- Khương công tử làm như vậy, là vì… Ta đã cướp nữ nhân của y!
Dương Phàm nói xong, liền im lặng một lát. Hắn cười gằn một tiếng, nói: - Chỉ là người mà y cho rằng đáng lẽ là nữ nhân của y!
Cổ Trúc Đình có vẻ hơi mơ hồ, tính sạch sẽ đến kì cục của Khương công tử nàng cũng biết, nhưng Khương công tử sao lại có nữ nhân được?
Chuyện xảy ra ở đỉnh núi Hoa Sơn, đối với Khương công tử mà nói, là một sự khó chịu và nhục nhã, cho nên ngoài những tâm phúc tuyệt đối của Khương công tử ra, những người khác đều không rõ có chuyện gì xảy ra. Cổ Trúc Đình chỉ biết A Nô cô nương đã chết ở Tây Vực là chuyện ngoài ý muốn, chứ không hề biết Khương công tử đã bộc lộ tình cảm với A Nô ở trên đỉnh Hoa Sơn.
Dương Phàm hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói: - Vì lí do này, y… cũng sẽ không ngược đãi con gái của ta. Con gái, ta nhất định sẽ cứu con về. Nhưng, ngươi nhớ kĩ, chuyện này không được để cho những người khác biết, đặc biệt là nương tử của ta! Còn nữa, từ nay về sau ngươi không thể lộ diện nữa. Khương công tử cho rằng ngươi đã chết ròi, bí mật này của y mãi mãi sẽ không ai biết. Nếu để cho y…
Dương Phàm chợt nghe nói mình vẫn có một đứa con gái, hơn nữa con gái rơi vào tay Khương công tử, thật sự cảm thấy rất hoảng loạn. Nhưng trong lòng tuy loạn, tinh thần chưa loạn. Đầu óc của hắn vẫn còn rất tỉnh táo, lập tức nghĩ đến tuyệt đối không được cho Tiểu Man biết chuyện này, đồng thời Cổ Trúc Đình cũng không thể lộ diện được nữa.
Bây giờ Cổ Trúc Đình tiếp tục giữ trạng thái “đã chết”, mới không khiến cho Khương công tử cảnh giác, mới không có quá để ý đến con gái hắn, việc cứu con gái cũng dễ dàng hơn một chút.
Dương Phàm nhanh chóng phân tích xong tất cả, lập tức dặn dò Cổ Trúc Đình. Hắn vừa mới ngẩng đầu, liền nhìn thấy đôi mắt đen nhánh của Cổ Trúc Đình, trong ánh mắt chứa một tia sáng đầy nguy hiểm. Thân hình của nàng vốn dịu dàng, lả lướt như liễu, lúc này cũng đã hơi căng thẳng, người hướng về phía trước, trong tư thế chan chứa đầy cảm xúc, dường như một con báo săn sắp lao vào nơi nguy hiểm.
Dương Phàm nhìn thấy ánh mắt lạnh của Cổ Trúc Đình đang nhìn hắn, lập tức hiểu ra, ngữ khí của hắn chỉ dừng lại một khoảnh khắc, sau đó tự nhiên nói tiếp: - Nếu để cho y có chút đề phòng, y nhất định sẽ tăng cường đề phòng, ta dù có muốn cứu con gái ra, cũng sẽ không hề dễ dàng…
Chữ “nữa” còn chưa nói hết, Dương Phàm bỗng nhiên lấy tay ra hiệu với Cổ Trúc Đình, hai người cùng nhảy ra bên ngoài. Cổ Trúc Đình lấy chân đạp thanh chặn cửa, “bịch” một tiếng, đập tan cánh cửa sổ, ngay sau đó cả người như một con báo thật sự, dùng một tư thế cực đẹp, cực nhanh nhẹn, cực mạnh mẽ nhào ra ngoài.
Còn Dương Phàm thì chân vừa mới bước ra cửa, đến gần cửa, tháo cây kiếm ở trên vách tường xuống! Vừa nãy hắn suy nghĩ đối sách, vẫn chưa phát hiện bên ngoài có động tĩnh, nhưng Cổ Trúc Đình đã nghe thấy rồi.
Nơi này là Dương phủ, nếu như bên ngoài có tôi tớ thị nữ đi lại, vốn dĩ cũng là chuyện bình thường, nhưng âm thanh mà Cổ Trúc Đình nghe thấy rõ ràng là có người lặng lẽ tiến đến gần, từ tiếng bước chân nhỏ gần như không nghe thấy, có thể đoán được có người đang ẩn nấp, cố ý nghe trộm.
Bởi vậy Dương Phàm vừa ngẩng đầu, Cổ Trúc Đình đã đưa mắt sang Dương Phàm, lại nhìn ra phía ngoài tường. Dương Phàm lập tức hiểu ra dụng ý của nàng, vừa tiếp tục nói chuyện để làm lạc hướng tên nghe trộm bên ngoài, vừa tìm cơ hội, cùng nàng nhảy ra ngoài.
Dương phủ bây giờ, chưa nói đến địa hình không khác gì đầm rồng hang hổ, người đến tuy rằng có thể che mắt được bao nhiêu thị vệ, nhưng tìm đến được tận bên ngoài thư phòng, vậy thì võ công của người này e là cũng chỉ kém Lục Bá Ngôn. Dương Phàm không dám sơ suất, lấy chân đạp cửa thư phòng, thanh kiếm trong tay giống như một tia chớp đâm ra ngoài.
Tia chớp trong tay Dương Phàm vừa xuất hiện, lập tức ngừng lại như nước chảy bị đông lại. Tay hắn cầm kiếm sắc, bất động lại một chỗ.
Cổ Trúc Đình nhanh chóng nhảy ra ngoài, thân hình vừa mới nhảy ra khỏi cửa sổ, liền xoay người trên không, thanh phi đao trong tay tựa như răng báo sắc bén, lóe ra ánh lạnh ghê người. Cùng lúc đó, tay trái của nàng cũng nắm chặt đai lưng, làm bộ rút ra một vũ khí gì đó.
Nhưng động tác của nàng khi nhìn thấy người bên ngoài cũng đột nhiên ngừng lại, làm cho thân pháp của nàng nhanh nhẹn và nhẹ nhàng như vậy lúc rơi xuống đất lại bỗng phát ra tiếng “thình”
- A Nô!
Cổ Trúc Đình hoảng hốt kêu lên, người trước mắt rõ ràng là đệ tử của nàng, chính là Thiên Ái Nô nghe nói đã chết ở Tây Vực!
Thiên Ái Nô bị cửa sổ và cánh cửa chính liên tục tấn công làm cho bối rối, đến tận lúc giọng nói ngạc nhiên của Cổ Trúc Đình lọt vào tai, lúc này mới ngượng ngùng đáp lại một câu: - Cổ Sư!
Những hành động bất thường trong sân và thư phòng, lập tức khiến cho phủ vệ của Dương Phàm cảnh giác, đầu tường và góc sân đột nhiên xuất hiện vài người. Lão bộc áo xanh tay đang cầm chiếc chổi, tiểu tỳ áo xanh đang bưng chậu rửa mặt, còn có cả một vú em có vòng eo lớn, vẻ mặt phúc hậu… Những cao thủ trong “Thừa Tự Đường” giả rồng giống rồng, giả hổ giống hổ, nếu như không phải là giờ phút này hiện thân, ai có thể biết bọn họ là những cao thủ võ lâm.
Dương Phàm vừa xoay cổ tay, kiếm liền quay về vỏ.
- Không sao, các ngươi lui ra!
Dương Phàm dặn dò một tiếng với lão bộc, tiểu tỳ và vú em một tiếng, quay người đi vào trong thư phòng, đồng thời nói: - A Nô, theo ta vào đây!
Cổ Trúc Đình nhìn thấy Thiên Ái Nô “từ cõi chết trở về”, đầu tiên là kinh hãi, tiếp đó liền nghĩ tới nàng là thân tín bên cạnh Khương công tử, lần này đến là muốn gây bất lợi với Tông chủ, lập tức giương phi đao lên. Kết quả là lời nói của Dương Phàm vừa lúc đó chuyển đến tai nàng, Cổ Trúc Đình giương phi đao trên không trung, tay trái vẫn giữ chặt thắt lưng, lại một lần nữa ngẩn người ở đó.
Thiên Ái Nô nhìn Cổ Trúc Đình, xoay người, ngoan ngoãn đi theo Dương Phàm về phía thư phòng. Cổ Trúc Đình lấy lại bình tĩnh, lúc này mới theo vào trong, trong lòng còn thấp thỏm: - Đây là chuyện gì? Chẳng lẽ… A Nô bị công tử sai khiến, giả vờ chết, rồi đến chỗ tông chủ mới làm mật thám?
- Rất có khả năng!
Nghĩ như vậy, Cổ Trúc Đình lại nắm chặt vũ khí, đợi vạch trần thân phận của Thiên Ái Nô với Tông chủ. Dương Phàm quay vào thư phòng, quay người nhìn Thiên Ái Nô, lại nhìn khuôn mặt đầy vẻ cảnh giác của Cổ Trúc Đình, cười cười nói: - Cổ Trúc Đình không cần lo lắng, người nữ nhân mà vừa nãy ta nói… Chính là nàng ấy! A Nô tuyệt đối không phải là gian tế của Khương công tử!
Thiên Ái Nô luôn theo Khương công tử như hình với bóng, không ngờ lại là nữ nhân của Tông chủ? Hóa ra Tông chủ không chỉ cướp ngai vàng của Khương công tử, còn cướp cả…
Dương Phàm đương nhiên biết thân phận trước kia của A Nô, lời nói của hắn không thể không tin. Cổ Trúc Đình biết trong đó nhất định có rất nhiều câu chuyện đặc sắc, nhưng bây giờ hiển nhiên chưa phải là lúc thỏa mãn trí tò mò của nàng. Nàng búng ngón tay một cái, phi đao đã quay về, đứng bên cạnh Tông chủ.
Dương Phàm khẽ nhíu mày, hỏi Thiên Ái Nô: - Nàng muốn qua đây thì qua đây, sao lại phải lén lút như thế?
Thiên Ái Nô vẻ mặt lúng túng không nói nên lời.
Lí do nàng đến nghe lến, thật sự không thể nói cho người ngoài biết.
Đêm qua Dương Phàm không trở về phủ, sáng nay còn dẫn theo một nữ nhân xinh đẹp vào thư phòng, Thiên Ái Nô nghe được tin này, trong lòng có chút bất an.
Tiểu Man và Dương Phàm từ nhỏ đã kết duyên phận, nàng không chỉ coi Dương Phàm là chồng, mà còn coi là a huynh. Ngoài tình yêu, hai người còn có cả tình thân sâu đậm, cho nên Tiểu Man sẽ không ghen tị, cũng không lo lắng Dương Phàm sẽ thay lòng chuyển dạ. Nhưng Thiên Ái Nô một lòng mong chờ được trở thành tân nương, sao có thể không lo lắng được.
Cho nên, nàng muốn đến xem, rốt cuộc là một con hồ ly tinh lẳng lơ bộ dạng ra sao, đã dụ cho Dương Phàm hôm qua không về nhà, sáng sớm còn dẫn người về nhà. Kết quả, thật trùng hợp, lại bị nàng nghe được tin tức quan trọng như thế…
Nhìn thấy vẻ mặt có chút khó chịu của Thiên Ái Nô, ánh mắt Dương Phàm hơi lóe sáng, hắn đại để cũng hiểu ra được dụng tâm của A Nô, liền cười gượng một tiếng, lại hỏi: - Những lời vừa nãy bọn ta nói, nàng cũng nghe thấy rồi sao?
Thiên Ái Nô khẽ cắn môi, gật đầu.
Dương Phàm thở dài, lại nói với Cổ Trúc Đình: - Vừa rồi Thiên Ái Nô gọi ngươi là Cổ Sư, ngươi và A Nô là…?
Cổ Trúc Đình vội vàng nói rõ quan hệ giữa nàng và Thiên Ái Nô, Dương Phàm gật đầu: - Cổ cô nương, bây giờ ngươi không thể bại lộ thân phận, cứ ở lại trong phủ đi. Trong khoảng thời gian này, ngươi và A Nô ở cùng nhau, dung mạo của ngươi… A Nô là người giỏi thuật Dị Dung…
Thiên Ái Nô kinh sợ nói: - Cổ Sư truyền thụ cho ta đấy, chính là thuật Che giấu tung tích và thuật Dịch Dung…
Dương Phàm ồ lên một tiếng, nói: - Vậy là được rồi, Cổ cô nương, bộ dạng của ngươi tốt nhất là nên thay đổi một chút, tuy nói là trong phủ ta rất an toàn, nhưng cũng phải đề phòng điều bất trắc…
Cổ Trúc Đình vội vàng vuốt cằm nói: - Thuộc hạ đã hiểu, Tông chủ xin cứ yên tâm, lát nữa thuộc hạ sẽ thay đổi dung mạo.
Dương Phàm gật gật đầu, lại trầm mặc một lát, mới nói: - Bây giờ ta phải đi nha môn, A Nô, nàng gọi người đến tu sửa thư phòng một chút nhé!
Thiên Ái Nô chần chừ một lát, lấy hết dũng khí hỏi: - Nhị lang, còn chuyện nghĩ cách cứu viện đứa nhỏ…
Dương Phàm đã đi qua bên cạnh nàng, bước chân đã dừng lại, chầm chậm quay người, vỗ nhẹ lên vai nàng, dịu dàng nói: - Nàng không cần lo lắng, đứa bé trong tay y bây giờ không có gì nguy hiểm. Ta cũng muốn cứu đứa bé về, nhưng bây giờ tùy tiện hành động, chỉ có thể rút dây động rừng, tuyệt đối có hại không có lợi.
Chúng ta không biết y ở nơi nào, làm to chuyện lên chắc chắn sẽ khiến cho y cảnh giác. Hiện tại y còn chưa biết bí mật đã bị tiết lộ, cho nên không trông giữ đứa bé chặt quá. Nếu chúng ta gõ trống khua chiêng, đến lúc đó nghĩ cách cứu đứa bé cũng khó. Nàng yên tâm đi, ta sẽ rất nhanh… có thể dụ rắn ra khỏi hang, khiến không nhịn nổi phải chui ra.
Dương Phàm gật đầu thật mạnh với A Nô, cuối cùng dặn dò một câu: - Nhưng đừng có để Tiểu Man biết chuyện! Nói xong liền bước thật nhanh.
Ánh mắt A Nô lặng lẽ nhìn bóng dáng của Dương Phàm khuất đằng xa, nhất thời trong lòng dâng đầy cảm giác áy náy và tự trách. Vốn dĩ, từ sau khi Tiểu Man và đứa bé được cứu trở về, tâm sự của nàng đã hết, đã vô cùng thoải mái. Nhưng chuyện này lại giống như một tảng đã nặng nề, đè nặng trong lòng nàng.
Nhìn thấy Dương Phàm đã đi xa, Cổ Trúc Đình không nén nổi sự hiếu kì trong lòng, hỏi: - A Nô, sao ngươi lại ở cùng với Tông chủ?
A Nô lắc lắc đầu, trả lời né tránh: - Ta không yên tâm đợi ở đây, Cổ Sư, ta phải tự tay cứu đứa bé về!
Dương Phàm đi ra khỏi cửa phủ, nhảy lên ngựa, quất roi, chiến mã chạy như bay.
Hắn rất ít khi phi ngựa nhanh ở trên đường Lạc Dương, nhưng lần này hắn đánh ngựa như bay, may mà lúc này vẫn còn sớm, là lúc đường rộng rãi nhất, chưa có mấy người. Dương Phàm đi thẳng đến đầu cầu Thiên Tân, mới ghìm dây cương, chiến mã hí lên một tiếng dài, giơ chân lên.
Dương Phàm vắt lại dây yên, không kìm nổi ngửa mặt lên trời.
Trăm phường ở Lạc Dương, ngay ngắn như một bàn cờ. Thế sự như quân cờ, hắn đứng trên đầu cầu Thiên Tân, chính là một con tốt. Hắn chỉ có thể tiến từng bước một, hắn biết rõ mục tiêu của mình, nhưng trước khi đạt được mục đích, vĩnh viễn sẽ không bao giờ biết, trong mỗi một bước, sẽ có bao nhiêu “Xe mã pháo, tượng sĩ tốt”, vì hắn tầng tầng lớp lớp cơ hội tấn công.
Có tiến không có lui, không phải là vì vứt bỏ vợ con, mà là vì đoàn tụ!