Dương Phàm lê tấm thân mệt mỏi đến căn phòng mà lúc mới đến sơn trại này hắn bị treo ngược ở đó, đặt mông xuống bãi cỏ xanh, vừa mới thở dốc, Liên Tân cô nương bị cụt tay liền bưng đến cho hắn một rổ bánh nướng, lại bỏ cái gùi nước treo trên vai xuống, có chút khó xử nói với hắn: - Nước không còn nhiều nữa...
Gùi nước rất nhẹ, vừa đặt xuống đất Dương Phàm đã cảm thấy hết rồi. Nhìn Liên Tân cô nương đôi môi nứt nẻ, giọng của Dương Phàm bỗng trở nên dịu dàng: - Ta không uống đâu, nước còn lại trong gùi, muội và Huân Nhi cô nương chia nhau đi!
- Không không không...
Liên Tân vội vàng lắc đầu: - Đây là nước để lại cho huynh và Huân Nhi tiểu thư, các huynh đánh trận ở phía trước, còn cần nước hơn.... Ý muội là, muội đã uống nước rồi.
Lúc đó Huân Nhi và Cao Thanh Sơn dặn dò mấy câu, vừa hay bước vào, Dương Phàm nắm lấy gùi nước đưa cho nàng: - Ê, cô và Liên Tân chia ra, mau uống hết đi rồi nghỉ ngơi. Ước chừng đợt công kích tiếp theo của bọn chúng cũng sẽ cách quá lâu đâu.
Liên Tân từ chối không nhận, bị Huân Nhi kéo ngồi xuống. Dương Phàm cắn mạnh một miếng bánh, bánh bột nướng đúng là rất thơm, nếu như là bình thường, Dương Phàm có thể ăn ngon lành mấy cái bánh. Nhưng bây giờ cổ họng hắn khát đến khô cháy, bánh đến miệng căn bản cũng không tan ra được, cố gắng nuốt xuống, cổ họng đau giống như có con dao đang cắt vậy.
Huân Nhi cầm một cái bát lớn, múc nước từ trong gùi, nước chỉ có hơn nửa bát.
Liên Tân có chút bất an, khẽ nói: - Muội đi lấy thêm chút nước!
Huân Nhi thở dài: - Thôi đi, cả trại đều thiếu nước, chúng ta uống nhiều hơn một ngụm thì người khác sẽ ít đi một ngụm.
Liên Tân nói: - Thế nhưng... cô là Thổ ty tiểu thư, Dương đại ca là khâm sai triều đình, không giống...
Huân Nhi nói: - Có cái gì không giống? Nào, ngươi uống trước một phần ba, còn lại ta và Dương đại ca chia nhau.
Liên Tân vội vàng từ chối, Dương Phàm nói: - Liên Tân, muội bị thương, còn cần nước hơn bọn ta. Đừng từ chối nữa, muội không uống hết một phần của muội, Huân Nhi sẽ không uống đâu.
Huân Nhi không biết làm thế nào, chỉ uống một ngụm nhỏ. Nàng đem nước trong bát đã cạn đi một phần đưa cho Huân Nhi, Huân Nhi cũng giống nàng, chỉ nhấp một ngụm nhỏ, chuyển bát nước cho Dương Phàm.
Dương Phàm không từ chối, hắn bưng bát nhẹ nhàng nhấp một ngụm, cảm thấy nước trong veo chảy từ từ qua cổ họng, toàn thân mỗi một tế bào dường như đều đang reo hò vui mừng, không phải người khát nước đến tận cùng, vĩnh viễn không thể hiểu rõ được loại cảm giác này.
Nếm hồi lâu, Dương Phàm lại nhấp thêm một ngụm, không nỡ nuốt ngay, hắn ngậm nước đưa bát cho Huân Nhi, Huân Nhi nào có chịu nhận. Ba người đang nhường nhau bát nước chưa được một nửa, Cao Thanh Sơn như một con trâu đực mông đang cháy, xông vào trong.
- Dương huynh đệ, Dương huynh đệ, bọn họ lui rồi, bọn họ lui rồi, ha ha...
Cao Thanh Sơn nắm lấy bả vai của Dương Phàm, lắc lắc không ngừng, gạt bát nước ra ngoài, bắn tung tóe đầy người Dương Phàm.
Liên Tân nóng nảy đấm tấm lưng rắn chắc của ca ca, nói: - Ca, huynh cẩn thận chút, nước vãi ra... Cái gì? Huynh nói cái gì?
Nắm tay của Liên Tân dừng trên không trung, bỗng nhiên có cảm giác trở lại.
Huân Nhi đang nuốt bánh nướng một cách khó khăn cũng ngạc nhiên nhìn về phía Cao Thanh Sơn.
Cao Thanh Sơn mặt mày hớn hở nói: - Văn Hạo lui binh rồi! Văn Hạo lui binh rồi!
Huân Nhi và Liên Tân cùng nhao về phía trước, hỏi dồn dập: - Là thật sao?
Dương Phàm nhẹ nhàng đặt bát nước qua một bên, kìm nén niềm vui sướng trong lòng, khẽ hỏi: - Huynh có chắc không? Bọn chúng có dùng quỷ kế gì không?
Cao Thanh Sơn cười lớn, nói: - Chúng ta trên núi, bọn chúng dưới núi, từ trên nhìn xuống không sót một cái gì. Bọn chúng giả vờ rút lui có tác dụng gì, có thể lừa được ai, ha ha, bọn họ đúng là lui binh rồi!
- Sao có thể? Vô duyên vô cớ sao lại lui binh? Dương Phàm tự lẩm bẩm một mình, trên mặt nở nụ cười.
Văn Hạo và Vân Hiên vội vàng lui binh, thậm chí đến mấy đại trướng của tướng lĩnh cũng không kịp dỡ, hướng bọn chúng lui binh cũng không phải Diêu Châu thành, mà chạy vào rừng rú, men theo hạ lưu sông Trường Giang mà chạy. Trong vòng hơn mười dặm hạ lưu Trường Giang cũng có một cây cầu, nhưng không phải là con đường thông đến Diêu Châu.
Trên núi phái mấy người lanh lợi xuống núi thăm dò, xác nhận bọn họ đúng là lui binh, lập tức lại phái người lên núi đưa tin, đồng thời để hai người đi theo dõi bọn người Văn Hạo.
Dương Phàm, Cao Thanh Sơn và Huân Nhi nghe được tin vội vàng xuống núi, đi lòng vòng hai vòng ở đất mà Văn Hạo dừng chân, chỉ thấy đất bừa bãi, rất nhiều đồ đều không kịp đem theo, có thể thấy bọn họ đi vội vàng thế nào.
Ba người đang phân tích nguyên nhân Văn Hạo lui binh, xa xa khói bụi mù mịt, giống như một con rồng dài đang xoắn tới, thanh thế lớn đến nỗi, đứng dưới núi cũng có thể cảm thấy được, thế nhưng người phụ trách quan sát đứng trên cành cây cao ở lưng chừng núi lại không phát ra tín hiệu cảnh giác, mấy người đang kinh ngạc thì một người phụ trách canh gác xung quanh chạy như bay về, hô rất xa: - Thổ ty lão gia đến! thổ ty lão gia của chúng ta đem binh mã đến!
Huân Nhi mừng rỡ, lập tức đón người kia đến, Dương Phàm và Cao Thanh Sơn nhìn nhau, cũng bước theo phía sau Huân Nhi.
- Thằng ranh Văn Hạo đâu? Cái gì? Chạy thoát rồi? Long Phi, ngươi dẫn người đi đuổi cho ta!
Huân Kỳ dặn dò với giọng lớn như sét đánh, lệnh cho Nhị quản gia Long Phi dẫn nhân mã tiên phong đi đuổi, lại dặn một đứa con trai đi về phía sau thúc binh mã hành quân nhanh hơn truy giết Văn Hạo, sau đó nhảy xuống ngựa, bước nhanh về phía Huân Nhi.
Huân Kỳ một tay ôm con gái vào trong lòng, ôm rất chặt, lại buông nàng ra nhìn một lượt, nhìn bộ dạng của cô con gái xinh đẹp bây giờ như một bà ăn mày, không khỏi thương tâm nói: - Con gái đáng thương của ta, lại bị tên nhãi ranh Văn Hạo ức hiếp thành ra như thế này.
Huân Nhi lườm lão một cái, nói: - Cha nói lung tung cái gì vậy, cái gì mà con gái bị Văn Hạo ức hiếp thành thế này.
Cao Thanh Sơn đi đến bên cạnh Huân Kỳ, cung kính hành lễ nói: - Cao Thanh Sơn bái kiến thổ ty đại nhân.
Huân Nhi liếc nhìn y, ánh mắt lại tập trung vào Dương Phàm, nhìn hắn mấy lần, ánh mắt lão bỗng sắc bén: - Hắn là...
Huân Nhi lau lau nước mắt, nói với Huân Kỳ: - Cha, huynh ấy là Dương Phàm, là khâm sai triều đình phái tới. Huynh ấy và tên Ngự sự họ Hoàng kia không cùng một đường, lúc con sai người đến lấy binh cứu viện cũng đã nhắc đến huynh ấy rồi, huynh ấy có thể giúp chúng ta...
Huân Kỳ cười giễu cợt, khóa miệng lộ ý châm biếm, nói: - Hắn có thể giúp chúng ta sao? Bây giờ là chúng ta giúp hắn, nếu như ta không đến, đến mạng hắn còn không giữ nổi. Hừm! Tên Hoàng Ngự sử kia điều đến binh mã Tam Châu, lại có Văn Hạo và Vân Hiên nghe lệnh, tên khâm sai như hắn có gì?
Huân Nhi chau mày, không vui: - Cha, sao cha lại có thể nói như thế, Dương đại ca... Dương Khâm sai rất lợi hại, tên họ Hoàng đó làm sao so được?
Dương Phàm mỉm cười ngăn nàng lại, tiến lên một bước, chắp tay nói với Huân Kỳ: - Dương Phàm bái kiến Huân thổ ty. Bây giờ Hoàng Cảnh Dung có hai vị thổ ti Văn Hạo và Vân Hiên ủng hộ, nhưng nếu như Huân Kỳ thổ ty và Mạnh Chiết Trúc thổ ty chịu ủng hộ ta thì sao? Lực lượng của ta tự nhiên sẽ lớn hơn của Hoàng Cảnh Dung, không phải sao?
- Còn về viện binh Tam Châu mà triều đình phái tới... Dương Phàm lắc lắc đầu, nói chắc chắn: - Bọn chúng chỉ là bị Hoàng Cảnh Dung bịt mắt mà thôi. Bây giờ bọn chúng không biết ta ở đâu, nếu như bọn chúng biết, ta sẽ bảo bọn chúng đứng ngoài cuộc, đừng có nhúng tay vào chuyện của Diêu Châu, bọn họ nhất định sẽ nghe theo.
Huân Kỳ cười to nói: - Bỏ đi, già này không nói lại được với các ngươi! Bây giờ không có ngươi, binh mã của triều đình và tên Hoàng Cảnh Dung kia không phải cũng bị ta đuổi cho cuống cuồng bỏ chạy sao? Nhớ lại ngươi giúp già này giữ sơn trại, cũng coi như có chút công trạng, già này tha cho ngươi, nếu không, người của triều đình ta không tha cho tên nào cả. Nếu không phải là các ngươi, Văn Hạo và Vân Hiên sao có thể nổi dã tâm, khiến cho Diêu Châu rơi vào chiến tranh loạn lạc!
Dương Phàm nói: - Văn Hạo và Vân Hiên có dã tâm, cho dù là Hoàng Cảnh Dung không đến, sau này có cơ hội, bọn họ cũng sẽ nổi dã tâm như thế. Huân Kỳ thổ ty đem chuyện này quy tội cho triều đình là hơi vu oan rồi. Bây giờ thổ ty thắng, nhưng ngài cho rằng thắng lợi nhất thời này đáng là gì?
Ngài từng đuổi Văn Hạo ra khỏi thành, đại quân triều đình vừa đến, ngài lại vội vã rút lui về lãnh địa của mình. Bây giờ người đánh đến Diêu Châu lần nữa, lúc binh mã triều đình ngóc đầu trở lại thì sao? Nói một cách không khách sáo, Huân Kỳ thổ ty, ngài có thể đánh bại Văn Hạo và Vân Hiên, có thể đánh đuổi số ít binh mã quân triều đình, nhưng nếu triều đình thật sự phái đại quân đến, các ngài hoàn toàn không thể chịu nổi một đòn!
Huân Kỳ giận dữ, “két” một tiếng, rút gươm ra khỏi vỏ, lạnh lùng nói: - Ngươi có thể thử sự lợi hại thanh đao của ông lão này không?
Huân Nhi hoảng hốt, vội vàng ngăn trước người hắn, giơ tay ra bảo vệ, giận dữ nói: - Cha! Cha vừa đến đã nổi điên rồi, đây là khâm sai của triều đình, giết khâm sai, càng chứng tỏ cha có ý đồ mưu phản!
Huân Kỳ giận dữ nói: - Nha đầu thối, bỏ tay ra! Con tránh ra! Khâm sai thì làm sao nào, Hoàng Cảnh Dung cũng là khâm sai, bây giờ không phải cũng bị ta đánh cho chạy tán loạn hay sao? Nếu như lão chạy chậm một bước, con xem ta có chém lão không?
Huân Nhi nói: - Dương đại ca và Hoàng Cảnh Dung không giống nhau!
Huân Kỳ nói: - Có gì không giống?
- Huynh ấy... huynh ấy là bạn của chúng ta!
- Huân Nhi cô nương, để ta nói! Tay của Dương Phàm khoác lên vai Huân Nhi cô nương. Nữ tử Man tộc không nghiêm khắc như Trung nguyên, Huân Nhi cô nương không phải là lần đầu bị nam nhân đụng vào cơ thể, nhưng sự ấm áp của Dương Phàm, bàn tay khỏe mạnh đặt lên vai nàng, hơi ấm lòng bàn tay thấm vào người, khiến nàng trở nên mềm nhũn.
Dương Phàm nhẹ nhàng gạt nàng sang một bên, tiến lên một bước, đón lấy thanh đao gọt sắt như bùn trong tay Huân Kỳ, bình tĩnh nói: - Huân Kỳ thổ ty đánh thắng một trận, hình như đã quên hết tất cả rồi. Ngài cũng biết, binh mã triều đình cũng không chỉ thế này, có đúng không? Ha ha, thổ ty đại nhân chắc cũng nhớ trại này trước kia bộ dạng như thế nào, dựa vào ngôi trại này, có thể đỡ nổi bao nhiêu binh mã?
Mấy hôm trước ngài từng phái một đội nhân mã đến giải vây cho sơn trại, nhưng lại bị Văn Hạo đánh bại. Sau khi bọn họ trở về, chắc đã nói cho ngài biết rốt cuộc có bao nhiêu binh mã đang tấn công sơn trại. Còn sơn trại này, trước khi ngài đến, đều là trong tay ta, Văn Hạo ngày đêm tấn công sơn trại, nhưng đều không làm gì được chúng ta.
Tại sao chúng ta lại giữ được sơn trại này? Dũng sĩ trong trại không sợ chết, dám tác chiến, cố nhiên là một mặt, mặt khác, cũng là do tại hạ đã cải tạo sơn trại, còn chút bản lĩnh dẫn binh đánh trận của ta, trong tướng lĩnh triều đình, căn bản không đáng nhắc tới.
Ngài cho rằng ngài có thể dễ dàng đánh lui binh mã triều đình sao? Không phải là binh mã triều đình không muốn ra sức cho cuộc nội chiến các bộ lạc Diêu Châu. Nếu không, hơn một vạn quân tinh nhuệ, đủ để thổ ti đại nhân người lãnh đủ. Nếu như thổ ty đại nhân không thuận lợi rút binh, nếu như triều đình phái thêm binh mã đến, lúc đó ngài đối phó thế nào?