Cao Oánh dừng lại, một cước tung ra đá bóng xuyên vào “Phong lưu nhãn”. Lập tức tiếng hoan hô như sấm dậy bên ngoài sân, đội bóng đại nội dẫn trước một điểm.
Hoằng Nhất miệng méo mắt trợn nói với Mã Kiều:
- Con mẹ nó rốt cuộc ngươi là ở bên nào vậy? Sao lại truyền bóng cho con quỷ nhỏ kia vậy?
Mã Kiều vừa rồi bị ma xui quỷ khiến truyền lại bóng cho tiểu mỹ nhân, lúc này thì vô cùng hối hận không nói được lời nào. Hoằng Lục xông đến mắng:
- Ngươi là tên khốn kiếp, đánh hắn đi!
Tức thì một đám hòa thượng lao đến đè Mã Kiều xuống đấm đá một trận.
Mã Kiều ngồi hụp xuống ôm đầu, kêu ối ái:
- Chỉ là một quả bóng thôi, tặng cô ta thì có sao?
Hoằng Nhất nghe vậy càng nổi giận, xắn tay áo lên cũng gia nhập vào đoàn ẩu đả.
Các cung nga nữ vệ thì che miệng cười không ngừng.
Bên lề trận đấu, Thái Bình công chúa thấy một màn như thế cũng không kìm nổi mà bật cười, nói với Thượng Quan Uyển Nhi:
- Hội quán Tiết Hoài Nghĩa thật càn quấy, muốn tham gia đại hội thi đá cầu Thượng Nguyên mà chỉ dựa vào một đám thủ hạ như này sao?
Nói xong thì lắc đầu.
Thượng Quan Uyển Nhi nói:
- Lệnh Nguyệt, bọn họ có lẽ không phải cao thủ gì, nhưng trong đó cũng có một cao nhân đấy.
Công chúa nhìn người đàn ông vạm vỡ tráng kiện kia kìa, công phu đá cầu cũng không kém thần và công chúa đâu, còn người kia nữa...
- Tiểu hòa thượng kia có khi còn cao hơn thần và công chúa vài bậc.
- Ồ!
Thái Bình công chúa vốn tâm trạng không tốt, không quá mức để ý toàn bộ quá trình so tài, tận đến khi Mã Kiều tự động truyền bóng về đội đối địch thì mới chú ý và đưa ra ý kiến. Nghe Thượng Quan Uyển Nhi nói vậy, nàng liền nhìn lại Dương Phàm.
Hiện giờ Dương Phàm đã cạo trọc đầu, mặc tăng y khác hẳn với người ngày đó mặc áo gấm đội mũ quả dưa, nhưng mặt mày ngũ quan thì vẫn giống, còn Thượng Quan Uyển Nhi chỉ chú ý kỹ thuật dẫn bóng cao siêu của Dương Phàm mà không nhận ra đó chính là người đàn ông mặc áo gấm đội mũ quả dưa ngày đó. Nhưng Thái Bình công chúa thì không, bởi vì khí chất thần vận của Dương Phàm đã để lại ấn tượng sâu sắc cho nàng, nên nhìn thoáng qua là nàng nhận ra ngay.
Là hắn! Sao hắn lại là hòa thượng rồi?
Thái Bình công chúa kinh sợ “ồ” lên một tiếng, Thượng Quan Uyển Nhi kinh ngạc nhìn nàng, hỏi:
- Sao vậy?
Thái Bình công chúa lắc lắc đầu, nhìn chằm chằm vào Dương Phàm. Thượng Quan Uyển Nhi thấy lạ, cũng nghiêm túc nhìn kỹ Dương Phàm, loáng thoáng cũng cảm thấy quen quen.
Trận đấu đang tiếp tục, Thái Bình công chúa không còn thờ ơ xem cuộc đấu nữa mà rất chăm chú quan sát. Một hồi lâu quay sang nói với Thượng Quan Uyển Nhi:
- Kỹ thuật đá cầu của hắn vẫn còn kém hơn ta và ngươi một chút.
Thượng Quan Uyển Nhi nói:
- Công chúa thấy hắn với Tiểu Man thì thế nào?
Thái Bình công chúa nghiêm túc quan sát chốc lát rồi chậm rãi nói:
- Hiện giờ thì tương đương với Tiểu Man, nhưng sau tết Nguyên Tiêu, nếu thật sự hắn tham gia dự thi thì sẽ cao hơn Tiểu Man một bậc.
Thượng Quan Uyển Nhi nhíu mày nói:
- Sao có thể thế được? Kỹ thuật đá cầu luyện đến cảnh giới này rồi, muốn tiến thêm bước nữa còn khó hơn lên trời, sao công chúa xác định trong thời gian ngắn hắn nhất định vượt qua Tiểu Man?
Thái Bình công chúa khẽ mỉm cười, nói:
- Rất đơn giản, bởi vì người này chưa quen thuộc đá cầu, hắn vẫn chưa phát huy hoàn toàn thực lực của bản thân.
Thượng Quan Uyển Nhi giật mình mà nói:
- Kỹ thuật dẫn bóng cao diệu như vậy mà công chúa lại nói hắn không biết đá cầu ư?
Thái Bình công chúa không đáp lời nàng mà nhướn hàng lông mày đen nhánh, nghi hoặc nói:
- Kỳ lạ, đánh bóng ngựa của hắn xuất thần nhập hóa nhưng lại không cưỡi ngựa. Bóng dưới chân hắn giống như có sự sống, mà dường như hắn vẫn chưa thuần thục đối với đá cầu, vậy kỹ thuật đá cầu này của hắn luyện từ đâu? Người này thật thú vị!
Trận đá cầu kết thúc, đội cung ngã nữ vệ đại nội vào bảy bóng, mà đội hòa thượng Bạch Mã Tự dốc hết sức bở hơi tai cũng chỉ vào được sáu bóng, còn lại thua một bóng! Đương nhiên, đây chỉ là đọ sức bình thường mà chỉ đấu một hiệp mà thôi, mà đấu chính thức không chỉ một hiệp, nhìn bộ dạng các hòa thượng này mà nếu tiếp tục đấu nữa, sợ là mọi người căn bản chạy không nổi nữa.
Mặt khác, đội đại nội cũng chưa xuất hết cao thủ ra.
Thái Bình công chúa và Thượng Quan Uyển Nhi, Tạ Mộc Văn chính là đội cao thủ đệ nhất của đại nội. Nàng chọn dùng phương pháp lấy trung đối thượng, để Cao Oánh và Lan Ích Thanh kèm cặp Dương Phàm, còn mình thì đối địch với Sở Cuồng Ca, bảy bóng bên nàng đã thắng sáu bóng.
Trong trận đấu này, Dương Phàm đã gặp cao thủ chân chính, kỹ thuật dẫn bóng và đá cầu của hắn đúng là cao siêu, quy tắc nắm giữ cũng ngày càng thuần thục, linh hoạt. Càng về sau, Cao Oánh và Lan Ích Thanh căn bản không ngăn được hắn, Dương Phàm liên tục dẫn bóng, điểm số đuổi sát Tạ Tiểu Man, cơ hội hai người chính thức giao phong không nhiều lắm, toàn bộ sân đấu trên thực tế là cuộc đọ sức của hai người.
Càng về sau, Tạ Mộc Văn không thể không đích thân đối phó với hắn, mà Sở Cuồng Ca và Hoằng Nhất, Hoằng Lục cùng với vài người giỏi đá cầu đang ở dưới tình huống chủ lực giỏi nhất bị bên đối phương kèm cặp nên rất khó đưa bóng vào lưới, kết quả cuối cùng chỉ còn thua một bóng nữa thôi.
Nhóm cung nga cảm thấy đội Bạch Mã Tự vượt lên được điểm số như vậy, trong lòng rất không phục, vốn các nàng còn rất nhiều cao thủ đá cầu chưa vào sân, ví dụ như Thái Bình công chúa, Thượng Quan Đãi Chiếu.
Bằng không, các nàng tin tưởng ít nhất có thể vượt qua bọn lừa ngốc này mười bóng.
Mà đám hòa thượng Bạch Mã Tự cũng cực kỳ khó chịu, chỉ thua có một bóng thôi! Nếu Mã Kiều không mê muội đầu óc, chủ động chuyền bóng cho tiểu mỹ nhân đanh đá kia thì có phải là hòa rồi không?
Kết quả là, trận bóng vừa mới chấm dứt, nhóm cung nga đã vui sướng reo hò, bọn thái giám cũng khàn cả giọng hô hào, các hòa thượng tham dự và các hòa thượng xem cuộc đấu nhất loạt lao tới vây Mã Kiều lại mà đấm đá một trận. Đáng thương cho Mã Kiều để chuộc tội đã như con lừa chạy khắp sân, giờ không còn sức mà trốn nữa, chỉ đứng thở hồng hộc.
Cũng may đám lưu manh này không đánh quá nặng, vẫn còn biết thủ hạ lưu tình với người của mình, hơn nữa bọn họ thấy Mã Kiều có quan hệ rất tốt với thủ tọa nên ra tay cũng không quá nặng.
Dương Phàm thấy bọn họ đánh đấm cũng không quá nặng tay nên chẳng để ý, Mã Kiều ngốc này, thấy nữ nhân xinh đẹp là cứ ngây dại, lần trước còn vì nữ sắc mà suýt toi mạng, hiện giờ còn không hối cải, đang thi đấu mà đầu óc vẫn còn mê muội cũng đáng bị dạy dỗ.
Tuy rằng trận đấu đã kết thúc nhưng Thái Bình công chúa vẫn nhìn Dương Phàm chăm chú. Nàng thấy Dương Phàm bước đi nhàn nhã đến bên sân và cười nói với thanh niên trai tráng đứng đó, tay vung lên lau mồ hôi trán, khi hắn cười thì lộ ra hàm răng trắn nõn. Tim Thái Bình công chúa đập mạnh, trong đầu hiện ra bóng dáng nam tử anh tuấn kia cùng với Dương Phàm trước mắt hợp lại làm một.
Người kia cũng tuổi trẻ như vậy, cũng mặc võ phục bó tay như Dương Phàm, tiếng cười cũng sang sảng lấy vạt áo lau mồ hôi, vừa cười nói với bạn hữu vừa đi từ khán đài đi về phía trước, ánh mặt trời chiếu rọi vẻ mặt và nụ cười rạng ngời của gã, đồng thời gã nhiều lần lén lút nghiêng mắt nhìn hoàng thượng và hoàng hậu trên đài, cố tỏ ra là một thiếu niên uy vũ, bước đi của gã thong dong, tùy ý, nhưng trong tùy ý lại toát lên sự tự nhiên, phóng khoáng.
Lúc ấy bệnh đau đầu của phụ hoàng lại tái phát, mơ hồ đau đớn, ông đỡ đầu, dùng ngón tay khẽ xoa xoa mi tâm, mẫu hậu thì nhìn xuống trận so tài vừa mới chấm dứt ở dưới đài của các con cháu quyền quý. Ngày đó, là mẫu hậu vì chọn lựa giai tế cho nàng mà cố ý tổ chức đại hội thi đấu đá cầu.
Lúc đó nàng còn rất trẻ, rất hoạt bát, cũng rất thẳng thắn, rất lớn mật. Nàng nhìn thấy gã cười, trái tim thiếu nữ tức thì hoảng loạn, dường như con ngươi bị ánh mặt trời làm hoa mắt, nàng gần như không chút nghĩ ngợi vươn tay chỉ vào thiếu niên đang thản nhiên đi trước khán đài.
Lòng của nàng giống như nai con bị hoảng loạn, giọng nói hơi run rẩy ngượng ngùng, nhưng thanh âm lại rất lớn, đến nỗi khi nàng nói ra miệng khiến bản thân nàng cũng rất hoảng sợ, nàng lớn tiếng nói:
- Chính là hắn. A nương, nữ nhân muốn hắn làm phò mã!
Tiếng kêu này dường như còn lảnh lót hơn cả tiếng chuông tại Thiên Môn từ trên đài vọng ra, nhộn nhạo đâm trong lòng nàng, khiến tim nàng lại một lần nữa đập dồn dập.
Con ngươi Thái Bình công chúa loang loáng ánh lệ, nàng mở to đôi mắt, chớp chớp xóa đi làn sương mù, trầm giọng nói:
- Gọi thiếu niên kia đến cho ta.
Ngón tay của nàng nhỏ vài dài chỉ vào Dương Phàm đang nói chuyện tiếp nhận áo cà sa từ trong tay người khác. Thượng Quan Uyển Nhi hơi kinh ngạc liếc nhìn một cái, trong mắt nàng khẽ gợn sóng một chút nhưng rồi lại không lên tiếng.
Dương Phàm bị một cung nga dẫn tới trước mặt Thái Bình công chúa. Thái Bình công chúa cũng không nghênh ngang ngồi chờ hắn tới, nàng đã bước ra khỏi bình phong, đứng bên cạnh sân đấu, trong do dự có bức thiết, giống như thiếu nữ lần đầu gặp mặt tình lang. Thượng Quan Uyển Nhi thấy bộ dạng nàng như vậy thì càng kinh ngạc.
Dương Phàm biết, nếu để Công Chúa gặp hắn hẳn là sẽ có nghi vấn, thậm chí gọi hắn tới trước mặt hỏi cho rõ ràng, trong lòng hắn cũng đầy lo lắng. Thái Bình công chúa mặc dù là công chúa trong các công chúa, là con gái được Thiên Hậu đế quốc Đại Đường sủng ái nhất, nhưng chưa từng nghe nói nàng có hành vi ngang ngược gì.
Còn nữa, Tiết Hoài Nghĩa là nam nhân được Thiên Hậu Đế quốc Đại Đường sủng ái nhất, với tính cách thích bao che của Tiết Hoài Nghĩa, nếu vị công chúa này thật sự muốn tìm hắn gây phiền toái, Tiết Hoài Nghĩa cũng có thể ra mặt giúp hắn. Cho nên trong lòng Dương Phàm rất thản nhiên đi đến trước mặt Thái Bình công chúa, thong dong thi lễ, cung kính nói:
- Tiểu tăng Hoàng Thập Thất bái kiến Công chúa!
Nói xong, Dương Phàm cực kỳ nhanh khẽ lén liếc nhìn Thượng Quan Uyển Nhi, ghi nhớ gương mặt nàng thật sâu trong lòng. Thượng Quan Uyển nhi đang tò mò nhìn hắn, bị hắn nhìn lại, bất ngờ trái tim run lên.
Ánh mắt này như nhìn thoáng qua, nhưng Thượng Quan Uyển Nhi lại cảm giác khác biệt, bị ánh nhìn này của hắn, Thượng Quan Uyển Nhi thậm chí có cảm giác như thỏ trắng bé nhỏ bị sói già xấu xa nhìn thẳng, rất nguy hiểm, rất đáng sợ. Nàng là Thượng Quan Đãi Chiếu, là đệ nhất nhân chỉ dưới Thiên Hậu, có sợ người nào chứ?
Thượng Quan Uyển Nhi nghĩ như vậy thì có chút tức giận vì mình lại sợ hãi bởi ánh mắt của một tiểu hòa thượng, vì thế ưỡn ngực, can đảm nhìn lại, nhưng Dương Phàm đã sớm thu lại ánh mắt, khiến sự phản kích của nàng rơi vào khoảng không.