chiến huyện Phù Ly đã khiến cho quân coi giữ, quân Tề vương còn binh lực của quân Hổ Bí, toàn bộ chiến lực suy xét vẹn toàn mà tuyệt không có chút sai lầm nào, kết quả không chút sai so với dự đoán của Thượng tướng quân, nhưng mà…
- Tử Thành, không được vô lễ với Thượng tướng quân.
Ngu Tử Kỳ giơ tay ý đồ muốn ngăn cản lại.
Tấn Tương lại không chút do dự đem nhưng điều trong lòng nói ra hết, lạnh lùng nói:
- Nhưng mà, Thượng tướng quân không cảm thấy làm vậy quá máu lạnh sao? Thiết Đán và ba nghìn tướng sĩ phòng thủ ở Phù Ly không phải là súc vật, mà là người đang sống, bọn họ là huynh đệ của chúng ta, là để chúng ta dựa vào nhau mà sống chết, tính mạng tương thác.
Nói một hồi, Tấn Tương lại nói với giọng điệu không tốt:
- Mạt tướng có trách nhiệm, ắt sẽ thề sống chết nghe theo quân lệnh của Thượng tướng quân, trong nước trong lửa tuyệt sẽ không chau mày, Thượng tướng quân quyết ý hi sinh toàn thể tướng sĩ quân Hổ Bí, mạt tướng cũng không hề có câu nào oán giận, nhưng mà, Tấn Tương ta vĩnh viễn sẽ không xem người là đồng chí, hừ!
Dứt lời, Tấn Tương liền vẫy áo khoát nghênh ngang mà đi.
Tử Xa Sư, Tây Khất Liệt liếc nhau, đuổi theo.
Ngu Tử Kỳ vẻ mặt ngượng ngùng, khuyên Tất Thư:
- Thượng tướng quân, Tấn Tương tướng quân cùng với Thiết Đán tướng quân quan hệ cá nhân rất sâu sắc, trong lòng y ngay lập tức không thể tiếp nhận được sự thật, cái chết chiến trận của Thiết Đán, không tránh khỏi có chút cảm xúc, hy vọng Thượng tướng quân không để trong lòng.
- Bổn tướng quân sẽ không vì vậy mà tức giận.
Tất Thư khoát tay, lại nói:
- Tuy nhiên, có câu nói Tấn Tương cũng nói không sai, lúc cần thiết, bổn tướng quân sẽ không chút do dự, vì quân Hổ Bí mà hi sinh, chỉ cần cuộc chiến Hoài Nam giành được thắng lợi, thì không có gì có thể đủ để hi sinh, chiến tranh, tới bây giờ chỉ có thắng bại thành bại.
- Ách, điều này…
Ngu Tử Kỳ liền nghẹn lời, gã không biết nên nói gì.
Khóe miệng Tất Thư co lại, thản nhiên hỏi:
- Tử Kỳ tướng quân, ngươi không phải cũng cảm thấy bổn tướng quân rất máu lạnh sao?
- Điều này…
Ngu Tử Kỳ nghe vậy hơi nghẹn lời, bèn nói tránh đi:
- Thượng tướng quân, mạt tướng lo lắng Tấn Tương nhất thời phẫn nộ, làm điều gì ngốc nghếch, nếu y muốn đem quân Hổ Bí đi công kích đại doanh quân Tề thì phiền phức rồi, mạt tướng đi xem sao.
Dứt lời, Ngu Tử Kỳ cũng xoay người đi, trong lều lớn chỉ còn lại một mình Tất Thư.
Nhìn theo Ngu Tử Kỳ vội vàng rời khỏi, khóe miệng Tất Thư lại nổi lên một chút tiếc nuối.
***
Hàn Tín nhìn mọi người chung quanh, nói tiếp:
- Tất Thư máu lạnh như vậy, tất nhiên không bị tướng lĩnh dưới trướng vui mừng, tướng lĩnh quân Sở hơn phân nửa sẽ không làm trái quân lệnh của Tất Thư, nhưng khẳng định sẽ không xem Tất Thư như đồng chí, điều này cho quân ta nhân cơ hội, cuộc chiến ngày mai, quả nhân nhất định sẽ tìm khe hở để phá!
Nói một hồi, Hàn Tín lại nói:
- Lần này, quả nhân quyết ý không lấy kỳ binh, mà lấy quân đường đường chính chính, từ chính diện đánh tan quân Sở! Qủa nhân muốn nói rõ sự thật cho Tất Thư, thế binh không ổn định, nước không thành hình, y nếu như cho rằng chỉ dựa vào vài lần nghiên cứu chiến trận, có thể rõ như lòng bàn tay với bộ sách dụng binh của quả nhân, vậy thì sai hoàn toàn rồi.
Ngày tiếp theo, nơi chân trời phía Đông vừa mới lộ ra một vệt trắng bạc, liên quân trong đại doanh liền vang lên tiếng kèn lệnh trầm.
Trong tiếng kèn lệnh kéo dài không thôi, một đội liên quân tướng sĩ mắt lim dim, từ trong lều vải nói kháy mà đi ra, vừa khoác chiến bào, lấy binh khí, vừa với tốc độ nhanh nhất mà xông về hướng nhà bếp, dựa theo lệ thường, mỗi lần trước cuộc đại chiến đều có một bữa cơm thịnh soạn, có lúc thậm chí còn có rượu để uống, nếu làm không tốt thì chính là bữa cơm chặt đầu, lại há có thể lạc hậu sao?
Các bộ các doanh tạm thời đứng đầy trước lều vải của nhà bếp, lúc này bánh bao đã sớm được sắp chồng chất như núi, bánh lúa mạch còn có cả hơi nóng hừng hực của cơm nắm, cái nồi to gác trên bếp còn đang ninh một nồi thịt bò đầy, cách xa đã ngửi thấy mùi thơm mê người, các binh lính từ bốn phương tám hướng chen chúc liền xôn xao cả lên. Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
- Đừng chen chúc, mọi người không cần chen chúc, ai cũng có phần.
Hỏa đầu quân khua cái muôi thật lớn, nghiêm nghị rống to hơn:
- Đại vương nói rồi, mỗi người ba miếng thịt, còn có cả canh, bánh bao, bánh lúa mạch, cơm nắm, lo gì không đủ!
Khi hỏa đầu quân kêu gọi, trên vẻ mặt có chút hơi mất tự nhiên, kỳ thật tồn lương trong quân không nhiều lắm, theo cách ăn như hôm nay, nhiều nhất là nửa tháng sẽ không còn gì để ăn nữa, nhưng sau khi nghe hỏa đầu quân kêu gọi, vốn dĩ liều mạng chen chúc về phía trước, các binh lính lại quả nhiên im bặt, dù sao mọi người đều có phần, vội gì chứ?
Không đến nửa khắc sau, liên quân các doanh, trong doanh trại các bộ liền vang lên tiếng thức ăn rầm rầm, chờ khi sắc trời sáng lên, hơn hai mươi vạn liên quân tướng sĩ đã ăn xong bữa sáng cực kỳ phong phú, sau đó ưỡn bụng, các cấp tướng tá bắt đầu chỉnh đốn đội ngũ, liền liên tục không ngừng ra khỏi đại doanh.
***
Khi các chư tướng Ngu Tử Kỳ, Tử Xa Sư, Tây Khất Liệt, Tấn Tương tiến vào lều lớn của Tất Thư, chỉ thấy Tất Thư đang nghiêng tựa trên giường nhỏ lật xem binh thư, chư tướng bèn có chút không rõ nguyên do, liên quân đều đã dồn ép ước chiến ngoài đại doanh, Thượng tướng quân không ngờ lại vẫn có thể ung dung lật xem binh thư? Lúc này, ông ta không ngờ vẫn có hứng thú này?
Ngu Tử Kỳ vái chào, nói:
- Thượng tướng quân, xuất chiến thôi.
Tử Xa Sư cũng nói:
- Đúng, xuất chiến, hắn muốn chiến, ta sẽ chiến!
Tây Khất Liệt và Tấn Tương cũng liên thanh phụ họa, trong lòng Tấn Tương tuy có chút vô cùng bất mãn với Tất Thư, nhưng y vẫn còn phân biết nặng nhẹ rất rõ ràng, đối đầu với kẻ địch mạnh, tuyệt không thể nôn nóng.
- Xuất chiến?
Tất Thư lại nâng mí mắt lên, thản nhiên nói:
- Chiến đấu cái gì? Không chiến.
- Không chiến?
Chư tướng đưa mắt nhìn nhau, quân Tề, quân doanh Hoài Nam mời chiến, quân Sở nếu không xuất chiến, há không phải là tự mình làm yếu đi uy phong hay sao? Thông thường mà nói, chỉ có thực lực rõ ràng không bằng đối phương mới lựa chọn đóng doanh thủ vững, tránh xuất chiến, có thể phát hiện thực lực quân Sở rõ ràng không thể so với liên quân yếu hơn, tại sao không xuất chiến?
Ngu Tử Kỳ nói:
- Thượng tướng quân, tránh xuất chiến sẽ dung túng cho sự kiêu ngạo của liên quân.
Tử Xa Sư nói:
- Không chỉ vậy, trốn tránh xuất chiến còn làm tổn thương sĩ khí của quân ta, đến lúc đó, liên quân khẳng định sẽ muốn tìm mọi biện pháp làm nhục chúng ta, trong lòng các tướng sĩ chỉ sợ sẽ không chấp nhận được.
Tất Thư vẫn lắc đầu, thản nhiên nói:
- Hôm nay không phải ngày tốt, không chiến!
- Không phải ngày tốt?
Ngu Tử Kỳ, Tử Xa Sư nghe vậy chỉ có thể cười gượng, Tây Khất Liệt và Tấn Tương thì có chút thất vọng.
Nhất là Tấn Tương, dồn nén đủ rồi muốn trên chiến trường, chém giết mấy tên đại tướng liên quân báo thù cho Thiết Đán, nhưng Thượng tướng quân lại nói tiếng không chiến đơn giản như vậy, làm cho ý nguyện tan thành bọt nước.
- Đúng rồi, còn cái này nữa.
Tất Thư bỗng chỉ tay vào một cái mộc bài ở góc lều, nói với Tấn Tương:
- Tấn Tương tướng quân, đừng quên đem theo cái này treo trên viên môn, ngay bây giờ.
Tấn Tương liền tiến lên cầm lấy khối mộc bài khoảng chừng năm thước vuông, lại quay lại nhìn, chỉ thấy trên mặt viết chữ miễn chiến, không ngờ là mộc bài miễn chiến.