Chương 47: Người bảo vệ cho trấn Cao Tử, thành phố Tiểu Hồng, tỉnh Bình An, nước Đại Hạ
Dịch: Lãng Nhân Môn
Gương mặt này bất ngờ xuất hiện ngay khi nhắm mắt, để lại dấu ấn khó phai trong ấn tượng của mọi người...
Trấn Cao Tử nơi Cao Thoán ở, cùng với mấy thôn trấn ở xung quanh đều nằm trong phạm vi ảnh hưởng lần này.
Trạng thái này giống với lúc Hứa Kỳ Tịch thức tỉnh.
"Chuyện gì thế này?" có người thì thào hỏi.
"Đây là ảo giác ư? Do mình làm việc mệt quá nên bị à? Sao tự nhiên vừa nhắm mắt đã thấy người đó chứ?" Có người mệt mỏi xoa trán.
"Tại sao lại thấy mặt đàn ông thế này? Với sở thích của mình thì phải xuất hiện mỹ nữ chứ..." Có người lại sinh ra tâm lý hoài nghi bản thân.
Có lẽ một vài người đang ngồi nghỉ một mình sẽ nghĩ là bản thân mệt quá nên mới xuất hiện ảo giác như thế.
Nhưng những người đang tụ tập thì nhanh chóng phát hiện điều khác thường của nhau... Gương mặt đàn ông xa lạ đó không chỉ xuất hiện trong đầu mình, mà là xuất hiện trong đầu của tất cả mọi người?
"Trong đầu mọi người cũng xuất hiện gương mặt đàn ông kia đúng không?" Có người đang ngồi ăn cơm chung cùng người khác lên tiếng hỏi.
"Tôi còn tưởng là chỉ có mình tôi gặp ảo giác thôi chứ."
"Chẳng lẽ nó cũng giống như sự kiện hình chiếu quái vật, gương mặt của người đàn ông này cũng là một loại hình chiếu ảo giác?"
"Không đúng, hình chiếu quái vật là chúng ta nhìn bằng mắt thường. Còn gương mặt này lại trực tiếp xuất hiện trong đầu, khiến tôi có cảm giác anh ta là anh em quen biết đã lâu, có ấn tượng sâu sắc với anh ta vậy."
"Có ai biết vẽ không, vẽ người đó ra thử xem?" Nhóm người đang ăn cơm lần lượt lên tiếng.
Những cuộc trao đổi tương tự cũng diễn ra ở vô số nơi trong trấn Cao Tử.
...
Trong nhà Cao Thoán.
Người nhà và mấy đứa bạn cùng phòng ký túc là bị ảnh hưởng nặng nhất nên đều ngất xỉu tại chỗ.
"Ơ? Lão Hứa đâu?" Tô Thất Thất nghi hoặc lên tiếng. Cậu thấy bóng dáng Họa Mi, nhưng lại không thấy Hứa Kỳ Tịch đâu.
"Đi toilet rồi..." Cao Thoán nhanh trí đáp.
"Lạ thật,. sao trong đầu tao toàn là lão Hứa thế này, đây là cảm giác yêu đương à?" Dương Duyệt nói đùa.
Trương Bản Pha: "Mày bị lão Hứa đá rồi, nó cưới vợ rồi nhé. Có khi sang năm lại bế con luôn ấy chứ."
Họa Mi: "???"
Cô nhìn chậu lô hội trong tay, mấy người cùng ký túc đều biết chuyện cô và Hứa Kỳ Tịch định sang năm sinh con rồ ư?
Hứa Kỳ Tịch ngoài miệng thì nói không nghĩ tới chuyện đó, nhưng thật ra trong lòng lại rất muốn có con ư?
Trong lúc nói chuyện, bỗng nhiên mọi người cảm giác hình ảnh "mặt mo của Hứa Kỳ Tịch" trong đầu lại biến đổi.
Gương mặt vốn chỉ xuất hiện mơ hồ này lại bất ngờ cử động.
Chỉ thấy trên đỉnh đầu Hứa Kỳ Tịch có một đồ án vũ trụ xuất hiện. Đây là hình ảnh vũ trụ cực kỳ đẹp, chụp hết toàn cảnh còn có thể trực tiếp lấy ra làm ảnh nền... tràn ngập cảm giác mộng ảo.
Trong vũ trụ, có hai vệt sáng rơi xuống... trên đỉnh đầu của tinh thú, biến thành hai ánh sao tráng lệ sau đầu của hắn. Hai ánh sao từ từ xoay chuyển, mang tới cho người ta áp lực cực lớn.
Sau đó, dường như có sức mạnh kỳ lạ nào đó phóng ra từ hai ngôi sao hư ảo kia, bao phủ lấy Hứa Kỳ Tịch. Nó như phủ thêm một tầng áo choàng được dệt từ ánh sao lên người Hứa Kỳ Tịch. Hình ảnh lại trở nên đẹp đẽ hơn, điều duy nhất không được hoàn mỹ chính là Hứa Kỳ Tịch là đực rựa... Nếu như cảnh tượng mộng ảo này mà phối cùng một mỹ nữ thì chắc là sẽ đẹp hơn nhiều lắm.
"Đây là biến thân ư?" Tô Thất Thất lẩm bẩm.
"Ơ? Mày cũng thấy cảnh Hứa Kỳ Tịch biến thân à?" Dương Duyệt ngồi bên cạnh cậu ta nghi hoặc hỏi.
"Hóa ra bọn mày đều thấy à?" Trương Bản Pha cũng nhịn không được mà nói.
"Đây không giống cảnh mr.cơ bắp biến thân trong tưởng tượng của tao." Cao Thoán ngẩng đầu nhìn trời.
Trong khung hình, có vẻ là để hưởng ứng với sức mạnh tinh quang nên thân thể Hứa Kỳ Tịch còn mất khống chế mà bày ra một tư thế hơi "ẹo".
Những người chưa từng luyện múa dẻo thì khó mà làm được tư thế này.
Nhưng may mà tư thế này chỉ lướt qua, khi mọi người nháy mắt một cái thì hình ảnh đã bị cắt đi.
Ngay sau đó, Hứa Kỳ Tịch trong hình ảnh đã trở nên khí phách.
Thân hình của hắn nhảy lên thật cao, một thanh cự kiếm đột nhiên xuất hiện trong tay hắn.
Loại cự kiếm này mới là vũ khí mà mr.cơ bắp như hắn nên dùng!
Trên đỉnh đầu Hứa Kỳ Tịch lại có một dòng xoáy không gian cực nhỏ thành hình.
Lúc này, trong dòng xoáy không gian đó có một họng pháo thoạt nhìn tràn ngập cảm giác khoa học viễn tưởng thò ra... nhắm thẳng vào Hứa Kỳ Tịch.
Đùng ~
Họng pháo bắn ra một đòn tấn công năng lượng ở trạng thái khói đen về phía Hứa Kỳ Tịch, tốc độ của luồng khói đen này nhanh đến mức không thể nào thấy rõ được. Vừa bắn ra thì nháy mắt đã rơi vào đỉnh đầu của Hứa Kỳ Tịch.
Tốc độ phản ứng của Hứa Kỳ Tịch cũng nhanh không kém. Hắn tay nắm cự kiếm, chém một kiếm vào ngay trên luồng khói đen đó.
Đòn tấn công khó mà nhìn thấy rõ bằng mắt thường đó đã bị Hứa Kỳ Tịch dự đoán trước. Với tốc độ phản ứng cùng với cường độ tung chiêu chính xác của hắn, nếu đi tham gia mấy giải đấu cầu lông, tennis hay bóng chày thì căn bản chẳng chừa cho người ta chút đường sống nào!
Một kiếm chém xuống, luồng khói đen bị chém nổ, biến mất không còn gì.
Cực kỳ nhẹ nhàng, không hề mang tới bất kỳ áp lực quá lớn cho hắn.
Có qua có lại, sau khi chặn được một pháo này, Hứa Kỳ Tịch lại giơ kiếm chém về phía họng pháo kia... Đây là thuộc tính "kiếm khí" khi kích hoạt một lúc mười phù văn của đại kiếm. Kiếm khí chém ngược lên trời, đánh lên họng pháo kia.
Vị trí họng pháo không thể nào di chuyển được. Hơn nữa, có vẻ như một phát pháo vừa rồi chính là cực hạn của nó. Pháo tiếp theo có thể cần chờ thời gian để tích tụ năng lượng.
Kiếm khí chém trúng họng pháo, nhưng chỉ để lại một vết xước nhỏ trên đó mà thôi... Nhưng dòng xoáy không gian kia lại bị kiếm khí quấy nhiễu nên vặn vẹo toan đóng lại.
Đùng ~
Khi dòng xoáy không gian kia hoàn toàn vặn vẹo, pháo đài đó trực tiếp tự bạo, dứt khoát không thôi.
Rút lui à? Không có chuyện đó đâu, chỉ có quyết xông lên mà thôi!
Cho dù tự bạo cũng không thể rút lui!
Ngay khi họng pháo tự bạo, lực trùng kích khổng lồ len lỏi ra khỏi dòng xoáy, biến thành ánh chớp giăng đầy trời, ầm ầm đánh xuống dưới như muốn hủy diệt tất cả.
Bên dưới là thế giới gương bao phủ toàn bộ trấn Cao Tử.
Hứa Kỳ Tịch giơ tay, cự kiếm bay lên, chém thẳng vào vị trí chính giữa bầu trời đầy ánh chớp.
Lôi quang giăng kín trời giống như bị hấp dẫn, toàn bộ đều ngưng tụ về phía cự kiếm.
Mang theo ánh chớp đầy trời, cự kiếm hất nhẹ xuống dưới.
Sấm chớp đánh xuống... tất cả đều bị dẫn đường đánh lên người đám tinh thú đáng yêu trông có vẻ ngon lành kia.
Đám tinh thú đó, hoặc là bị chém đứt tứ chi, hoặc là bị thương nặng, không thể nhúc nhích được.
Chúng chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ tuyệt vọng, trơ mắt nhìn sấm chớp hủy diệt đánh xuống, khiến bản thân nổ tung.
Hình ảnh chấm dứt.
Tất cả mọi người ở trấn Cao Tử đều đang bần thần nghĩ về đao cuối cùng.
Khi đám tinh thú bị thương hết đường cứu chữa kia xuất hiện trong hình ảnh, tất cả mọi người đều ẩn ẩn nhận ra - đám tinh thú này là quái vật cùng phe với hư ảnh quái thú đã xuất hiện trên ti vi?
Vậy... người đàn ông đột nhiên xuất hiện trong đầu bọn họ chính là anh hùng đã chiến đấu cùng quái vật ư?
Tuy không biết hắn là ai, nhưng có thể khẳng định một điều, chắc chắn đây là người đã âm thầm bảo vệ trấn Cao Tử của bọn họ.
"Đại kiếm mà người này dùng đúng là khí phách thật."
"Tất cả người bảo vệ xuất hiện trên tivi lúc trước đều mơ hồ, không thấy rõ mặt... nhưng người này lại có thể thấy rõ."
Người bảo vệ cho trấn Cao Tử, thành phố Tiểu Hồng, tỉnh Bình An, nước Đại Hạ - Đại Kiếm!
Đây là người bảo vệ đầu tiên lộ rõ mặt mũi của Đại Hạ.
"Trấn Cao Tử chúng ta có người bảo vệ mạnh cỡ này, chúng ta chắc chắn là nơi may mắn nhất nước!"
Trong lòng người dân trấn Cao Tử đều có cảm giác an toàn.
Nhưng người bảo vệ chính thức của trấn bọn họ trong tương lai là Cao Thoán vừa nhìn thấy "Cao Thoán xì hơi" trong hình ảnh thì lại thấy mệt tim dễ sợ.