Tương Vương lần này thật không phải là khoanh tay đứng nhìn, lần trước y không đếm xỉa tới là vì Thái tử mới là người bị hại, nhưng bản thân Thái tử lại khiếp đảm nao núng, bản thân người bị hại cũng không ra mặt, lại khiến hắn chạy ra nơi mạo hiểm để thay Ngụy Nguyên Trung nói chuyện sao? Trong lòng Tương Vương tức giận, y lại không phải Thánh nhân, không muốn rước họa vào thân như vậy.
Nhưng lúc đó, y không ý thức được rằng mẫu thân lại che chở cho Nhị Trương như vậy, mà ngay cả tội ác tày trời cũng bao che cho, quần thân hợp lực phát động chiến tranh với Nhị Trương, trên cơ sở chiếm cứ pháp lý, vẫn bởi vì mẫu thân thiên vị mà phải thất bại quay về, Tương Vương cảm thấy sợ rồi.
Là một thành viên quan trọng của gia tộc Lý thị, lợi ích hiện giờ của ông ta và Thái tử vẫn là tương quan, nếu thật khiến Nhị Trương khống chế Hoàng đế, nắm giữ chính quyền, hậu quả thật khó lường. Hiện nay, Thái tử vẫn quyết định ngẩng đầu, Tương Vương đương nhiên là việc nhân đức không nhường ai.
Muốn làm đại sự này, Tương Vương trước tiên nghĩ tới Thái Bình công chúa, ông ta biết trong tay muội muội này nắm giữ một lực lượng chính trị cực lớn, rõ ràng hơn phải nói tới khí phách, trí tuệ, muội muội này còn thắng một bậc so với ông ta và thất ca.
Ngoài ra, muội muội này còn có thân phận con dâu Võ gia, còn Võ gia hiện giờ khống chế phần lớn vũ trang của Kinh thành, nếu muốn phản đối bằng vũ trang, căn bản không lách qua được Võ gia, muốn phối hợp với Võ gia, muội muội lại là người thích hợp nhất, cho nên việc này nhất định phải lôi kéo muội muội.
Thái Bình công chúa hội kiến bào huynh của nàng trong thư phòng. Đối với bào muội của mình, Lý Đán cũng không giấu diếm, ông ta vừa ngồi xuống, liền thẳng thắn nói ý đồ đến của mình, Lý Đán trước hết nói một lần việc Trương Giản Chi hôm nay tới thăm hỏi mình, lại nói với Thái Bình công chúa:
- Nhị Trương được sủng ái như vậy, thực sự nằm ngoài dự đoán của huynh. Hiện nay mẫu thân bệnh tình nghiêm trọng, Nhị Trương nắm giữ cung đình, hơn nữa khiến người ta lo lắng, ta cảm thấy, là tới lúc áp dụng thủ đoạn đặc biệt rồi.
Thái Bình công chúa khẽ nhướng mày, nói:
- Vương huynh cảm thấy, bọn họ có thể nắm chắc bao nhiêu?
Lý Đán lắc đầu nói:
- Không phải bọn họ, mà là chúng ta! Bọn họ đã khuyên bảo mẫu thân rồi, kết quả thế nào? Chỉ dựa vào một quần văn thần, là quyết đoán không thành, lần này là phải thi hành phản đối bằng vũ trang, chỉ có Thái Tử, muội, huynh bao gồm Võ thị gia tộc, chúng ta cùng có chí, hợp tác đắc lực, mới có khả năng thành công.
Thái Bình công chúa nói:
- Thái Tử đồng ý rồi?
Lý Đán gật đầu nói:
- Đúng vậy! Trương Giản Chi chính miệng nói
Thái Bình công chúa thở dài, ấp úng nói:
- Đổi lại mà nói, lần này là đối kháng Thiên tử rồi.
Lý Đán cười khổ nói:
- Lúc Tống Cảnh lấy “Tướng Thiên tử” để buộc tội Nhị Trương đã là đối kháng rồi. Kết quả vẫn không phải thất bại thảm hại sao? Lần này, cố nhiên cần hai nhà Lý Võ cùng hợp tác, nhưng quan trọng nhất, đó là phản đối bằng vũ trang, cần dùng tới vũ lực, vũ lực mới là căn bản.
Thái Bình công chúa từ từ đứng lên, bước đi thong thả trong phòng, ống tay áo của nàng nhẹ nhàng lung lay theo động tác của nàng, như luật của nước. Lý Đán biết việc trọng đại như vậy, muội muội cần suy nghĩ một lát, mà trọng điểm nàng suy nghĩ, hẳn không phải là có tham gia không, mà là khả năng thành công của việc này rút cuộc là bao nhiêu.
Thái Bình công chúa dạo bước hồi lâu, đột nhiên đứng lại, nói với Lý Đán:
- Hiện nay, mẫu thân bệnh nặng, lâu không lâm triều, mà hậu cung ý chỉ truyền đi. Vây cánh của Nhị Trương nhiều lần được thăng chức, vua và dân lâm vào chấn động, cũng chỉ có thực hiện đấu tranh bằng vũ trang, tru sát Nhị Trương, thanh quân tắc, mới có thể thay đổi càn khôn. Lệnh Nguyệt muốn phụ hai huynh trưởng, cùng làm việc lớn.
Lý Đán vui vẻ nói:
- Vi huynh biết muội nhất định sẽ đồng ý.
Thái Bình công chúa chợt lóe ánh mắt, hỏi nói:
- Các huynh hiện giờ nắm giữ bao nhiêu vũ lực?
Lý Đán lắc đầu nói:
- Hiện tại không thể nói nắm chắc vũ lực, tóm lại phải xác định trước có bao nhiêu đồng minh, ai muốn tham gia trong đó, mới có thể phân công hợp tác, thương lượng kế hoạch cụ thể. Ta hiện giờ chỉ biết, cho dù có bao nhiêu người tham gia, cách duy nhất của chúng ta chỉ còn lại là đấu tranh vũ trang, mà muốn đấu tranh vũ trang chỉ có một con đường, ý đồ thông qua bất cứ thông đạo nào để tới Tẩm cung tru sát Nhị Trương, mẫu thân cũng sẽ có đủ thời gian để điều động binh mã, bình ổn rối loạn.
Thái Bình công chúa trầm giọng nói:
- Huyền Vũ môn?
Lý Đán dùng sức gật đầu, nói:
- Không sai! Chính là Huyền Vũ môn! Hiện nay người bảo vệ Huyền Vũ môn là Thiên Kỵ, mà tướng lĩnh của Thiên Kỵ lại là Dương Phàm, người này rất quan trọng, muội…có nắm chắc để hắn đứng về phía chúng ta không?
Thái Bình trầm mặc, Lý Đán cũng không vội truy hỏi, cho dù là bào huynh của Thái Bình, sẽ không có ai ngu xuẩn mà đi tới trước mặt ông ta để tuyên dương việc phong lưu của thái Bình và Dương Phàm, nhưng ít nhiều gì thì ông ta cũng nghe nói qua một số điều, nhưng ông ta không cho rằng mối quan hệ này có thể bảo đảm Dương Phàm sẽ đứng về phía họ.
Bọn họ cho là mình phản đối bằng vũ trang thanh quân trắc, nhưng đối với Hoàng đế mà nói, đây không khác gì mưu phản. Một khi thất bại chính là kết cục giết cửu tộc, khi đối mặt với đại tội mưu phản, thê tử nâng cáo trượng phu, con trai nâng cáo cha, trong lịch sử đều từng xảy ra, loại trò chơi tình ái căn bản không có cách nào bảo đảm điều gì.
Dương Phàm có gia có nghiệp, quan tứ phẩm, là thanh niên lý trí thành thục, quyết sẽ không vì tư tình nữ nhi, mà trong một việc hệ trọng như vậy lại quả quyết lựa chọn đứng bên cạnh đối phương. Cho nên nếu Thái Bình khinh suất tin tưởng Dương Phàm, ông ta ngược lại phải nhắc nhở muội muội cẩn thận rồi.
Thái Bình trầm mặc rất lâu, mới chậm rãi nói:
- Việc này, muội sẽ thăm dò ngụ ý của hắn trước, rồi mới quyết định có nhờ vả hắn không.
Lý Đán thở phào một cái, lộ ra ánh mắt tán thưởng, nói:
- Sự việc hệ trọng, vốn nên cẩn thận. Chỗ Dương Phàm là một mấu chốt, còn có một mấu chốt nữa là Võ gia, Võ gia điều khiển Bắc Nha tinh nhuệ, nếu Võ gia không đồng ý, khả năng thành công của kế hoạch này là cực kỳ bé nhỏ.
Thái Bình công chúa gật đầu, nói:
- Trải qua nghỉ ngơi lại sức mấy năm nay, chúng ta cũng tích lũy được một lực lượng trong triều, nhưng vấn đề lớn nhất là, chúng ta trước sau gì không có cơ hội nắm giữ binh quyền. Khi đấu tranh vũ trang, xông vào trong cung tru sát Nhị Trương hoặc không dùng được bao nhiêu người, nhưng nếu khống chế cung thành, Hoàng thành, nhất định phải có binh quyền trong tay.
Mà không có Võ gia hiện giờ đang nắm giữ quân quyền gật đầu, chúng ta không có chút cơ hội nào.
Lý Đán nói:
- Cho nên, chúng ta nhất định phải thuyết phục gia tộc Võ thị hợp tác với chúng ta.
Thái Bình công chúa nói:
- Việc này cứ giao cho muội.
Hai huynh muội lại thương nghị một lát, vì hiện giờ là lúc xâu chuỗi thế lực khắp nơi, đồng minh còn chưa xác định, không có cách nào xác định kế hoạch cụ thể, cho nên hai người cũng thảo luận không được mấy thứ cụ thể.
Lý Đán tới thăm hỏi muội muội, vốn là việc rất bình thường, nhưng vì hai người đang sách lược một đại sự long trời lở đất, đương nhiên có chút chột dạ, Lý Đán không dám ở lâu, nhìn canh giờ không còn sớm, liền vội vàng cáo từ.
Thái Bình tiễn huynh trưởng đi, quay lại thư phòng ngồi, trầm ngâm rất lâu, lại ngửa đầu nhìn lọng che trên nóc nhà, chậm rãi nói:
- Cao tổ Hoàng đế muốn lập Kiến Thành, Thái Tông hoàng đế phát động binh biến ở Huyền Vũ môn, cướp lại tất cả những gì đã mất của Người, Người cảm thấy, chúng con lại phát động một lần binh biến ở Huyền Vũ môn nữa, chúng con có thể đạt được thành công giống như Thái Tông hoàng đế không?
Trong thư phòng ngoài nàng đã không còn một ai, nhưng ngữ khí mà nàng nói câu này lại không giống như là ngửa mặt lên trời tự hỏi, như vậy nàng đang nói chuyện với ai?
Phía sau Thái Bình công chúa, là một bức tọa bình “hoa nở phú quý”, trên bức bình phong vẽ rất nhiều đóa hoa mẫu đơn xinh đẹp, theo câu hỏi của Thái Bình công chúa, phía sau bức bình phong lặng lẽ đi ra một người, dáng người ngọc lập, khinh sam như tuyết, bên trong vẻ tuấn mỹ lộ ra hung khí bừng bừng, chính là Dương Phàm.
Hôm nay Dương Phàm tới không phải là để mật báo với Thái bình công chúa, tuy hắn có nhiều xúc tu, đã thầm cảm giác được một số dấu hiệu, lại cũng chỉ là thông qua người của hắn, cảm nhận được một số người đám Trương Giản Chi đang bí mật tiếp xúc, còn về nội dung cụ thể mà bọn họ bàn bạc đương nhiên không thể biết điều gì.
Trong tình huống này, hắn sẽ không đem tin tức một số không căn cứ kia nói với Thái bình, cho dù hắn đã nắm bắt toàn bộ nội tình, hắn cũng sẽ không vội vàng tới cửa mà giúp đỡ, ắt phải nghĩ ra một cách thỏa đáng hơn mới nói, nếu không với trí tuệ của Thái Bình, nhất định lập tức có thể phát hiện ra, hắn nắm giữ một lực lượng không lồ.
Trên thực tế, hôm nay Dương Phàm đến nhà, chỉ là vì hắn nhận thấy được Trương Giản Chi và vây cánh của lão dường như có mưu đồ, hắn không xác định được Thái Bình công chúa có phải là một trong những người tham gia bí mật này không, cho nên hôm nay đến thăm dò tin tức, kết quả Lý Đán đột nhiên tới nhà, bị hắn nghe thấy hết.
Thái Bình công chúa vốn có thể sắp xếp hắn ở một chỗ khác, nhưng nàng lại không cảm thấy có bí mật gì có thể giấu được Dương Phàm, không muốn để tình lang cảm thấy mình coi hắn là người ngoài, cho nên mới để hắn nấp ở phía sau bức bình phong, kết quả để hắn nghe thấy toàn bộ kế hoạch đấu tranh vũ trang.
Từ điểm này mà nói, đàn bà và đàn ông thực sự ở tiên thiên có điểm khác biệt rất lớn, đàn ông luôn là lý tính hơn một chút, nếu đổi lại là Dương Phàm, cho dù không phải Thừa Tự Đường nhưng trên lập trường tuyệt đối không thể để Thái Bình tiếp nhận bí mật, chỉ cần là cơ mật, cũng sẽ không tùy tiện để nàng biết.
Dù cho Dương Phàm không có thân phận mẫn cảm là Tông chủ Hiển tông Thừa Tự đường, không có bất cứ bí mật nào có thể giấu được nàng, hắn cũng cẩn thận suy nghĩ kỹ mới tiết lộ cho nàng. Còn đa số đàn bà một khi dính tới tình cảm là không lý trí như vậy, điểm này ngay cả Võ Tắc Thiên thiên kiêu một thời cũng không ngoại lệ, đương nhiên cũng không thể yêu cầu quá nghiêm khắc Thái Bình.
Huyền Vũ môn là một lựa chọn duy nhất để thực hiện đấu tranh vũ trang, Dương Phàm sớm muộn cũng bị kéo vào, hiện giờ Dương Phàm đã nghe thấy toàn bộ sự việc, Thái Bình công chúa rõ ràng đã vượt qua bước thăm dò, tiếp xúc, liên thủ, trực tiếp thương lượng đại sự với hắn.
- Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên.
Dương Phàm nói ra khi hắn ở Ngũ Trượng Nguyên quan vọng di tích chiến trường cổ Hồ Lô Câu Tam Quốc đã nói câu cảm thán này.
- Kế hoạch có hoàn mỹ, kín đáo hơn nữa, cũng có thể vì một sai lầm nhỏ hoặc một bất ngờ mà làm thất bại trong gang tấc.Nhưng cho dù là một kế hoạch trăm ngàn chỗ hở, nếu vận may đủ tốt, cũng chưa chắc không thể không thành công. Việc bây giờ cần suy nghĩ không phải là việc này rốt cuộc thành công hay không, mà là….có quyết định tham gia hay không.
Dương Phàm ngồi đối mặt với Thái Bình, chính là ngồi tại chỗ mà vừa nãy Lý Đán ngồi, đệm dưới mông dường như vẫn còn ấm chỗ.
Thái Bình công chúa từng chữ một nói:
- Ta đã quyết định tham gia, việc ta quyết định, quyết sẽ không thay đổi.