Lai Tuấn Thần nhìn Dương Phàm một lát, đột nhiên cười vui vẻ.
Bỏ qua học vấn và nhân phẩm của Lai Tuấn Thần, chỉ nhìn từ tướng mạo mà nói, Lai Tuấn Thần phong thần như ngọc, thật đúng là một mỹ nam hiếm thấy, thế nhưng nụ cười này của y, lại lộ ra từ trong xương cốt một hơi thở tà dị, khiến người khác cảm thấy ớn lạnh. Dương Phàm nhìn thấy nụ cười quỷ quái của y, trong lòng rất không thoải mái.
Không phải hắn sợ Lai Tuấn Thần, luận về võ lực, hắn chỉ cần một đầu ngón tay là có thể bóp chết Lai Tuấn Thần, võ lực của Lai Tuấn Thần cùng lắm là phù hợp với tiêu chuẩn của bọn lưu manh đường phố. Luận quyền thế, bây giờ hắn là Thiên quan Khảo công lang trung đầy quyền lực, còn Lai Tuấn Thần chỉ là một Huyện Úy hợp cung, chênh lệch không thể tính toán.
Nhưng nụ cười của Lai Tuấn Thần lộ ra tà khí, căn bản không giống vẻ mặt của một người bình thường, Dương Phàm cũng khó tránh khỏi cảm thấy ớn lạnh trong lòng.
Khóe miệng của Lai Tuấn Thần sẽ nhếch lên, càng nhếch càng lớn, cuối cùng y cười rất to, hai chân y đạp ngựa, đi về hướng Dương Phàm, chắp tay nói: - Dương Lang trung, nghe nói Lang trung thăng chức làm Thiên quan phủ, đúng là chuyện đáng mừng, ha ha ha…
Quan viên điều động Dương Phàm có thể không biết, nhưng Lai Tuấn Thần, kẻ mà đã từng tạo lên vô số lần gió tanh mưa máu ở thành Lạc Dương, lại không biết bao nhiêu Tể tướng bị hại trong tay y, Dương Phàm sao có thể không biết? chuyện này Lại bộ ai ai cũng biết, cho nên thấy y xuất hiện, Dương Phàm không hề ngạc nhiên.
Hắn cười nhạt, hai tay vẫn nắm chặt dây cương, cười nói: - Lai Huyện úy cuối cùng đã được triệu hồi kinh, khổ tận cam lai, Đông Sơn tái khởi, thật là một chuyện đáng mừng!
Lai Tuấn Thần vẫy vẫy liên tục hai tay, điệu bộ cực kì sợ hãi: - Đâu có đâu có, Lai mỗ bây giờ chỉ là một Hợp Cung Úy bé nhỏ, sao có thể gọi là Đông Sơn tái khởi, chỉ có điều Thánh nhân thương tình hạ thần vất vả, điều nhiệm đến dưới chân Thiên tử, có thể sống yên ổn thoải mái một chút thôi.
- Ha ha ha ha…
Lúc Lai Tuấn Thần nói chuyện, bất luận là ra vẻ cung kính, hay giả vờ sợ hãi, biểu hiện trên nét mặt đều phong phú lạ thường. Cho dù là y giả làm vẻ mặt thế nào, ánh mắt đều đang cười, khóe miệng khẽ nhếch, lộ vẻ kỳ dị một cách khó hiểu. Đến tận lúc này, cuối cùng y cũng không nhịn nổi, lớn tiếng cười.
Dương Phàm nghe y cười lớn, không khỏi nhíu mày. Hắn nghe ra, Lai Tuấn Thần không phải cố ý ra vẻ thị uy, cũng không phải đắc y khoe khoang, y đúng là đang vui sướng, nhưng Dương Phàm thật sự không biết y và mình đang nói chuyện, đột nhiên lại có chuyện gì mà vui sướng đến vậy.
Lai Tuấn Thần ngoác miệng cười, nói: - Hạ quan hôm nay đến kinh, phải đến phủ Lạc Dương báo danh, gặp Thượng quan trước đã mới có thể đi nhậm chức. Dương Lang trung, lúc nào rảnh rỗi chúng ta lại gặp, Lai mỗ xin cáo từ!
Dương Phàm gật gật đầu, vẫn khẽ chau mày, nhìn Lai Tuần Thần thúc ngựa rời đi. Lai Tuấn Thần đi chưa được mấy bước, đột nhiên lại cười ha ha, tiếng cười tới gấp, biến mất cũng nhanh, giữa lúc đó ngừng một lát, rồi đột nhiên lại cười một trận…
Dương Phàm không khỏi lắc đầu, lầm bẩm: - Lai Tuấn Thần sao lại điên điên như vậy?
Lai Tuấn Thần vừa đi vừa cười, y cũng biết một người cưỡi trên lưng ngựa, đột nhiên lại cười phá lên như vậy khó tránh khỏi có vẻ kì quái, nhưng y không thể nào kìm chế được.
Vừa mới nhìn thấy Dương Phàm, cảm giác vui sướng không hiểu tại sao lại tràn đầy trong người y. Dương Phàm là tên đầu sỏ khiến y bị giáng chức quan, đi tòng quân ở Đồng Châu, mối hận thù này của hắn, mối hận thù này của hắn vẫn còn đang sống rất tốt, đợi y tự mình giày vò hắn, vừa nghĩ đến một ngày nào đó lật đổ Dương Phàm, biến hắn thành tù nhân, để cho y dùng đủ các loại cực hình tra tấn, y liền không nhịn nổi cười.
Lại nghĩ đến nương tử nhan sắc kiều diễm của Dương Phàm, Lai Tuấn Thần lại mở cờ trong bụng, y không cảm thấy bản thân mình có gì dị thường cả, ngược lại, y còn cảm thấy đầu óc mình đang tỉnh táo một cách kì lại, phản ứng nhanh nhẹn vô cùng. Chỉ chẳng qua, khả năng khống chế hỉ nộ của y có chút yếu.
Kệ nó đi, bây giờ cuối cùng đã về Lạc Dương, Đông Sơn tái khởi sắp tới rồi!
Lai Tuấn Thần vừa đi vừa cười suốt cả dọc đường, đến tận lúc ghìm cương xuống ngựa trước bức tường nha phủ Lạc Dương, trong lòng y hiểu không thể tiếp tục cười như thế được nữa, cố nén một hồi lâu, nén niềm vui sướng trong lòng lại, lúc này mới chỉnh lại áo mũ, đổi thành bộ dạng nghiêm túc, bước đi về phía trong nha.
Y nghĩ tới uy phong sau khi Đông Sơn tái khởi, nhưng lại chưa từng nghĩ tới, bây giờ y chỉ là một Huyện Úy Hợp cung, phải làm thế nào mới có thể trở lại ngày xưa. Hắn nghĩ đến trừng trị Dương Phàm, nhưng lại không nghĩ đến, chức quan của Dương Phàm hiện giờ cao gấp mấy lần của y, y phải làm thế nào mới có thể lật đổ được Dương Phàm. Y chỉ nghĩ đến niềm vui sướng sau khi tìm mọi cách làm nhục Dương Phàm.
Tinh thần của Lai Tuấn Thần có chút vấn đề, nhưng biểu hiện bên ngoài, chỉ là tàn nhẫn hơn người bình thường một chút, cố chấp một chút, không ai phát hiện ra tinh thần của y không bình thường. Từ một tên lưu manh Trường An trở thành Trung Thừa Ngự sử, lại Từ Trung Thừa Ngự sử cách chức đi tòng quân ở Đồng Châu, chuyện lên lên xuống xuống này thêm một lần nữa đã kích thích tinh thần của y, nhưng y lại không hề nhận ra mình có chút gì cổ quái, ngoại trừ thê tử của y – Vương phu nhân, những người khác không nhận ra có gì không bình thường.
Dương Phàm nhìn Lai Tuấn Thần đang vui vẻ đi về phía xa, càng chau mày hơn.
Lúc trước hắn bị Lai Tuấn Thần hãm hại phải vào tù, Lai Tuấn Thần đã từng hiếp bức Tiểu Man, muốn nàng ấy hiến thân cho y để cầu lấy con đường sống cho phu quân của mình. Hắn biết Lai Tuấn Thần đã từng tìm cách chiếm thiện cảm của Tiểu Man, cho nên hành động bất thường ngày hôm nay của Lai Tuấn Thần khiến trong lòng hắn có chút bất an.
Dương Phàm suy nghĩ một chút, từ bỏ ý định quay thẳng về nha môn, thúc ngựa đi về hướng phủ đệ của mình.
Cứ coi như là lo xa đi, Dương Phàm đã đi vào phường Phúc Thiện, mới đột nhiên nghĩ ra, nhà của mình bây giờ đâu còn như ngày xưa nữa, cứ coi như Tiểu Man muốn đi chợ Namtrong sản nghiệp gia đình, thì bên ngoài đã có A Nô làm bạn, bên trong có cao thủ hộ vệ trong nội đường, cũng không sợ sẽ bị đạo chích đánh lén.
Dương Phàm khẽ cười, thấy mình đã đến trước cửa nhà, quay vào xem cũng tốt, chỉ là đầu tiên muốn nhắc nhở Tiểu Man một khi ra ngoài phải ăn nói cẩn thận thì bây giờ không cần nói nữa rồi.
Dương Phàm tới trước phủ của mình, vừa mới ghìm chặt dây cương, một gã tùy tùng bên cạnh liền kinh sợ “ồ” lên một tiếng.
Khi hắn đi Kim Cốc viên, dẫn theo ba tên thị vệ. Mấy tên thị về này trước nay đều trầm mặc ít nói, lại thêm tính tình trầm ổn, càng không có lúc nào quá khích. Nghe thấy tên thị vệ kia la thất thanh, Dương Phàm không kìm nổi liếc nhìn y một cái.
Gã thị vệ kia vội vàng nói: - Lang Trung, vị cô nương phía trước kia… là người của chúng ta!
Mấy gã thị vệ bên cạnh Dương Phàm, trừ trường hợp cực kì tư mật, thường không gọi Dương Phàm là Tông chủ, mà gọi theo chức quan của hắn, hoàn toàn cho mình là thị vệ của Lang Trung Thiên Quan, chứ không phải là người của Thừa tự đường. Chỉ là cứ thế này, gã sẽ không dễ dàng giải thích thân phận của người mà hắn nhìn thấy kia, cho nên giọng điệu ngập ngừng một chút.
Dương Phàm nhìn theo ánh mắt của gã, chỉ thấy một cô gái xinh đẹp mặc áo xanh đang từ chỗ cửa phủ của hắn từng bước tiến tới.
Cố Trúc Đình đã thay một bộ quần áo của nữ tử bình thường để tránh người khác để ý. Đến ngựa nàng cũng không cưỡi, trực tiếp đi theo con đường mà nàng hỏi thăm được lúc đi bộ đến phường Phúc Thiện, vừa mới đi đến trước cổng Dương Phủ.
Trước cổng Dương Phủ có bốn kĩ sị đứng gác. Cổ Trúc Đình đã nhìn thấy bọn họ rồi. Vừa nhìn thấy ba người ăn mặc rõ ràng là thị vệ kia, đều là người trong “Thừa tự đường” mà mình quen biết, Cổ Trúc Đình lập tức đoán được thân phận của người mà bọn họ đang bảo vệ bên trong kia.
Người này, nhất định là Tông Chủ mới nhậm chức của bọn họ.
- Trẻ quá! Thật khôi ngô!
Đây là cảm giác đầu tiên nổi lên trong lòng Cổ Trúc Đình khi nàng lần đầu tiên nhìn thấy Dương Phàm.
Tông chủ lần trước – Khương Công tử không hề khôi ngô, nhưng khí chất và phong độ của y luôn đem lại cho người ta cảm giác kiên cường như cây tùng, tinh khiết như băng tuyết. Tông Chủ Ẩn Tông Thẩm Mộc dung mạo lại càng không có gì đặc biệt, thậm chí hết sức bình thường. Chỉ có người ở chung với y, mới có thể cảm nhận được sức hấp dẫn độc nhất trong nội tâm của y.
So với hai người kia, Dương Phàm có lợi thế hơn nhiều.
Cổ Trúc Đình liếc mắt nhìn Dương Phàm một cái, không dám nhìn một lần nữa, mà chỉ dám bước chân nhanh hơn về phía bọn họ.
Lúc này, gã thị vệ đã thì thầm to nhỏ mấy câu bên tai Dương Phàm, nói rõ thân phận của Cổ Trúc Đình. Dương Phàm biết nàng đến đây tất có chuyện, chỗ này là cửa, người ra người vào nhiều, không tiện nói chuyện. Hắn ngay lập tức xuống ngựa, cất bước đi vào trong phủ, ba gã hộ vệ cũng xuống ngựa, trong đó một người tiến đến chỗ Cổ Trúc Đình.
Đêm qua chè chén no say, tên sai vặt Mạc Huyền Phi thích náo nhiệt cũng đã trốn đi chơi đến nửa đêm. Gia chủ không có trong phủ, hôm nay không cần dậy sớm, Mạc Huyền Phi vừa sáng sớm đã về phủ, đang ngủ gà gật ở cổng, bỗng nghe tiếng gõ cửa, vội vàng chỉnh sửa lại áo mũ, đi giày chỉnh tề chạy ra ngoài cửa đón.
Vừa mở cửa nách, Mạc Huyền Tử sợ hãi, vội vàng đứng thẳng người dậy, kêu: - A Lang!
Dương Phàm không để ý tới bộ dạng xộc xệch của gã, chỉ khoát khoát tay một cái, nói: - Đưa nữ tử kia đến thư phòng gặp ta! Sau đó liền bước vào trong.
Trong thư phòng, Cổ Trúc Đình hành lễ với Dương Phàm, đem chuyện mà nàng muốn bẩm báo kể lại một lượt từ đầu đến cuối, cả người Dương Phàm đều ngây dại.
Hắn chỉ nghĩ là người nữ tử này đem đến tin tức quan trọng của Lý Thái Tông hay là một trưởng bối Thế gia nào khác, chứ không hề ngờ được, lại có chuyện không thể nào tưởng tượng như vậy.
Hắn không chỉ có một đứa con trai, còn có một đứa con gái!
Dương Phàm ngồi ở đó, không biết trong lòng dâng lên cảm giác như thế nào. Không lâu trước đó, hắn còn nghĩ rằng, trên thế giới này không còn người thân huyết thống nào nữa, trong một đêm, hắn lại có cả con trai lẫn con gái. Nghĩ đến đứa con gái đã rơi vào trong tay Khương công tử, Dương Phàm nhất thời có cảm giác lo lắng…
Cổ Trúc Đình trộm ngắm vẻ mặt của Dương Phàm, lúc vui lúc buồn, lúc giận lúc đau, nhưng lại không chất vấn nàng, lúc này nàng mới yên lòng lại.
Vừa rồi Dương Phàm vì nàng đến báo tin, đã nói lời cảm ơn với nàng. Còn về phần nữ nhi rơi vào tay Khương công tử, ban đầu người bắt con gái hắn không phải là nàng, người trợ giúp Khương công tử đưa đứa bé đi cũng không phải nàng, ngược lại vì điều này mà hại nàng suýt nữa mất mạng. Nàng vẫn còn lo lắng Dương Phàm vui giận thất thường mà giận lây sang nàng, cũng thật là làm khó nữ sát thủ thân thủ vô cùng cao minh này.
Cổ Trúc Đình lắp bắp nói: - Thuộc hạ… Thuộc hạ thật sự không hiểu, Khương Công Tử tại sao lại phải giấu con gái của Tông Chủ, y…
- Ta biết vì sao!
Dương Phàm ngắt lời nàng, hắn khẽ khép mắt lại. hắn đã nghĩ tới, A Nô từng những chuyện xảy ra ở đỉnh núi Hoa Sơn, nhớ tới chuyện Khương công tử từng bức nàng tự tử, liên hệ hai chuyện này lại, mục đích của hành vi cổ quái của Khương công tử cũng rõ rành rành rồi.
Nhưng biết rõ mục đích của Khương công tử, không có nghĩa là có thể cứu được con gái về. Dương Phàm trong lòng hỗn loạn, hoàn toàn không để ý tới ánh mắt của Cổ Trúc Đình bỗng nhiên lạnh lùng, cánh tay run lên, một thanh phi đao trượt vào lòng bàn tay của nàng…