Tám mươi tuổi, ở thời đại này cũng là thọ rồi, khi ở triều Đường càng là gần với “cái tuổi của người may mắn”, người già như vậy còn có thể có tràn đầy tinh lực, tư tưởng kín đáo, còn cót hể xử lý được chính vụ nặng nề mà phức tạp, gần như là không phải việc không thể tưởng tượng. Nhưng ít không có nghĩa là không có, Trương Giản Chi đa tài trưởng thành muộn chính là một ngoại tộc như vậy. Trên vị trí Huyện úy ngồi tới hơn sáu mươi tuổi, đổi lại là người khác cũng đã cáo lão về quê rồi, nhưng Trương Giản Chi vừa mới hết khổ, gần như lúc này mới có sức sống tỏa sáng, lão tám mươi tuổi đã trở thành Tể tướng đương triều, rất nhanh muốn bước vào một năm mới, đến lúc đó lão cũng tám mươi mốt rồi.
Trong thư phòng, Trương Giản Chi vừa được phong tướng lấy một tờ giấy trắng, đặt bút trên giấy, đầu bút rủ xuống, giống như là một mũi thương sắc bén.
Lão trầm ngâm một lúc lâu, liền vung lên:
- Thanh điền bạch hạc đan sơn phượng, vụ nữ nga lưỡng tương Tống Cảnh. Thùy gia tuyệt thế khỉ trướng tiền, diễm phấn phương chi ánh bảo điền. Yểu điệu ngọc đường khiên thúy mạc, tham sai tú hộ huyền châu bạc. Tuyệt thế tam ngũ ái hồng trang, dã tụ trường cư lan xạ hương. Xuân khứ hoa chi nga dịch cải, khả thán niên quang bất tương đãi!"
Xuân qua hoa cành dễ đổi, nhưng thì giờ lại không đợi ai! Đúng vậy, đối với một người tám mươi tuổi như lão mà nói, sớm đã tới lúc thời gian không chờ đợi mình nữa rồi. Lão làm Tể tướng, vị cực nhân thần, có thể nói đạt được một thành tựu cao nhất một thần tử cả đời toan tính, lão hẳn đã mãn nguyện rồi. Nhưng mà, ở cái chức Tể tướng, lão có thể làm được gì?
Giống như Phòng Đỗ phụ tá Vua trị vì thiên hạ, tạo ra một thái bình thịnh thế? Đó không phải hàng chục năm chỉ không thể, lão không thể sống lâu hơn được nữa, bình định giống như Địch Nhân Kiệt, ngăn cơn sóng dữ trong cơn phong ba hiểm ác, cứu vớt vận mệnh đất nước, bảo vệ nguyên khí quốc gia?
Đó không phải là việc một năm nửa năm có thể làm được, tuy sức khỏe của lão vẫn rất tốt, nhưng đến lúc tám mươi tuổi, điều mà lão hay nghĩ tới nhất chính là “ thời gian quay trở lại”, để biến cái chết trở thành việc mà lão lúc nào cũng có thể đối mặt, lão liền có cảm giác cực kỳ bức thiết.
Khi lão gần thất tuần, mới đi vào con đường quyền lực chân chính đó là từ một huyện nhỏ đi lên, khi tám mươi tuổi, lão mới thực sự trở thành người đứng đầu bách quan, dưới một người, trên vạn người! Chí hướng cả đời của lão, chính là kiến công lập nghiệp cứu phục giang sơn Lý Đường, còn bây giờ thời gian cho lão đã không nhiều, cho nên, ai cũng có thể đợi, lão không thể đợi.
Thời gian dễ trôi qua, đối với lão mà nói đặc biệt hơn thế, lão mới vừa ngồi lên cái vị trí Tể Tướng, còn chưa ngồi nóng đít, nhưng lão không có thời gian để tiếp nhận những việc mà một Tể tướng phải làm, lão nhất định chỉ tranh sớm chiều.
- A Lang, bọn họ tới rồi.
Lão gia nhân hầu hạ lão cả đời còng sống lưng mà đi, đi tới bên cạnh lão, thì thầm nói.
Trương Giản Chi đang Xem xét kỹ câu thơ, trầm giọng nói:
- Mời họ vào.
Một lát sau, tiếng bước chân tẻ nhạt vang lên, Tống Cảnh, Thôi Huyền Huy, Dương Nguyên Diễm, Hoàn Ngạn Phạm, Viên Thứ Kỷ, Kính Huy lần lượt đi vào. Trương Giản Chi vừa đảm nhận chức Tể Tướng, nhưng trong một năm lão đảm nhận chức thu quan thị lang, lão không hề nhàn rỗi, lão sớm đã âm thầm tạo lực lượng, liên lạc đồng chí, chính là đợi ngày này.
Trước khi Diêu Sùng bị kế điệu hổ ly sơn rời chức đã hết lòng tiến cử Trương Giản Chi, đem đẩy chức Tể tướng lên người lão - kẻ đã già nhưng vẫn cường mãnh.
Trong căn phòng yên tĩnh, ánh nến đỏ chiếu rọi gương mặt mỗi người rất ngưng trọng, bọn họ đã dự liệu được cuộc gặp bí mật ngày hôm nay của Trương Giản Chi, sẽ nói gì với bọn họ.
Lúc này Trương Giản Chi là Thu quan Thị lang, Đồng Bình Chương Sự tương đương với chức Phó thủ tướng kiêm Bộ trưởng Bộ tư pháp thời sau này; Thiên quan Thị lang Thôi Huyền Huy là Phó trưởng ban tổ chức; Ngự Sử Trung Thừa Tống Cảnh là Viện trưởng Viện kiểm sát tối cao; Trung đài Hữu Thừa Kính Huy là phó trưởng ban thư ký Nội Các Chính phủ; Ti hình thiếu khanh Hoàn Ngạn Phạm là Phó viện trưởng Tòa Án tối cao; Tư mã Viên Thứ Kỷ là Tham mưu trưởng quân sự.
Không ai biết bọn họ mật nghị điều gì, âm thanh trong thư phòng có khi cao, có khi lại thấp, có khi đầy áp lực, có lúc lại sục sôi chí khí, lão quản gia lúc nửa đêm tự mình mang bữa an khuya tới, phát hiện trên nét mặt các trọng thần quốc gia này ai cũng ửng đỏ một cách kỳ quái, ánh mắt tỏa sáng sự hưng phấn không có chút mệt mỏi.
Sáng sớm hôm sau, các đại thần thức trắng đêm không ngủ lặng lẽ cáo từ, bọn họ không có xa giá tới đón, không tiếng động rời khỏi Tướng phủ, một hành động bí mật, từ hôm nay bắt đầu lặng lẽ triển khai.
Trương Giản Chi vừa được phong Tướng, hơn nữa lại sắp hết năm, lão chắc là tiếp một vài nhân vật quan trọng có tác dụng cho Tể tướng theo đúng lễ nghĩa. Mượn cơ hội này, Trương Giản Chi thăm hỏi đầu tiên chính là Hoàng thái tử.
Lý Hiển đối với vị Trương thừa tướng trưởng thành muộn này không mấy hiểu lắm, cho nên hoàn toàn không biết về cách làm việc của lão, y vốn cho rằng Trương Giản Chi chỉ là một lần gặp mặt bình thường mang tính lễ nghi, cho nên trên mặt vẫn mang nụ cười dối trá, vốn tưởng chỉ cần nói bậy bạ vài câu, là có thể đứng dậy tiễn khách, nhưng cuộc nói chuyện mở cửa thấy núi của Trương Giản Chi, trong chốc lát khiến y hoảng sợ.
Lý Hiển ha ha mà nói:
- Nhị Trương…..không có chí lớn, lường trước….lường trước sẽ không có tổn hại gì.
Trương Giản Chi nói:
- Trong Nhị Trương, Trương Xương Tông là hạng người vô năng, không đáng lo lắng. Nhưng Trương Dịch Chi tuy không dám nói là túc trí đa mưu, lại cũng mưu ma chước quỷ, huống hồ bọn họ có nhiều vây cánh, trong số người đó cũng không thiếu người có dã tâm bừng bừng, làm sao biết được bọn họ sẽ không chó cùng dứt giậu?
Lý Hiển cuống quít nói:
- Nhị Trương thân phận xấu hổ, không phải Hoàng thất, lại không phải ngoại thích, dù có trái tim tác loạn, cũng không thành sự được.
Trương Giản Chi không ngờ Lý Hiển lại nhát gan như vậy, nhưng Lý Hiển là Hoàng thái tử, là dấu hiệu của đại nghĩa, có được sự cho phép của y mới có thể bảo đảm dược xuất sư nổi danh, chỉ cần y gật đầu, tất cả hành động, mới có thể là căn cứ hợp pháp hợp lý, người này lại nhất định phải giành được, Trương Giản Chi chỉ có thể tận tình khuyên bảo tiếp tục thuyết phục.
- Thái tử, Nữ hoàng bệnh tình nguy kịch, mà cung cấm nghiêm ngặt, duy chỉ có Nhị Trương có thể ra vào tự do, một khi bọn họ bắt đầu có dã tâm, giả thánh chỉ, sau khi đại sự của Hoàng đế, bọn họ trên có di chiếu Hoàng đế, dưới có bạn bè tương trợ, giang sơn xã tắc sẽ rơi vào tay bọn họ. Cho dù bọn họ không có sự ủng hộ của các nhân vật cường mạnh trong quân đội, chúng ta cũng sẽ bị động, lúc đó cho dù diệt trừ gian nịnh, trên sử sách cũng khó tránh rơi vào một luận định loạn thần tặc tử đậy nắp quan tài, cho nên, nhất định phải tru sát trước, sau đó diệt trừ hậu hoạn.
Lý Hiển sợ tới mặt vàng như đất, liên tục lắc đầu, nói:
- Không được không được, Mẫu hoàng còn đây, nghĩ chắc…nghĩ chắc là Mẫu hoàng đã an bài thỏa đáng mọi việc rồi, Quả nhân lại là thần của quân, lại là con cua Mẫu hoàng, sao có thể tự ý làm chủ, phạm thượng gây rối loạn.
Trương Giản Chi long mi dựng đứng, nói:
- Thái tử, làm như vậy không phải là phạm thượng làm loạn, mà là bình định, là phản đối bằng vũ trang, thanh quân trắc.
Lý Hiển lắc cái đầu như trống bỏi:
- Không được, không được, không thể được, không thể được, hành động này nhất định không được.
Trương Giản Chi lời hay đã tận, Lý Hiển vẫn không cho phép, Trương Giản Chi nhướn mày, chỉ đổi lại cách nói, nói:
- Nếu Thái tử không đồng ý, vậy lão thần tất nhiên không thể tự ý chủ trương. Nhưng lòng hại người không thể có, lòng đề phòng người không thể không có, lão thần liên kết các chi sĩ, đề phòng vạn nhất, Nhị trương bất động, ta cũng không động, chỉ là tự bảo vệ, như vậy, Thái tử có thể đồng ý không?
Lý Hiển vừa nghe, nếu như vậy dường như còn có thể chấp nhận, nếu Nhị Trương thật sự âm mưu phản loạn, phát động binh biến, bất luận thế nào cũng phải tự bảo vệ, các trung thần phải làm một số phòng bị là rất cần thiết, y thốt ra lời đồng ý, nhưng nói tới đầu lưỡi lại nuốt vào, y chỉ sợ hễ đồng ý, bản thân khó có thể thoát khỏi, một khi Mẫu hoàng phát hiện, truy cứu ra, vậy chính là đại tội rồi.
Thế là, Lý Hiển bịt tai từ lừa mình, không dối được người, nói:
- Quả nhân là Thái tử, Thiên tử còn đây, Quả nhân không nên tham gia chính sự. Trương tướng công vẫn là Tể tướng đương triều, trên có Thiên tử, quản lý các quan, ngoại trấn tứ di chư hầu, trong còn có hàng ngàn hàng vạn bách tính, nên làm gì, không nên làm gì, Trương tướng công tự mình quyết định, không cần hỏi quả nhân.
Hai người con gái của Lý Hiển đều bị Nhị Trương hại chết, thân là cha ruột, phải nói là huyết hại thâm cừu, nhưng vừa nghe Trương Giản Chi muốn có hành động nhằm vào Nhị Trương lại vẫn sợ hãi như vậy, Trương Giản Chi không khỏi thầm cười khổ.
Nhưng tốt xấu gì cũng được một lời của y, tiếp theo nên làm gì, miễn cưỡng cũng có thể lấy danh của y, Trương Giản Chi cũng không nói thêm gì nữa, tránh y sợ hãi thêm, rõ ràng biểu hiện không ủng hộ hành động của Trương Giản Chi, nhưng không cần kêu gọi các đại thần trung với Thái tử rồi. Thế là, Trương Giản Chi chắp tay cáo từ, nói:
- Lão thần hiểu, lão thần cáo từ.
Người thứ hai Trương Giản Chi tới thăm hỏi là Tương Vương. Tương Vương dưới sự áp bách mạnh mẽ của mẫu thân, tính tình, sự mưu trí cũng không được gọi là quyết đoán cương nghị, nhưng so với Thất ca Lý Hiển của mình, Lý Đán rõ ràng vẫn có vài phần tâm huyết, có lẽ mấy người con trai kiệt xuất của ông ta, bình thường có khá nhiều ảnh hưởng đối với ông ta là nguyên nhân chính.
Nghe xong lời của Trương Giản Chi, Lý Đán rất lâu không nói gì, trong lòng Trương Giản Chi tự nhủ:
- Tương Vương sẽ không giống với Thái tử, gan nhỏ như chuột chứ?
Lý Đán rủ mí mắt xuống, trầm ngâm rất lâu, bỗng mở hai mắt, nói:
- Thái tử đã đồng ý rồi hả?
Trương Giản Chi sợ khiến ông ta sợ mà lùi, hàm hồ trả lời:
- Thái tử đồng ý lão thần, tùy cơ hành sự.
Lý Đán trực tiếp hỏi:
- Trương tướng công muốn Cô gia làm gì?
Trương Giản Chi nói:
- Điện hạ từng là Hoàng đế, cũng từng là Thái tử, danh vọng long trọng. Còn cần sự ủng hộ lớn lao của Điện hạ, nếu Nhị Trương có âm mưu, khi cần ứng biến, thái tử phải trấn thủ triều đình, duy chỉ có thân phận và danh vọng của điện hạ, mới có thể ngoại trấn cửu thành. Về trước mắt, còn cần điện hạ…
Trương Giản Chi mạch suy nghĩ vô cùng mạch lạc, nói rất rõ ràng, Lý Đán nghe lão nói một hồi, quả quyết nói:
- Được! Cô gia tất cả đều đồng ý với Trương tướng!
Nói xong đứng dậy, trịnh trọng vái chào Trương Giản Chi, Trương Giản Chi vội vàng tránh lễ, nói:
- Điện hạ đây là làm gì vậy?
Lý Đán nghiêm nghị nói:
- Cô đại thay mặt liệt tổ liệt tông Lý thị, tạ ơn Trương tướng công, việc này nếu thành, Trương tướng chính là đại ân nhân của Lý gia ta.
Trương Giản Chi cáo từ khỏi phủ Tương vương, tiếp đó đi tới thăm hỏi Lương Vương Võ Tam Tư, nhưng đối với Võ Tam Tư, lão sẽ không nói chuyện đó rồi, cần lão thẳng thắn cũng phải phân biệt người, lão biết gọn gàng dứt khoát với Thái tử và Tương Vương thế nào, cũng không cần lo lắng bọn họ sẽ chạy tới cáo mật với Hoàng đế, nhưng gia tộc Võ thị tất cả đều dựa vào Võ Tắc Thiên, y sẽ có phản ứng thế nào, Trương Giản Chi không thể nào đoán trước.
Gia tộc Võ thị nắm giữ lực lượng vũ trang khổng lồ nhất của Võ Chu, muốn phản đối bằng vũ trang, là tuyệt đối không thể thiếu được sự ủng hộ và đồng ý ngầm của gia tộc Võ thị, nhưng việc này lão không dự định tự mình nói và thương lượng với Võ Tam Tư. Trương Giản Chi rời khỏi phủ Tương Vương không lâu, Tương Vương liền chuẩn bị xe tới phủ Thái Bình công chúa, tìm tiểu muội Lý Lệnh Nguyệt kia rồi.
Một tấm lưới vô hình lớn, đang lặng lẽ hình thành ở Trường An.
Làm một con nhện có xúc giác linh mẫn nhất, Dương Phàm lặng lẽ nằm úp trong góc, dường như đã cảm nhận được điều gì….