Huân Kỳ cười nhạt: - Nếu như ta dẫn người trong tộc lui về rừng sâu, triều đình phái trăm vạn đại quân đến, làm gì được ta sao?
Dương Phàm nói: - Không làm gì được!
Huân Kỳ cười đắc ý, lại nói với Dương Phàm: - Nhưng, triều đình không có ý thôn tính lãnh thổ của ta, cũng không có ý cướp đoạt quyền vị cha truyền con nối của ngươi, ngươi tại sao lại làm như vậy? Lẽ nào rút về rừng sâu làm một người nửa dã thú là điều thú vị sao?
Dương Phàm nghiêng nghiêng đầu, nhìn cổ của Huân Kỳ, nghiêm trang nói: - Trên cổ của thổ ty đại nhân có mấy cái mụn lớn, nổi lên như gò đất, màu đỏ bừng, xem ra muỗi trong rừng độc tính cũng không nhẹ.
Huân Nhi khẽ che miệng, không nhịn nổi cười.
Huân Hoạch bị Dương Phàm chọc tức, giống như Đại Thần Thần nổi giận, nổi trận lôi đình nói: - Chết tiệt! Vừa không có ý thôn tính lãnh thổ của ta, cũng không có ý cướp đoạt quyền vị của ngươi? Bây giờ người của các ngươi đang làm như vậy.
- Không không không...
Dương Phàm giơ ngón trỏ lên khẽ lắc lắc: - Người muốn thôn tính lãnh thổ của ngài là Văn Hạo và Vân Hiên, bọn họ mặc dù đảm nhiệm chức đô đốc Diêu Châu và Thứ sử Diêu Phó, nhưng ngài cũng rõ, bọn họ không phải người của triều đình.
Còn về binh mã Tam Vệ đến cứu viện kia, là vì bị Hoàng Cảnh Dung bịt mắt, còn bây giờ ta đang muốn giúp ngài vạch trần lời nói dối của y.
Huân Nhi say sưa nhìn Dương Phàm, mặc dù tóc rối bù như cái tổ chim, trên mặt vệt đen vệt trắng, trên người đầy bùn cát và máu đen, đến ngón tay đang đung đưa cũng rất bẩn, nhưng hắn đứng đó, có vẻ vô cùng bình tĩnh và tao nhã, trong tộc nhân của nàng không ai có được cái phong độ đó.
Dương Phàm nói: - Cho nên ta thấy rất lạ, là thủ lĩnh của bộ tộc, là Huân Kỳ thổ ty có tầm nhìn xa trông rộng, tại sao lại bỏ đi cơ hội tốt như vậy, còn thà đi một con đường không có lối về. Ngài có biết ngài làm như thế, sẽ trúng với ý nghĩ của Hoàng Cảnh Dung và Văn Hạo, khiến gian kế của bọn chúng được thực hiện không?
Huân Kỳ đột nhiên bình tĩnh trở lại, trừng mắt nhìn Dương Phàm nói: - Trận này theo ta là không thể không đánh. Hiện giờ tử thương của chúng ta rất nhiều, là thổ ty, ta nhất định phải cho bọn họ một câu trả lời thỏa đáng, không thể sống chết mặc bay, tên đầu sỏ Hoàng Cảnh Dung này nhất định chết, ngươi làm được không?
Dương Phàm cười nói: - Điểm này, ý kiến của chúng ta giống nhau!
Sắc mặt Huân Kỳ dịu đi một chút, nói: - Văn Hạo và Vân Hiên phạm thượng, nhất định phải bị trừng trị, nếu không sau này các thổ ty khác sẽ học theo, Diêu Soái của ta sẽ không có ngày nào yên ổn cả!
Dương Phàm chớp chớp mắt, hỏi: - Vậy Huân Kỳ thổ ty định trừng phạt bọn chúng như thế nào?
Huân Kỳ thô lỗ khoát tay: - Đây là việc giữa các bộ tộc Diêu Châu chúng ta, không liên quan gì đến triều đình! Ngươi cần gì phải hỏi!
Dương Phàm nói: - Hoàng đế bệ hạ rất độ lượng, đối với Diêu Châu, chỉ cần các ngài thừa nhận sự tồn tại của triều đình, tiếp nhận sự thống trị của triều đình, Hoàng đế bệ hạ hầu như không can thiệp gì đến các ngài. Cho nên chỉ cần là việc giữa các bộ lạc ở đất Diêu Châu của các ngài, triều đình đương nhiên sẽ không quản. Thế nhưng, Văn Hạo và Vân Hiên đều là Đô đốc và Thứ sử do triều đình ủy nhiệm, ngài ra tay với bọn chúng, triều đình khoanh tay làm ngơ, vậy thì thể diện của triều đình để ở đâu?
Huân Kỳ trừng mắt nhìn tức giận: - Nói như vậy, các ngươi muốn bao che cho bọn chúng sao?
Dương Phàm nói: - Mặc dù bọn chúng là quan viên của triều đình, nhưng bọn họ đã không thể duy trì sự bình yên ở Diêu Châu, ngược lại còn xảy ra rất nhiều chuyện, theo ta thấy chức quan này bọn chúng làm không nổi. Huân Kỳ thổ ty muốn tự mình trừng phạt bọn chúng, cũng nên đợi triều đình tước đi chức vụ của bọn chúng đã.
Huân Kỳ lạnh lùng nói: - Triều đình sẽ tước đi chức vụ của bọn chúng sao?
Dương Phàm nói: - Tấu chương mà Hoàng Cảnh Dung vu khống các ngài mưu phản, chắc cũng đến tay Hoàng đế rồi.
Sắc mặt Huân Kỳ hơi căng thẳng, Dương Phàm nói: - Mặc dù ta vẫn luôn sống ở trong trại này, nhưng không có nghĩa ta chỉ có một người, bản tấu chương tố cáo hành vi phạm tội của Hoàng Cảnh Dung và dã tâm của Vân Hiên và Văn Hạo, bây giờ chắc cũng đến chỗ Hoàng đế. Huân Kỳ thổ ty cho rằng triều đình sẽ bảo vệ một tên tội thần tham lam và hai tên thổ ty đầy dã tâm, hay là đồng ý ủng hộ người trung thành với triều đình như ngài?
Vẻ tức giận trên khuôn mặt Huân Kỳ đã biến mất, lão còn thu đao lại, tiến lên ôm Dương Phàm, cười ha ha: - Biết rõ thứ có độc, cũng có nghĩa tìm được thuốc hay. Lão già này bây giờ không chỉ biết rõ hai tên khốn kiếp Văn Hạo và Vân Hiên có độc, còn biết được thuốc hay tế nhân cứu thế như Dương Khâm sai, đây chính là phúc khí của ta!
Dương Phàm ngẩn người, Huân Kỳ thay đổi nhanh quá, hắn không kịp thích ứng...
Huân Kỳ thổ ty buông tay ra, lại nhiệt tình nắm lấy bàn tay Dương Phàm, cười chân thành nói: - Lão đây thay mặt cho bộ lạc Bạch Man, đồng ý nhận sự giúp đỡ và sắp xếp của Dương Khâm sai, xin hãy tin ta, bộ lạc Ô Man cũng nhất định sẽ đồng ý!
Dương Phàm lắp bắp: - Thổ ty đại nhân...
- Khâm sai nói như vậy là khách khí rồi!
Huân Kỳ nghiêm túc nói: - Khâm sai giúp con dân của ta bảo vệ sơn trại, đồng ý bảo vệ lẽ phải cho ta, ngươi là bằng hữu tốt nhất của bọn ta! Ngươi có thể trực tiếp gọi thẳng tên của già này, hoặc là già này có hơn tuổi ngươi, gọi ta một tiếng đại thúc thúc là được rồi!
Lão rút ra từ cạnh hông một vỏ kiếm mà chuôi đính đầy đá quý, hai tay đưa cho Dương Phàm, nét mặt vô cùng chân thành, cười nhiệt tình, nói to: - Thanh kiếm này, là vật tùy thân của già này. Bây giờ ta tặng nó cho ngươi, coi như là vật làm chứng cho tình bạn của chúng ta.
- Ấy... Huân Kỳ đại thúc, thúc đồng ý hợp tác với ta rồi sao?
- Đương nhiên đồng ý!
Huân Kỳ nắm lấy bả vai Dương Phàm, nói lớn: - Đi, chúng ta lên núi! Tối nay, ta phải chuẩn bị yến tiệc, khao thưởng các chiến sĩ dũng cảm trong trại, còn phải uống vài chén rượu với khâm sai tôn kính, bạn tốt của tộc ta!
Huân Kỳ không khỏi phân trần, kéo tay Dương Phàm lên trên núi.
Dương Phàm đi mãi đi mãi, bỗng nhiên cảm thấy ông lão nhìn có vẻ như tính tình nóng nảy đi bên cạnh mình, thật ra lại không phải là Đại Thần Thần dễ bị kích động, mà là một con cáo già gian xảo, còn mình lại là một con khỉ nhỏ diễn một đoạn trong xiếc khỉ...
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※
Võ Tắc Thiên đang cùng hai nam sủng mà bà sủng ái nhất chơi đùa ở Lệ Xuân Đài. Bà ta nằm trên một chiếc giường trúc tương phi, lấy tay của Trương Dịch Chi đặt lên trước ngực, nhẹ nhàng vuốt ve, cười cười nhìn Trương Xương Tông thay Hồ phục, nhảy Hồ hoàn cho bà ta xem, bỗng nhiên tổng quản nội thị - Cao công công vội vàng chạy đến, thì thầm mấy câu vào tai bà.
Võ Tắc Thiên nghe thấy có cấp báo về tình hình quân sự Tây Nam , Tể tướng Lý Chiêu Đức đã ở điện Võ Thành hậu giá, không khỏi thầm sợ hãi, không biết rốt cục đã xảy ra chuyện lớn đến mức nào, vội vàng gọi Đình Vũ Đạo, thay quan phục, vội vã chạy tới điện Võ Thành.
Lúc Võ Tắc Thiên đi tới điện Võ Thành, tể tướng chấp bút chủ tọa Lý Chiêu Đức và Ngự tiền đãi chế Thượng Quan Uyển Nhi đều đã đến.
- Miễn lễ. Bình thân. Tể tướng mời ngồi.
Võ Tắc Thiên không thích khách sáo, vừa vào trong điện đã miễn cho hai người khỏi hành lễ, vội vàng ngồi xuống sau ngự án, trầm giọng hỏi: - Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Lý Chiêu Đức nghiêm nghị nói: - Bệ hạ, Hoàng Cảnh Dung của Ngự sử đài tuần sát Lưu Nhân ở Kiếm Nam Đạo, lạm dụng quyền uy, tàn sát người vô tội, vơ vét tài sản hối lộ. Người Man ở Diêu Châu không chịu được ức hiếp lăng nhục, đã khởi binh tạo phản!
- Cái gì?
Võ Tắc Thiên vừa nghe, sắc mặt lập tức trầm xuống, Thượng Quan Uyển Nhi nhẹ nhàng nói: - Bạch Man và Ô Man Diêu Châu đã dẫn hơn hai mươi vạn người tạo phản, các bộ lạc khác đã rục rịch, Thổ Phiên và Nam Chiêu bày binh bố trận ở biên cương, không rõ ý đồ.
Võ Tắc Thiên vừa nghe, sắc mặt càng thêm lạnh lùng, lúc Vương Hiếu Kiệt thu phục tứ trấn An Tây, Thổ Phiên đã cùng với Đột Quyết liên thủ xuất binh, bị Vương Hiếu Kiệt đánh bại. Tây Vực truyền tin đến, Vương Hiếu Kiệt bây giờ đã thu phục An Tây, lúc này vấn đề lớn nhất là đánh hạ tứ trấn An Tây, phải phái binh đóng giữ.
Bây giờ ước lượng qua loa, binh mã đóng giữ tứ trấn An Tây ít nhất cũng phải có ba vạn người, ba vạn quân tốt này trấn thủ biên thùy trong thời gian dài, quân lương mã thực đều là vấn đề lớn. Từ nội địa vận chuyển cố nhiên là một cách, nhưng đường xá xa xôi, đường lại không phẳng, mỗi một đấu lương thực, sợ là tiêu hao năm đấu.
Vương Hiếu Kiệt đã nghị sự với triều đình về vấn đề đồn điền, sau khi triều đình thảo luận đã đồng ý với đề nghị của y, quyết định để y tạm thời đóng giữ An Tây, mở đồn điền. Mặc dù tiếp tế mà mở mang đồn điền có thể cung cấp được cũng không bằng lương thực mà biên quân cần, còn lại vẫn phải vận chuyển từ trung nguyên đến, nhưng vẫn còn hơn là dựa toàn bộ vào tiếp tế của triều đình.
Dù vậy, hộ bộ cũng tính một món nợ cho triều đình, hiện tại buôn bán bằng đường biển dần dần thịnh vượng, buôn bán đường tơ lụa cũng không còn quan trong như thời Hán triều. Triều đình trú binh ở An Tây, khai thông lợi nhuận buôn bán bằng con đường tơ lụa, còn không nhiều bằng lượng tiêu dùng của binh đóng tại An Tây Tứ trấn.
Vì thế sau khi thắng lợi, tiếng nói phản đối trú binh An Tây lại nổi lên, lại còn có ý kiến lui binh từ An Tây, cho rằng vùng đất cằn cỗi này không đủ trấn thủ. Sự tồn phế của Tứ Trận, nếu như chỉ tính về kinh tế, bây giờ thật sự là lợi bất cập hại, mà suy tính trên lợi ích chính trị, trước mắt cũng không nhìn thấy nhiều lợi ích thực tế lắm.
Thật ra Tây An Tứ Trận cần hay không cần, vốn là một vấn đề khó có cả lợi và hại, căn bản không có kết luận vẹn cả đôi đường. Nếu như lúc này Kiếm Nam Đạo đại loạn, sợ rằng ý kiến thủ tiêu Tây An Tứ Trấn lại xôn xao, chiếm giữ trào lưu của triều đình. Còn khôi phục Tây An Tứ Trấn, là quân công duy nhất cho đến nay của triều nhà Võ, Võ Tắc Thiên nào nỡ bỏ.
Hơn nữa, một khi Kiếm Nam Đạo đại loạn, nếu như Thổ Phiên lại thừa cơ gây chuyện lần nữa, cấu kết với Kiếm Nam Thổ Man, nếu như vậy cả Tây Bắc, Tây Nam đều không có ngày nào yên ổn! Đây không chỉ là chuyện của An Tây Tứ Trận, mà là việc liên quan đến sự an nguy của cả đế quốc Đại Chu.
Võ Tắc Thiên nghĩ đến đây, tức giận đập bàn, nói: - Hoàng Cảnh Dung! Không ngờ lại không biết lấy đại cục làm trọng, đáng chết!
Uyển Nhi thấy thuốc mắt đã sắp được rồi, mới lên tiếng: - Thánh nhân, ở đây có tấu chương mà Hoàng Cảnh Dung vừa mới dâng lên triều đình, nói đến việc Diêu Phó phản loạn, mời Thánh nhân xem!
Võ Tắc Thiên nhận lấy tấu chương, xem kĩ một lượt, nghi hoặc nói: - Những gì trong tấu chương của Hoàng Cảnh Dung viết, hình như không giống với những gì Lý Tương nói!
Thượng Quan Uyển Nhi nói: - Ở đây vẫn còn một bản tấu chương của Tuần phủ đại sứ Dương Phàm, cũng là nhờ khoái mã chạy tám trăm dặm đến dâng lên kinh thành, xin Thánh nhân đọc!
Bản tấu chương của Dương Phàm này tất nhiên là do Trương Thúc Chi viết thay, trong đó cũng nhắc tới chuyện Bạch Man và Ô Man ở Diêu Châu tạo phản, nhưng trong tấu chương của Hoàng Cảnh Dung nói là Thổ Man sớm đã cấu kết với Lưu Nhân, chủ mưu tạo phản, bởi vì y phát hiện không thể không đề cập đến chuyện này trước. Còn trong tấu chương của Dương Phàm lại trực tiếp chỉ ra Hoàng Cảnh Dung tàn sát kẻ vô tội, tham ô hối lộ, bức phản Bạch Man, Ô Man.
Võ Tắc Thiên xem, nhất thời không biết nên tin ai trong số hai bọn họ mới đúng. Lúc này cố nhiên không phải lúc truy cứu trách nhiệm, nhưng phán đoán khác nhau, sẽ quyết định triều đình sẽ bảo vệ hay là tiêu diệt Kiếm Nam. Đại sự quốc gia, đặc biết là trước mắt Tây Vực vẫn chưa ổn định, rốt cuộc có dùng hay không dùng binh đối với Tây Nam, ảnh hưởng vô cùng nghiêm trọng, Võ Tắc Thiên sao có thể không thận trọng.