Thái Bình công chúa nhìn Dương Phàm chằm chằm một lúc sau chậm rãi nói:
- Bản cung đã từng gặp qua ngươi chưa?
Dương Phàm thản nhiên cười nói:
- Vâng! ở bên sông Lạc Thủy, tiểu tăng từng có may mắn được gặp Công chúa điện hạ.
Thái Bình công chúa con ngươi lóe lên nói:
- Khi đó, dường như ngươi không phải là hòa thượng.
Dương Phàm sờ sờ cái đầu trọc của mình cười khổ nói:
- Công chúa vẫn là công chúa, phường đinh đã thành hòa thượng. Thế sự thật khó lường, tiểu tăng ngày đó cũng chưa từng nghĩ có ngày hôm nay.
Thái Bình công chúa nhìn trang phục của hắn lại hỏi:
- Ngươi có chức vị gì ở chùa Bạch Mã?
Dương Phàm chắp tay nghiêm nghị nói:
- Tiểu tăng làm thủ tọa ở chùa Bạch Mã!
Thái Bình công chúa hơi nhướn lông này nói:
- Không thể nghĩ được ngươi làm hòa thượng nhanh như vậy, thăng chức cũng nhanh, có những người niệm cả đời, gõ mõ cả đời chưa chắc đã có cơ hội trở thành một thủ tọa như ngươi, mà ngươi chỉ trong chớp mắt đã thành hòa thượng chủ tọa chùa lớn nhất tại Lạc Dương?
Dương Phàm thẹn thùng cười nói:
- Công chúa có chỗ không biết, tiểu tăng được xuất gia, thăng chức chủ tọa cũng thế đều là chủ ý của Tiết sư. Nói ra chắc hẳn công chúa cũng biết, Tiết sư thường thích tạo ra những người tài năng, giống như những người ở Minh đường' và 'Thiên đường' !"!
Thái Bình công chúa hừ lạnh một tiếng, nghiền ngẫm ý tứ trong lời nói của Dương Phàm, khuôn mặt khẽ động nói:
- Chẳng lẽ Tiết Hoài Nghĩa bắt ngươi xuất gia?
Nàng nói câu này coi như là đoán đúng một nửa, Dương Phàm lại nghiêm nét mặt nói:
- Công chúa nói sai rồi, khi tiểu tăng tục gia đã gặp chuyện phiền toái, may mắn nhờ Tiết sư cảm hóa cho nương nhờ Phật môn, lúc ấy mới có thể tai qua nạn khỏi. Tiểu tăng vô cùng cảm kích Tiết sư.
Dương Phàm nói xong lời này bỗng nhiên thoáng thấy Tiết Hoài Nghĩa nhẹ bước từ trong hậu cung đi tới. Đám đệ tử Hoằng Nhất đón y nói vài câu gì đó, y liền hướng này bước nhanh tới. Lúc này một đám cung nữ đang đứng phía sau nghe bọn hắn nói chuyện. Dương Phàm khóe mắt để ý cử động của y, rồi lập tức làm ra vẻ không biết. Trong lời nói lại vô cùng cung kính và trung thành.
Thái Bình công chúa trên mặt lộ ra vẻ cười như không cười nói:
- Chẳng lẽ làm người xuất gia tốt hơn so với người bình thườngsao? Ngươi xuất gia chỉ vì muốn tránh tai họa mà không phải vì tâm hướng Phật, như vậy không cần phải nói dù là một chủ tọa, hay dù cho ngươi là trụ trì chỉ sợ là ngươi không cam tâm tình nguyện phải không?
Ngày đó, Bản cung có ý chiêu mộ ngươi, nhưng ngươi cự tuyệt. Hôm nay Bản cung không ngại nói lại lần nữa, nếu ngươi tình nguyện làm thuộc hạ của ta, ngươi có chuyện gì bản cung cũng thay ngươi gánh vác. Ngươi thấy thế nào? Đến phủ của Bản cung làm việc tuy không uy phong như chủ tọa chùa Bạch Mã, việc nhang đèn cúng Phật, với tuổi ngươi chưa chắc đã thích hợp.
Tiết Hoài Nghĩa từ hậu cung đi tới, bọn người Hoằng Nhất liền đi về phía y khoe công, nói bọn họ dũng mãnh thế nào cao siêu ra sao. Nếu không phải Mã Kiều đúng là đồ ngốc bị sắc đẹp làm mê muội, làm mất công bọn gã mấy tháng khổ luyện công phu đủ để thành đội túc cầu đứng thứ nhất Đại Đường. Nghe thấy vậy Tiết Hoài Nghĩa như mở cờ trong bụng.
Hiện giờ y vừa có mặt bên sân, chợt nghe Thái Bình công chúa trách Dương Phàm, muốn đem Dương Phàm từ chùa Bạch Mã ra đi, cái gì nhịn được chứ cái này thì không thể. Y nén giận liền nhìn một chốc xem Dương Phàm trả lời thế nào.
Dương Phàm đã sớm nhìn thấy y đứng ở đám người sau lưng. Tiết Hoài Nghĩa này là một kẻ lì lợm, làm y giận, y không dám tỏ thái độ trước Thái Bình công chúa, nhưng đánh giết hắn trước mặt mọi người thì thật sự quá dễ dàng. Lập tức hắn suy nghĩ cẩn thận nghiêm trang mà đáp:
- A di đà phật! Công chúa điện hạ nói sai rồi. Tiểu tăng có thể tai qua nạn khỏi toàn bộ là nhờ ân huệ của Tiết sư! Tiết sư lại coi trọng, khen ngợi mà trọng dụng, bởi vậy mới nói kẻ sĩ chết vì người chi kỷ, bần tăng sao có thể trèo cao.
Tiết Hoài Nghĩa nghe xong rất vui mừng, Thái Bình công chúa còn chưa biết y đã đến, vẫn không chịu bỏ qua. Nàng chính là chiêu dụ Dương Phàm, vì tiếc cái tài của Dương Phàm, dù là đánh cầu hay đá cầu đều là một tài năng có thể bồi dưỡng, nếu vào phủ Thái Bình công chúa sẽ giúp ích cho nàng rất nhiều.
Nàng từ nhỏ đã thích hoạt động, đam mê đánh cầu, đá cầu. Nếu không phải vì thế, năm đó cha mẹ nàng đâu có cử hành một hội thi đá cầu để chọn rể. Sau vì phò mã Tiết Thiệu cũng đam mê đá cầu và đánh cầu nên hai vợ chồng càng hợp nhau, trong phủ lập nên một đội đá cầu, một đội đánh cầu, đúng là một người cực hâm mộ.
Tiếc là nàng mê đá cầu với đánh cầu nhưng hàng năm tết Nguyên Tiêu trong cung tổ chức thi đấu, cả hai môn này nàng đều không đoạt được chức quán quân, ngược lại bản thân nàng không thích đấu vật thì nhiều lần lại đoạt giải nhất. Hôm nay thấy Dương Phàm, Thái Bình công chúa rất tiếc tài của hắn, nếu không phải hắn tâm tính cao ngạo thì sao người có địa vị cao như nàng lại đầu hàng nhân nhượng trước người có địa vị thấp như hắn hắn mà cứ chiêu dụ mãi.
Tất nhiên nàng trông Dương Phàm rất giống phu quân đã qua đời của mình, trong lòng có chút rung động, song chỉ có điều sâu trong tiềm thức chính nàng cũng không nhận ra.
Nghe xong lời Dương Phàm nói, Thái Bình công chúa phì cười thành tiếng, đùa cợt nói:
- Thấy ngươi tuổi còn trẻ, chả lẽ cả đời làm hòa thượng sao? Không biết nhà ngươi còn có huynh đệ không, nếu không có, hương hỏa nhà ngươi không phải là đã đứt đoạn, vì muốn báo ân mà bất hiếu sao? Muốn nói ngươi một lòng hướng phật…
Thái Bình công chúa khóe miệng hơi nhếch lên chế nhạo nói:
-Bản cung cơ bản là không tin! Ngươi đừng có nghĩ rằng vào phủ công chúa ta thì cả đời chỉ là một cầu thủ đá cầu, nếu ngươi thật sự có bản lĩnh, Bản cung sẽ tiến cử ngươi làm quan. Người được bản cung ta tiến cử làm quan cũng không ít đâu.
Thái Bình công chúa tuy là con gái được Võ Tắc Thiên cưng chiều nhất nhưng nàng rất ít tham gia chuyện chính sự. Trước mặt Võ hậu nàng rất biết điều, không bao giờ bàn chuyện chính sự. Thực tế cho đến tận trước khi Tiết Thiệu mất nàng chỉ đắm chìm trong hạnh phúc như mọi nữ nhân bình thường khác, chưa từng tham gia vào chuyện chính sự.
Tuy nhiên không tham gia vào chuyện chính sự không có nghĩa là hoàn toàn không quan tâm. Thái Bình công chúa có đôi mắt tinh tường rất biết nhìn người, điều này nàng kế thừa hoàn toàn từ mẫu thân của nàng. Nàng rất có tài, từ trước đến giờ tiến cử nhiều người hiền tài, những người này rất được triều đình trọng dụng, bọn họ quả là những người có năng lực không tầm thường.
Sau đó, nàng vì có lòng tiến cử hiền tài ngày càng nhiều, nên truyền ra cũng không ít chuyện xấu. Trên phố đồn đại những người nàng tiến cử đều là có quan hệ trai gái với nàng. Như Thượng Quan Uyển Nhi chủ trì Chiêu Văn Quán bình thơ luận văn, thiên hạ triều thần nhiều người làm môn hạ của nàng vì thế cũng bị dân gian đồn đại nói trong số đó nhiều người có quan hệ bất chính với nàng.
Dùng nữ nhân để làm công việc tiếp xúc nhiều với nam nhân, những chuyện bị thêu dệt đủ loại truyền đến đúng là chịu không nổi. Cái kiểu ngôn luận này kéo dài mãi đến thời hiện đại, chỉ cần là nữ nhân tuổi trẻ làm thư ký, dung nhan xinh đẹp là được trọng dụng, cho dù ngươi có rất trong sạch cũng bị đánh giá, mang thành kiến.
Tiết Hoài Nghĩa lúc này lại nghĩ khác, y thấy tiểu quả phụ quyến rũ này đúng là rất coi trọng tên Dương Phàm tuấn tú. Vị công chúa này lại diễm lệ không ai bằng, ngay cả y cũng thường nhung nhớ. Lúc này sợ Dương Phàm không kìm nổi trước sắc đẹp hấp dẫn của Thái Bình công chúa một khi đã nhận lời thì dù y không đồng ý, Thái Bình công chúa cũng có bản lĩnh cướp người trong tay y, thế thì thật mất mặt.
Vì thế Tiết Hoài Nghĩa cười dài một tiếng, đứng trong đám bọn chúng mà nói lớn một tiếng:
- Công chúa yêu tài, thiên hạ đều biết. Những người công chúa tiến cử đều được triều đình trọng dụng, điều này là thật. Tuy nhiên, ta sớm đã có lòng nghĩ cho tương lai của Thập Thất, chuyện này không cần phiền đến công chúa điện hạ rồi!
Thái Bình công chúa không ngờ Tiết Hoài Nghĩa đã đến, không khỏi có chút bất ngờ. nàng ngẩn ra liền mỉm cười nói:
- Tiết sư đã tới, vị thủ tọa của quý tự tuy là một người có năng lực, tiếc là các đệ tử bên kia còn lại của ngươi không tài năng để có thể bồi dưỡng, Tiết sư nghĩ đến tết Nguyên Tiêu thi đấu chỉ dựa vào một bản lĩnh của mình hắn liệu có khó không! Phủ của Bản cung cao thủ đá cầu đánh cầu nhiều như mây, nếu có được vị đệ tử này tương trợ, cầm chắc vị trí thứ nhất.
Tiết Hoài Nghĩa cười lạnh một tiếng nói:
- Việc này, cũng không cần công chúa điện hạ quan tâm. Chùa Bạch Mã ta đây trước giờ vốn không có duyên với thi đấu, lần này nếu chiếm vị chí thứ ba là hài lòng rồi. Lại nói ta với công chúa là đối thủ thi đấu, có lẽ nào lại đem cao thủ đá cầu của mình chắp tay dâng lên nhường cho công chúa, điều này có thể sao?
Thái Bình công chúa nhẹ nhàng cười nói:
- Tiết sư một khi đã tiếc tài như vậy bản cung cũng không đoạt người của ngươi. Uyển nhi, chúng ta đi thôi!
Thái Bình công chúa dứt lời phẩy tay áo bỏ đi.
Tiết Hoài Nghĩa nổi giận đùng đùng vẫn cao giọng nói:
- Công chúa vừa nói sai rồi, ta không chỉ tranh đua ngôi vị quán quân ở đá cầu và đánh cầu mà còn tranh giành cả ngôi vị đứng đầu của môn đô vật mà trước nay luôn do phủ Thái Bình công chúa độc chiếm. Vị trí thứ nhất này chính là đơn đả độc đấu, ta trông cậy vào chính là đệ tử Hoằng Thập thất!
Thái Bình công chúa dừng bước chậm rãi xoay người lại thoáng có chút tức giận nhưng ngay lập tức tan biến, thay đổi thái độ nhẹ nhàng nói:
- Nhìn không ra vị đệ tử dưới trướng Tiết sư cũng là một người toàn tài đấy! Tốt! Thật tốt, đến tết Nguyên Tiêu Bản cung muốn mở rộng tầm mắt xem bản lĩnh của Tiết sư!
Thái Bình công chúa đôi lông mày liễu giãn ra, giơ tay gác lên cánh tay Thượng Quan Uyển Nhi trầm giọng nói:
- Đến lúc đó, Bản cung và Uyển Nhi cũng sẽ tham gia thi đấu, lãnh giáo một chút công phu đá cầu của giáo lệnh!
Tiết Hoài Nghĩa cười to nói:
- Hay lắm, ta đang muốn các người dự thi, nếu không làm sao biết uy phong của chùa Bạch Mã ta!
Thái Bình công chúa nghe thấy Tiết Hoài Nghĩa lời nói láo xược trong lòng đã vô cùng tức giận nhưng nàng không dám xung đột với Tiết Hoài Nghĩa. Đối với Tiết Hoài Nghĩa vị công chúa được xủng ái nhất này trong lòng cũng có chút kiêng dè.
Hoàng thất không có tình thân, không phải chỉ vì hoàng gia tranh quyền đoạt lợi, ngươi lừa ta gạt. Mặc dù thời đại thái bình, Thái tử theo tứ tự từ lớn đến nhỏ vừa ra đời đã được xác định, quan hệ giữa các hoàng tử, công chúa vô cùng nhạt nhẽo, kể cả mối quan hệ với cha mẹ cũng vậy. Vì sao? Vì bọn họ lớn lên trong môi trường khác nhau.
Dù chung một dòng máu nhưng thân hay không thân đều giống nhau ở chỗ ấy. Ở Hoàng gia, dù là huynh đệ hay tỉ muội cũng được, thậm chí là cha con, mẹ con, giữa bọn họ rất ít khi gặp nhau. Hoàng tử, công chúa đều ở cung điện và có nhũ mẫu chăm sóc hầu hạ riêng.
Huynh đệ tỷ muội chẳng những từ nhỏ không có nhiều dịp chung sống với nhau. Ngay cả thăm hỏi phụ hoàng hay mẫu hậu cũng phải theo lễ tiết, cho nên tình thân tự nhiên nhạt nhẽo vô cùng. Thái Bình công chúa cũng không dám đảm bảo trong lòng mẫu hậu con gái ruột là nàng so với tên trai lơ được sủng ái là Phùng Tiểu Bảo có hơn phần nào.
- Cái tên tiểu tử thối không biết điều, hại bản cung chịu nhục trước mặt mọi người!
Trong nhất thời, Thái Bình công chúa liền giận cả Dương Phàm.